Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 79

Chai rượu vang đã cạn, những tâm tư thầm kín cũng đã được phơi bày.

 

tr*n tr** và thẳng thắn, cô bày tỏ hết cho anh xem.

 

Từng chữ từng lời đều để kể về tình yêu của cô.

 

“Lê Sơ Huyền,” anh nâng ly rượu cuối cùng trong tay lên, “cảm ơn em đã bước bước đầu tiên.”

 

Cô đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt anh, nụ cười rực rỡ như những vì sao trong đêm tối. Cô nói: “Cảm ơn anh đã kiên định trong mỗi bước đi này.”

 

Anh ngẩng đầu nhìn cô, sóng ngầm cuộn trào trong đáy mắt anh.

 

Cô mang theo nụ cười rạng rỡ, cúi người hôn lên môi anh.

 

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, giành lại thế chủ động và làm nụ hôn thêm sâu.

 

Cô ngồi lên đùi anh, hai tay khoác lên vai, môi lưỡi quấn quýt.

 

Hương rượu trong miệng nồng nàn, còn say hơn cả chai rượu vang vừa uống cạn.

 

Anh siết chặt eo cô, đỡ lấy cơ thể đang dần mềm nhũn ra trong nụ hôn sâu này.

 

Có lẽ vì không khí trong hầm rượu loãng, cô bị hôn đến thiếu dưỡng khí còn nhanh hơn mọi lần trước.

 

Bàn tay không chút khách khí luồn qua lớp áo sơ mi, sờ lên những múi cơ bụng săn chắc. Đôi môi bị cắn đến đỏ mọng mím lại, đôi mắt mờ hơi sương nhìn anh.

 

Sự nóng rực đã áp sát vào cơ thể cô, qua lớp váy mỏng manh, không cách nào lờ đi được.

 

Tay cô kéo bung cúc áo, men theo đường nhân ngư xuống dưới, trêu chọc anh, muốn anh chủ động tiến thêm một bước.

 

Anh không hề động đậy.

 

Cô nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

 

Anh không động, Lê Sơ Huyền định đứng dậy thì bị anh một tay ấn trở lại.

 

“ửm?” Giọng cô mang theo vẻ quyến rũ.

 

Anh nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi rồi mới mở mắt nhìn cô.

 

“Không mang bao.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Cô cứ tưởng anh đặc biệt đưa cô đến hầm rượu để làm chuyện xấu, ai ngờ lại thật sự chỉ đơn thuần đến để thưởng rượu.

 

Như vậy trông cô có vẻ vội vàng quá, rõ ràng vừa mới nói không phải thấy sắc nảy lòng tham, bây giờ lại khiến lời nói của mình chẳng có chút sức thuyết phục nào.

 

“Không sao, là ngày an toàn.” Bàn tay đang v**t v* cơ bụng vẫn chưa dừng lại.

 

Anh bị cô trêu chọc đến mức sắp không thể tự chủ được nữa.

 

Đầu ngón tay thô ráp của anh ma sát lên vùng eo mềm mại qua lớp vải mỏng, giọng nói trầm khàn: “Ngày an toàn cũng không an toàn.”

 

Bao nhiêu năm qua, trong chuyện này họ chưa bao giờ lơ là, bởi vì anh tôn trọng cô.

 

Lê Sơ Huyền: “Tuần sau chúng ta tổ chức đám cưới rồi.”

 

Lục Sầm: “Ừm.”

 

Lê Sơ Huyền: “Có con cũng không sao mà.”

 

Anh nhìn cô: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

 

Trong mối quan hệ hôn nhân và sinh con, cô phải trả giá nhiều hơn anh. Mà trong sự nghiệp, họ đều giống nhau, bận rộn đến không ngơi tay. Việc sinh con sẽ chiếm dụng thời gian của cô, anh hy vọng đây là quyết định sau khi cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng, chứ không phải một phút hứng khởi.

 

“Em đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, em còn trẻ, cho dù em nghỉ ngơi thì Tập đoàn Lê thị cũng không sập được. Hơn nữa em đã vất vả làm việc bao lâu nay, tập đoàn đang trên đà phát triển, em nghỉ ngơi một chút thì có sao đâu?”

 

Lục Sầm cúi người cắn lên vùng cổ trắng ngần của cô.

 

“Này này, đừng để lại dấu.”

 

“Tuần sau là hết thôi.”

 

Bàn tay anh v**t v* đầu gối cô, nhẹ nhàng x** n*n.

 

Cô yếu ớt dựa vào vai anh, mặt cô vùi vào hõm cổ anh, cắn môi khẽ th* d*c bên tai anh.

 

Vòng tay qua lớp áo sơ mi ôm lấy eo anh, bàn tay cô khó nhịn mà bóp nhẹ lên cơ lưng anh.

 

Chiếc khăn choàng cashmere tuột xuống, bị cô ném sang một chiếc ghế khác.

 

Nhiệt độ trong hầm rượu rất thấp.

