Cuối tháng Tám ở miền Tây Nam nước Pháp, Bắc bán cầu đang chuẩn bị bước vào mùa thu.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn.
Bordeaux đang vào thời điểm nhộn nhịp nhất.
Mùa thu hoạch nho đã đến, những ngày bận rộn của các trang viên rượu chính thức bắt đầu, du khách đến tham quan nườm nượp.
Chỉ riêng Trang viên Agnes vẫn chìm trong sự tĩnh lặng.
Kể từ khi được ông chủ mới tên Cronus tiếp quản, trang viên này đã không còn mở cửa đón khách.
Trong tòa lâu đài rộng lớn chỉ có quản gia đã ngoài sáu mươi và hàng chục người làm.
Quản gia là người Bordeaux chính gốc, tổ tiên mấy đời đều trồng nho ở vùng đất này. Ông đã làm việc ở trang viên này gần năm mươi năm, từ lúc còn là một cậu bé theo cha mẹ đến làm công nhân hái nho thời vụ, đến khi lớn lên trở thành thợ làm rượu, rồi dần dần phụ trách quản lý toàn bộ trang viên.
Có thể nói, cả cuộc đời ông đã cống hiến cho Trang viên Agnes.
Sáu năm trước, ông chủ cũ cuối cùng không thể cầm cự được nữa, trước khi trang viên hoàn toàn phá sản đã bán lại nó cho bạn học của con trai mình.
Lúc đó, người quản gia đã nghĩ rằng, không ngờ mình lại sắp thất nghiệp ở cái tuổi xế chiều này.
Nếu một trang viên thua lỗ triền miên muốn có lãi, ông chủ mới chắc chắn sẽ phải cải tổ mạnh mẽ, và một lão già như ông có lẽ sẽ là người đầu tiên bị thanh lý.
Vào mùa xuân sáu năm trước ở Bordeaux, cái mùa mà băng tuyết tan chảy, lần đầu tiên ông gặp Cronus, và cũng là lần duy nhất cho đến tận bây giờ.
Con trai của ông chủ cũ còn rất trẻ, bạn học của anh ta hẳn cũng không lớn tuổi hơn là bao. Có lẽ vì là người phương Đông, Cronus trông còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của ông, chỉ có khí chất là vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một thanh niên chỉ mới ngoài hai mươi.
Anh mặc một chiếc áo khoác dạ cashmere dáng dài, bước xuống từ chiếc Lincoln limousine, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Anh cùng trợ lý đến tham quan trang viên và làm thủ tục chuyển nhượng.
Ông chủ cũ cầm số tiền chuyển nhượng hậu hĩnh, đưa cả gia đình di cư đến Mauritius, chỉ còn lại một nhóm nhân viên cũ kỹ như họ.
Ánh mắt của Cronus lúc xuống xe khiến trong lòng người quản gia phát hoảng.
Vì vậy, khi Cronus để họ tự do lựa chọn ở lại hay rời đi – đi sẽ nhận được một khoản bồi thường không nhỏ, ở lại sẽ được tăng 20% lương – ông đã rất ngạc nhiên.
Ông đã chọn ở lại.
Cronus giao cho ông toàn quyền quản lý trang viên, yêu cầu duy nhất là hy vọng hương vị rượu vang sẽ không thay đổi.
Ông không thể hiểu nổi, Agnes không phải là một thương hiệu rượu quá nổi tiếng, lẽ nào ông chủ mới chỉ đặc biệt yêu thích rượu của trang viên họ?
Nhưng không sao cả, chỉ cần không thất nghiệp là tốt rồi.
Từ đó, công việc của ông là sắp xếp nhân viên chăm sóc, cắt tỉa cây nho, thu hoạch, lên men, ép nước, ủ trong thùng gỗ, lọc và đóng chai.
Ngoài những việc đó ra, công việc hàng ngày của ông là chăm sóc tòa lâu đài, chờ đợi ông chủ hứng lên sẽ đến thị sát, nghỉ dưỡng, hoặc thưởng rượu.
Thế nhưng, ông chủ mới không bao giờ xuất hiện nữa.
Nếu không phải vì tiền lương hàng tháng được chuyển vào tài khoản đúng hạn, và cuối mỗi năm đều có kế toán đến kiểm tra, ông còn tưởng rằng trang viên rộng lớn này đã bị lãng quên.
