Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 80

Phòng ngủ chính trên tầng ba của lâu đài.

 

Bên ngoài cửa sổ kính vòm sát đất, xa xa là khu rừng bạt ngàn bên ngoài vườn nho, màn đêm buông xuống mờ ảo.

 

Cô nằm sấp trên chiếc ghế quý phi, r*n r* một cách khó nhịn.

 

Người đàn ông co một chân ngồi trên sàn, đầu ngón tay men theo sống lưng cô xuống dưới, day day trên xương cụt.

 

Cảm nhận được cơ thể dưới đầu ngón tay mình đang khẽ run rẩy.

 

“Không phải lúc nãy em khát nước sao?”

 

Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt phiếm hồng đẫm hơi nước, như đang tố cáo sự không biết đủ của anh.

 

“Anh đút cho em.”

 

Cô muốn từ chối, vừa mở miệng, những tiếng thở hổn hển khó nhịn đã tràn ra khỏi môi.

 

Ly rượu vang cuối cùng được nâng lên, anh cười nhẹ, lắc lắc ly rượu.

 

Nụ cười ấy trong mắt cô chính là ý đồ xấu xa.

 

“Uống không?” Anh hỏi lần cuối.

 

Dường như cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của cô, anh nâng ly, uống cạn ly rượu, rồi siết lấy cằm cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang sưng lên.

 

Cả ngày hôm sau, cô không hề bước chân ra khỏi phòng ngủ chính của lâu đài.

 

Mãi đến ngày thứ ba, đội ngũ chuẩn bị cho hôn lễ mới đến.

 

Chuyên viên chăm sóc da nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Lê Sơ Huyền, liền hỏi: “Lê tổng không quen khí hậu ở đây ạ?”

 

Người đã hai ngày chỉ ngủ được vài tiếng uể oải đáp: “Hơi lạ giường một chút.”

 

Lạ giường? Không hề có chuyện đó.

 

Người thường xuyên đi công tác như cô sao có thể lạ giường được chứ?

 

Chuyên viên chăm sóc da cười cười an ủi: “Bình thường thôi Lê tổng, cô dâu trước ngày cưới đều sẽ khá căng thẳng, không sao đâu ạ, hai ngày là hết thôi.”

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ, tối nay cô ngủ một giấc ngon lành thì cũng sẽ hết thôi.

 

Căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính được dành riêng làm phòng thay đồ của cô, bốn mươi tám bộ váy cưới và lễ phục được treo ngay ngắn.

 

Trang sức đi kèm cũng được phân loại và đặt trên bàn đảo ở giữa.

 

Đội ngũ còn sắp xếp cho Lê Sơ Huyền một buổi spa toàn thân.

 

Cái miệng bị hành hạ hai ngày nay của cô cuối cùng cũng có thể được thư giãn.

 

Chỉ là cô đã quên mất.

 

Chuyên viên trị liệu hương thơm chuẩn bị bắt đầu thì sững người khi nhìn thấy những dấu vết trên người cô. Bàn tay của chuyên viên chăm sóc da mặt cũng ngừng lại một chút.

 

Dường như lúc này Lê Sơ Huyền mới phản ứng lại, tên đàn ông chó má kia hai ngày nay đã để lại trên người cô rất nhiều vết hôn và dấu tay.

 

Chuyên viên trị liệu im lặng, cô cũng im lặng.

 

Cả căn phòng chìm trong im lặng.

 

Chuyên viên trị liệu đã quá quen với những cảnh tượng này, không hề thấy lạ.

 

Cuối cùng vẫn là cô ấy gánh vác tất cả, nói: “Lê tổng, sau khi làm spa xong tôi sẽ giúp chị bôi một ít thuốc mỡ, sẽ tan nhanh thôi ạ.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Làm spa và chăm sóc da xong, Lê Sơ Huyền tức tối đi tìm Lục Sầm tính sổ.

 

Anh đang ung dung ngồi uống trà trong vườn, dùng máy tính bảng xử lý email.

 

Thấy cô đến, anh đặt máy tính bảng và tách trà xuống, dang tay về phía cô. “Xong rồi à? Lại đây anh xem có gì khác không nào?”

 

Lê Sơ Huyền tức giận nhìn anh.

 

Lục Sầm bình thản nhìn lại, nhận xét: “Ừm, mềm mại hơn nhiều rồi.”

 

“Em không nói cái này, ai cho anh dùng sức như vậy?” Cô chất vấn.

 

Lục Sầm nhướng mắt nhìn cô một cái. “Không phải là em cho sao?”

 

Lê Sơ Huyền nghẹn họng.

 

Anh nâng tách trà lên, thong thả uống một ngụm. “Người sướng có phải một mình anh đâu, không có lý gì Lê tổng lại tìm một mình anh tính sổ.”

 

“Dấu vết ở trên người em, không có lý gì em phải một mình gánh chịu tất cả.”

 

Lục Sầm đặt tách trà xuống: “Vậy những vết móng tay trên cơ bụng và cơ lưng của anh thì sao…”

 

Lê Sơ Huyền cầm tách trà của anh uống một ngụm, chuyển chủ đề: “Thời tiết hôm nay đẹp thật.”

 

“Joyce nói, viên kim cương vàng mấy hôm trước gửi đi thiết kế đã được gửi về rồi, em có muốn lên xem không?” Lục Sầm nói.

 

Người phụ trách đội ngũ tiệc cưới tên là Joyce.

 

Mọi việc trong hôn lễ đều do cô ấy phụ trách.

 

Viên kim cương vàng mà Lục Bách Thương tặng Lê Sơ Huyền làm quà gặp mặt, sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô vẫn gửi đi cắt gọt để làm một chiếc vương miện, còn dùng những mảnh vụn làm cho anh một đôi khuy măng sét.

 

Lục Sầm lúc đó cười nhướng mày hỏi: “Chắc chắn chứ?”

 

“Chắc chắn.” Cuối cùng cô vẫn chọn ý tưởng thiết kế của Lục phu nhân.

 

Có lẽ, nếu Lục phu nhân còn tại thế, bà cũng sẽ rất mong chờ đám cưới của Lục Sầm và cô.

 

Dòng máu duy nhất của bà đã tìm được người bạn đời cùng đi hết cuộc đời, nhìn anh cưới người mà anh đã yêu thích nhiều năm, bà sẽ vui mừng và hạnh phúc thay cho anh.

 

Bà không còn nữa, đó là nỗi tiếc nuối của Lục Sầm.

 

Dù Lục Sầm chưa bao giờ nói ra.

 

Lê Sơ Huyền vẫn hy vọng, trên viên đá thô chưa được cắt gọt mài giũa này, có thể tôn trọng ý tưởng ban đầu của Lục phu nhân.

 

Lục Sầm trêu chọc: “Em thật sự không phải vì không muốn cầm một cây quyền trượng làm lễ đấy chứ?”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Để phối với chiếc vương miện này, cô đã chuẩn bị một bộ váy cưới bằng lụa satin.

 

Ừm, ngoài bộ váy cưới này ra còn rất nhiều bộ khác, nên cô cũng có rất nhiều vương miện để phối.

 

Theo lời của Lê Hi thì là: “Đúng là hôn nhân môn đăng hộ đối, vương miện cũng nhiều hơn người khác, nữ hoàng cũng không nhiều bằng em.”

 

Ngày cưới càng đến gần, khách mời lần lượt kéo đến.

 

Họ đến sớm hai, ba ngày để có thể nghỉ ngơi, tránh mệt mỏi sau chuyến đi dài.

 

Đám cưới này của họ chỉ mời họ hàng và bạn bè thân thiết, đối tác làm ăn sẽ mời dự tiệc sau khi về nước.

 

Dù chỉ có người thân và bạn bè, hôn lễ vẫn rất hoành tráng và náo nhiệt. Gia tộc họ Lê và họ Lục đều đông đúc, bạn bè của hai người cũng không ít.

 

Trang viên vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, náo nhiệt.

 

Các bữa ăn thường ngày trước hôn lễ đều được tổ chức dưới hình thức buffet trong vườn.

 

Chuyện khiến quản gia phiền muộn nhất mỗi ngày là sợ người quá đông, hôn lễ chưa đến mà bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận đã bị giẫm đến trơ trụi.

 

Quà của người thân và bạn bè lần lượt được chuyển vào phòng thay đồ.

 

Joyce đã tìm một nơi chuyên để đặt quà.

 

Tại sao lại đặt trong phòng thay đồ?

 

Bởi vì phòng thay đồ là nơi có nhiều camera giám sát nhất trong toàn bộ lâu đài, 360 độ không góc chết. Chủ yếu là vì trang sức đều vô cùng đắt giá, mất một món thôi cả đời này cô cũng không đền nổi.