Dĩ nhiên, ngoài những điều đó, rượu mới đóng chai hàng năm đều được vận chuyển đến quê nhà của ông chủ mới.
Năm nào cũng như vậy.
Ấy vậy mà một năm trước, một đội ngũ đã đến để tân trang và sửa chữa lại tòa lâu đài. Lúc đó ông mới biết chàng trai trẻ năm nào chuẩn bị kết hôn, và sẽ tổ chức hôn lễ ngay tại tòa lâu đài mà ông đã gắn bó mấy chục năm này để cưới người anh yêu tha thiết.
Người quản gia có chút xúc động.
Hôm nay Cronus và phu nhân sẽ đến, cả tòa lâu đài đều trở nên bận rộn, quản gia đã không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa ngóng trông.
Hai giờ chiều, chiếc Lincoln limousine dừng lại ở bãi đậu xe của trang viên, ông chủ dìu phu nhân của mình xuống xe.
Anh vẫn giống hệt như sáu năm trước, gương mặt không hề thay đổi, chỉ có thêm một cặp kính gọng vàng, khí chất từ lạnh lùng băng giá trở nên nho nhã, ôn hòa hơn.
Phu nhân của anh là người phương Đông, rất xinh đẹp, khí chất cao quý, cô chào ông bằng một câu tiếng Pháp lưu loát.
Trai tài gái sắc, quản gia thầm nghĩ.
Quản gia nói: “Chào buổi chiều ông chủ, phu nhân. Bữa trà chiều kiểu Pháp đã được chuẩn bị sẵn, hai vị có thể nghỉ ngơi một lát rồi dùng bữa.”
Lục Sầm gật đầu, ra hiệu cho trợ lý đi cùng xách hành lý vào. Người quản gia vội nói: “Để tôi, để tôi.”
Người trợ lý là một thanh niên trẻ khỏe, không biết tiếng Pháp, anh ta cười và nói bằng tiếng Anh: “Để cháu là được rồi ạ.”
Người quản gia chỉ biết tiếng Pháp có chút ngơ ngác.
Đám cưới sẽ diễn ra sau một tuần nữa, Lục Sầm và Lê Sơ Huyền đến trước để chuẩn bị cho các công việc liên quan, cũng như để tận hưởng một kỳ nghỉ.
Vì phải đi nửa tháng, sợ công ty có chuyện, Lục Sầm đã sắp xếp Lộ Xuyên ở lại, chỉ mang theo một trợ lý từ văn phòng tổng giám đốc.
Đúng là dùng không quen tay bằng Lộ Xuyên.
Lê Sơ Huyền nhìn quanh bốn phía, tòa lâu đài màu nâu sừng sững, phía trước là một khu vườn được bao bọc bởi bức tường hoa hồng rộng lớn, bên cạnh một hồ nước nhỏ trồng đầy hoa diên vĩ màu tím, bãi cỏ xanh mướt.
Có thể thấy người ta đã tốn rất nhiều tâm sức để chăm sóc nơi này.
“Anh hay đến đây lắm à?” Lê Sơ Huyền khoác tay anh, vu vơ hỏi.
“Lần gần nhất đến là để mua trang viên này.”
Lê Sơ Huyền mỉm cười, không nói gì thêm.
Cô đã từng xem báo cáo tài chính của trang viên, biết rằng nơi này năm nào cũng thua lỗ nặng, Lục Sầm đã phải tự bỏ tiền túi ra rất nhiều để duy trì hoạt động của nó.
Cô nắm tay anh bước lên bậc thềm, ngắm nhìn vườn nho lá đã ngả vàng ở phía xa.
“Lúc mua anh đã nghĩ sẽ tổ chức đám cưới ở đây rồi à?” Chẳng lẽ năm nào cũng bù lỗ mà không thèm đến chỉ vì mấy chai rượu vang sản xuất ở đây thôi sao?
“Tổ chức đám cưới? Lê tổng nói đùa rồi, trước đây em chỉ xem anh như bạn giường, anh nào dám mơ đến chuyện cưới xin.”
Lê Sơ Huyền nhìn anh, Lục Sầm bình thản nhìn lại.
Vẻ mặt anh quá đỗi bình tĩnh, trong khoảnh khắc đó, Lê Sơ Huyền thậm chí không chắc câu nói này của anh có phải là đang đùa hay không.
Lục Sầm lại tiếp tục: “Có lẽ là vào ngày cưới của em, anh không dám ở lại thành phố, chỉ dám trốn trong hầm rượu của trang viên này, uống hết chai này đến chai khác, để hoài niệm về quá khứ của chúng ta.”
Lê Sơ Huyền: “…”
Được rồi, bây giờ thì cô có thể chắc chắn Lục Sầm chỉ đang nói đùa.
Bởi vì anh hoàn toàn không phải loại người đó!
Anh tuyệt đối sẽ không đứng nhìn cô kết hôn mà không làm gì, cho dù đến cuối cùng họ có giày vò nhau đến cạn kiệt tình cảm, thì bản tính chiếm hữu của anh cũng sẽ không để anh nhường đi thứ mình đã từng sở hữu. Thứ anh không cần nữa, người khác cũng đừng hòng có!
Có thể dây dưa với nhau, có thể tra tấn nhau đến cùng nhau chìm đắm, chứ tuyệt đối không thể để một người đơn phương thoát ra và có được hạnh phúc.
Còn trốn trong hầm rượu hoài niệm quá khứ, lừa quỷ à.
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh, an ủi: “Nếu có thể bù đắp cho nỗi đau lòng của Lục tổng, có thể để Lục tổng vừa uống rượu vừa hoài niệm quá khứ, thì trang viên này quả thực rất đáng giá.”
Lục Sầm nhìn cô không đáp lời.
Cô dời mắt đi, tiếp tục nhìn vườn nho mà không hề chột dạ.
Cho đến khi quản gia đi ngang qua, hỏi một câu: “Sao hai vị không vào trong ạ?”
Lục Sầm: “Cô ấy muốn tôi đưa cô ấy ra vườn nho hái nho.”
Lê Sơ Huyền: “?”
Lục Sầm tiếp tục mở mắt nói dối: “Tôi nói không được, thế là cô ấy dỗi tôi.”
Lê Sơ Huyền: “?”
Này anh bạn, cô biết tiếng Pháp đấy nhé, sao có thể bịa chuyện ngay trước mặt cô như vậy chứ?
Quản gia là một lão ông hiền từ, ông nói: “Vườn nho được chăm sóc rất tốt, có thể vào được ạ. Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một cái giỏ và kéo.”
Quản gia đi vào trong.
Chỉ còn lại hai người nhìn nhau, Lê Sơ Huyền tức giận lườm anh.
“Em muốn đi hái nho?”
“Em đang dỗi sao?”
Lục Sầm chỉnh lại tay áo: “Em nhìn vườn nho cả buổi trời, chẳng lẽ không phải là muốn đi sao?”
Lê Sơ Huyền: “… Phải, em muốn đi.”
Sao lại bị anh nhìn thấu thế nhỉ?
Họ đến đây bằng máy bay riêng, đã nghỉ ngơi rất tốt trên máy bay. Theo múi giờ thì bây giờ đang là buổi sáng ở quê nhà, đúng là lúc để ra ngoài chơi.
Lục Sầm liếc nhìn đôi giày cao gót của cô, đề nghị: “Lên lầu thay một đôi giày bệt trước đã.”
Phòng ngủ chính của lâu đài ở trên tầng ba, bộ chăn ga gối đệm được đặt làm riêng hoàn toàn mới, phù hợp với phong cách của lâu đài, dường như vừa mới được trải lên không lâu, vẫn còn vương vấn hương thơm của nước giặt.
Trên tường treo bức “Hoa Súng” của Monet, một tác phẩm trong bộ sưu tập cá nhân mà năm ngoái vẫn còn được trưng bày công khai.
Họ vừa dùng trà chiều ở dưới lầu, hành lý đã được mang lên và sắp xếp gọn gàng, quần áo được ủi phẳng phiu và treo hết vào trong tủ.
Lê Sơ Huyền thay một bộ đồ khác, mặc một chiếc quần dài thoải mái, thích hợp để hái nho, cô còn búi tóc lên cao.
Lục Sầm ngồi trên sofa ngắm nghía một hồi, cuối cùng nhận xét: “Trông ra dáng phết.”
Bôi kem chống nắng xong, anh cũng đã thay đồ và bước ra.
Vườn nho đúng như lời quản gia nói, được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Lá đã úa vàng, rụng xuống che phủ mặt đất, bước trên thảm lá khô sẽ không làm bẩn giày.