 

Mà trong quà của người thân và bạn bè, tiện tay lấy ra một món thôi cũng có thể là đồ cổ.

 

May mà tầng ba an ninh đầy đủ, nếu không Joyce thật sự không dám nhận công việc này.

 

Hành lang có vệ sĩ tuần tra, người không phận sự không được phép lên.

 

Mà Lê Hi và những người khác lại quá rảnh rỗi, đang ở trong phòng thay đồ chiêm ngưỡng trang sức của Lê Sơ Huyền.

 

“Sợi dây chuyền hồng ngọc này em nhớ là của bà nội, em vẫn luôn muốn xin nhưng bà không cho.” Lê Vụ ngưỡng mộ nhìn.

 

Lê Sơ Huyền: “Một trong những món hồi môn bà cho đấy, em muốn thì chị cũng có thể đổi với của hồi môn của em.”

 

Lê Vụ thở dài: “Nhưng em là cá mặn, bây giờ chỉ dựa vào tiền chia lợi nhuận của Sơn Trang Lệ Sơn để mua túi xách thôi.”

 

Lê Sơ Huyền cười: “Vậy thì nó là của em rồi.”

 

Lê Hi bên cạnh: “Làm chị đột nhiên cũng ghen tị ghê.”

 

Lê Vụ: “Chị cưới đi, chẳng phải là sẽ có sao?”

 

Lê Húc bên cạnh thản nhiên nói: “Tháng trước chị ấy quyết định không kết hôn nữa rồi.”

 

“Ồ?” Lê Vụ vểnh tai lên.

 

Lê Húc: “Bạn chị ấy rủ đi bắt gian, tưởng tiểu tam tiểu tứ là nữ, ai ngờ…”

 

“Là nam?”

 

“Ừ hử, tiểu tam và tiểu tứ đều là nam,” Lê Húc gật đầu. “Chị Hi nói cảnh tượng đó quá sức chịu đựng, chị ấy về nôn cả đêm, hôm sau ngủ dậy lập tức quyết định không kết hôn nữa.”

 

Mặt Lê Hi không cảm xúc: “Đừng nói nữa, bây giờ chị lại bắt đầu muốn nôn rồi.”

 

Lê Vụ vốn có hứng thú với chuyện hóng hớt: “Sao không bị phanh phui ra? Là ai vậy? Có ly hôn không?”

 

“Không thể nào ly hôn được rồi, hôn nhân trong giới thượng lưu liên quan đến quá nhiều thứ.”

 

Lê Vụ hỏi dồn: “Trước khi cưới không biết chồng cô ấy thích nam sao?”

 

“Nói ra mới thấy kỳ lạ, người đàn ông đó trước khi cưới có cả đống nhân tình, nhưng đều là nữ. Cô ấy đã mất nửa năm để dọn dẹp sạch sẽ rồi mới cưới, ai ngờ còn có cả nam nữa chứ?”

 

Lê Húc tổng kết: “Tuy là chị Hi chuẩn bị không kết hôn, nhưng em vẫn muốn kết hôn, dù sao thì đàn ông tốt cũng rất nhiều, nhìn Lục tổng xem, nhìn Lê Dục và Lê Lâm xem.”

 

Lê Vụ thản nhiên nói: “Sao không nói đến Chu Diễn?”

 

Khóe môi Lê Húc giật giật: “Hai người thế nào trong lòng tự biết!”

 

Lê Hi hùa theo: “Nói thật nhé, thế hệ nhà chúng ta, chỉ có mình em là thích lăng nhăng thôi. Nhìn những người khác xem, tình yêu trong sáng biết bao!”

 

Lê Vụ nhún vai: “Thực sắc, tính dã. Không qua lại với vài người sao biết được ai là tốt nhất?”

 

“Vậy Chu Diễn là tốt nhất?”

 

“Chu Diễn có nhiều tiền nhất.”

 

Mọi người bật cười.

 

“À đúng rồi, sao không mang cặp song sinh đến?” Lê Sơ Huyền hỏi Lê Vụ.

 

“Nhỏ như vậy vướng tay vướng chân, để ở nhà họ Chu rồi.”

 

Lê Hy nói với Lê Sơ Huyền: “Đừng giống em ấy, lấy con cái là để chia gia sản.”