Lê Sơ Huyền hái một quả định nếm thử, Lục Sầm dùng chai nước khoáng trên tay rửa sạch quả nho cho cô.
“Ừm… rất ngọt, mà cũng rất chua.” Cô nhận xét.
Lê Sơ Huyền: “Khoảng khi nào thì thu hoạch vậy anh?”
Lục Sầm: “Tháng sau, sẽ thu hoạch theo từng đợt tùy vào độ chín.”
“Anh nắm rõ như lòng bàn tay nhỉ.” Lê Sơ Huyền trêu chọc.
Lục Sầm khẽ nhếch môi.
“Em tia trúng chùm nào rồi?” Lục Sầm hỏi.
Lê Sơ Huyền ngơ ngác: “Chùm nào chín rồi?”
“Không biết.” Lục Sầm đáp gọn lỏn.
Lê Sơ Huyền: “Hả?”
Lục Sầm: “Anh có tự tay đến hái nho bao giờ đâu.”
Lê Sơ Huyền: “Đúng là công tử bột!”
Lục Sầm bình tĩnh đáp lại: “Cũng như nhau cả thôi.”
Hai người đi dạo một vòng, khu rừng bên ngoài vườn nho xanh um tùm, bao bọc lấy toàn bộ trang viên.
Lê Sơ Huyền ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy anh chọn nơi này để tổ chức đám cưới quả là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất chụp ảnh sẽ rất đẹp.
Dạo một lúc, hai người quay trở lại lâu đài, Lục Sầm đưa giỏ và dụng cụ cho quản gia.
Người quản gia nhận lấy, nhìn chiếc giỏ tre trống không có chút hoang mang, nhưng ông không dám hỏi.
Bữa tối là những món ăn Pháp truyền thống chính gốc, hương vị rất ngon.
Sau bữa ăn, hai người ra vườn uống trà. Trời đang nhá nhem tối, bầu trời màu hồng tím hòa cùng sắc cam của hoàng hôn, rực rỡ và xinh đẹp.
“À đúng rồi, khi nào thì ekip đến vậy anh?” Lê Sơ Huyền vừa ngắm cảnh, vừa nâng tách hồng trà lên uống một ngụm.
Trước đây cô đã nói với Lục Sầm rằng cô muốn “mở túi mù” cho đám cưới, nên vẫn luôn không hỏi han gì. Thời gian đã định, đến lúc đi thì cô đi thôi.
“Ngày mốt họ đến.”
“Vậy là hai ngày này chúng ta không có việc gì làm sao?”
Lục Sầm: “Không tốt à? Nghỉ dưỡng, chỉ có hai chúng ta.”
“Chỉ là có chút không quen thôi.” Đột nhiên nhàn rỗi, có cảm giác hơi trống rỗng.
Dù sao thì để có thời gian tổ chức đám cưới, khoảng thời gian trước đó lịch trình công việc của cô đã được sắp xếp dày đặc, quay cuồng như một con robot, một ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, và anh cũng vậy.
Họ đã gần một tháng không gặp nhau, cơ bụng cũng chẳng có dịp sờ tới.
Cô có chút nhớ nhung.
Vốn dĩ trên máy bay có cơ hội, kết quả là cô đã dành hết thời gian để ngủ bù, bù cho những giấc ngủ thiếu thốn của khoảng thời gian trước.
Ngủ dậy tinh thần phơi phới lại bắt đầu thấy tiếc.
Trà đã được châm thêm một lần, trời cũng đã tối hẳn.
Ráng chiều đầy màu sắc đã thu lại ở phía chân trời, bị khu rừng xa xa che khuất.
Bóng tối nuôi dưỡng d*c v*ng, cô đột nhiên muốn hôn anh. Nhưng chưa kịp hành động.
Lục Sầm đã đặt tách trà xuống, đứng dậy nói với cô: “Đi thôi, anh đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu?” Hứng thú bị cắt ngang, trong giọng nói có chút bất mãn khó nhận ra.
“Đến rồi sẽ biết,” Lục Sầm nói, “Em đợi anh ở đây một lát, anh lên lầu lấy cho em một chiếc khăn choàng.”
Bóng lưng anh biến mất, Lê Sơ Huyền thầm nghĩ, đi đâu mà còn phải đặc biệt lấy khăn choàng, là nghi thức kỳ quái gì đây?