 

Lê Vụ: “Ôi dào, con của chị Nguyệt cũng là để tiếp quản tập đoàn thôi mà.”

 

Mọi người ngẫm lại, thấy cũng có lý!

 

Lê Sơ Huyền nhún vai: “Chưa chắc đâu.”

 

Không ai để ý đến cô, mọi người lại tiếp tục chiêm ngưỡng trang sức của Lê Sơ Huyền.

 

“Chiếc nhẫn kim cương này, có phải là chiếc đã được đấu giá năm mươi triệu đô la Mỹ không?”

 

“Đôi bông tai này quen quá, của nữ hoàng hay là diễm hậu nào ấy nhỉ?”

 

“Ánh lửa của kim cương làm chị đau cả mắt.”

 

“Có khả năng là do chị ghen tị đến đau mắt không?”

 

“Có lý, đi thôi, càng nhìn càng đau lòng.”

 

Lê Sơ Huyền đứng bên cạnh cười.

 

Lê Vụ nói: “Tiệc độc thân tối nay sắp bắt đầu rồi, có đi cùng không?”

 

Lê Hi: “Em có độc thân đâu mà đi.”

 

Lê Vụ: “Không sao, chồng em cũng đi.”

 

Lê Sơ Huyền không dự tiệc độc thân, Lục Sầm cũng không đi.

 

Lúc cô làm spa xong, chuẩn bị đi ngủ sớm, anh cầm một chai rượu vang quay về.

 

“Sợ em không ngủ được, uống một ly không?” Anh hỏi.

 

Lê Sơ Huyền vừa nằm vào chăn liền vén chăn ngồi dậy. “Uống.”

 

“Anh đi tắm trước đã.” Anh nói.

 

Lê Sơ Huyền để rượu “thở”, anh tắm xong mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xám bạc bước ra.

 

Mang theo hơi nước, chân trần dẫm lên tấm thảm màu tím đậm, anh thong thả bước về phía cô.

 

Như một con báo tuyết thanh lịch.

 

Anh ngồi xuống chiếc ghế quý phi bên cửa sổ, ôm cô vào lòng.

 

Nâng ly rượu trên chiếc bàn tròn nhỏ, anh từ từ đút cho cô uống.

 

“Sao anh không xuống dưới chơi?” Qua cửa sổ kính, Lê Sơ Huyền có thể cảm nhận được sự náo nhiệt của khu vườn bên dưới. Những con người của tiệc tùng thích nhất là tiệc độc thân vào đêm trước ngày cưới.

 

“Không có gì thú vị, không bằng về đây chơi với em.” Bàn tay anh ma sát lên vùng da non mềm trên đùi cô.

 

Lê Sơ Huyền ngả đầu lên vai anh, nhìn màn đêm sâu thẳm, im lặng.

 

“Lục tổng, em có chút mong đợi.”

 

Lục Sầm khẽ cười. “Mong đợi điều gì?”

 

“Mong đợi sự chuyển biến của một mối quan hệ khác, mong đợi cuộc sống sau hôn nhân của chúng ta, mong đợi những đứa con của chúng ta. Có rất nhiều điều đáng để mong đợi, còn anh thì sao?”

 

“Thứ anh muốn nhất đã có được rồi.”

 

“Không muốn thêm gì nữa sao?”

 

Anh mân mê những ngón tay thon dài của cô, giống như ngọc dương chi trong viện bảo tàng, trắng ngần, ấm áp và mềm mại.

 

Anh nói: “Không, anhkhông còn gì hối tiếc nữa rồi.”

 

“Hửm?” Cô quay đầu nhìn anh.

 

Ánh mắt long lanh như những vì sao của thần linh trên trời, anh đưa tay quay đầu cô lại.

 

Nâng tay cô lên, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên khớp ngón tay đeo nhẫn. “Anh đã từng nghĩ, anh sẽ là mối quan hệ không bao giờ được thấy ánh sáng của em, một situationship cả đời. Mà bây giờ, anh đường đường chính chính đứng bên cạnh em, cùng em tổ chức một hôn lễ thế kỷ, và trong tòa lâu đài này, đều là những người thân và bạn bè đến để chúc phúc cho chúng ta. Cả cuộc đời này của anh, may mắn biết bao…”

 

— khi có thể cúi đầu xưng thần, làm tín đồ của em.

Bình Luận (0)
Comment