 

“Lạnh không?” Anh hỏi.

 

Cô lắc đầu.

 

Trên người thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

 

Cô ngồi trên người anh, chưa đến năm phút đã phải dừng lại.

 

Toàn thân mềm nhũn như con bạch tuộc,đeo bám trên người anh.

 

Bàn tay đang x** n*n vùng thịt mềm của cô vẫn chưa dừng. “Lê tổng, nhanh vậy đã không được rồi sao?”

 

Cô vùi mặt vào vai anh không chịu ngẩng lên, nghe vậy liền cắn một phát vào vai anh.

 

Không muốn thừa nhận mình yếu, nhưng lại không thể gượng dậy nổi.

 

Cảm giác lực bất tòng tâm, cuối cùng cô cũng đã được trải nghiệm.

 

Lục Sầm giành lại thế chủ động, cô ôm lấy cổ anh, lại bắt đầu không chịu nổi nữa.

 

Chiếc ghế đơn chật chội, lại cứng và không thể thoải mái, lần đầu tiên kết thúc một cách chóng vánh.

 

“Eo…” cô chỉ muốn khóc, “Eo em mỏi quá.”

 

Lục Sầm: “… Em chỉ cử động chưa đến năm phút.”

 

“Nhưng anh thì không chỉ có vậy, tư thế này, không ổn.”

 

Lục Sầm: “…”

 

Sáu năm trước anh đã đến tham quan hầm rượu, dĩ nhiên biết ở đây không có điều kiện tốt. Đêm còn dài, anh thật sự chỉ định đưa cô đến uống rượu. Nơi này không thể thi triển, nên anh vốn không hề chuẩn bị trước.

 

“Có muốn về không?” Lục Sầm hỏi cô.

 

“Chơi thêm một lúc nữa.”

 

Lục Sầm bật cười.

 

Nghỉ ngơi một lát, cô lại cảm thấy mình ổn rồi.

 

“Uống thêm một chai năm nào nữa?” Lục Sầm lại tiếp tục hỏi.

 

“Năm mười sáu tuổi.”

 

Lục Sầm bế cô lên, giúp cô sửa sang lại váy. “Năm đó là một niên vụ tốt, chất lượng nho rất tuyệt, rượu vang cũng rất ngon.” Anh lấy chai rượu ra, rót vào bình decanter.

 

Lê Sơ Huyền dường như nhận ra, chủ đề lúc nãy vẫn chưa kết thúc.

 

Nghỉ giữa hiệp, đợi chai rượu tiếp theo “thở” xong.

 

“Anh vẫn chưa nói, nếu quan hệ hai nhà chúng ta không như nước với lửa, anh có tỏ tình với em sớm hơn hồi cấp ba không?”

 

“Không.” Câu trả lời này Lục Sầm đã nói một lần rồi.

 

“À đúng rồi,” Lê Sơ Huyền mới phản ứng lại, “tại sao không?”

 

Ngón tay anh lướt qua vành ly, ánh mắt nhìn cô giống như đang v**t v* đôi môi cô.

 

“Anh không làm những chuyện không chắc chắn.”

 

“Anh cảm thấy em sẽ không đồng ý à?” Lê Sơ Huyền suy nghĩ một lúc, “Thái độ của em với anh như vậy là vì chúng ta là đối thủ cạnh tranh.”

 

“Vậy Lê tổng, chuyện chúng ta là đối thủ cạnh tranh, là vì mối quan hệ của hai nhà sao?”

 

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

 

Từ hồi mẫu giáo, cái tuổi còn chưa hiểu thế nào là đối đầu, họ dường như đã vô hình cạnh tranh với nhau.

 

Có lẽ từ trường đã vậy, muốn đè đầu đối phương một bậc không cần phải hiểu chuyện, mà đã là tiềm thức.

 

Cả hai đều muốn làm người ở thế thượng phong.

 

Và người yêu trước chính là kẻ thua cuộc.

 

Có thể thua, nhưng không thể thua một cách thảm hại.

 

“Nhỡ đâu thì sao?” Lê Sơ Huyền thuyết phục anh, “Lúc đó em chưa nhận ra mình thích anh, nhưng nếu anh tỏ tình, em sẽ xem xét lại nội tâm của mình, như vậy em có thể phát hiện ra sớm hơn rằng em cũng thích anh, chúng ta có thể bớt đi ba năm đường vòng.”

 

“Được thôi, giả sử anh sẽ tỏ tình với em, vậy thì, em có đồng ý không?”

 

Cô vừa mở miệng định trả lời.

 

Lục Sầm đã bình tĩnh nhìn cô.

 

Ánh mắt anh sắc bén, tựa như một mũi dao găm có thể nhìn thấu mọi lớp ngụy trang của cô.

 

Lời nói đã chực chờ nơi đầu môi, nhưng lại lượn một vòng rồi nuốt ngược vào trong. Cuối cùng, cô chọn cách thành thật: “Không.”

 

Khóe môi Lục Sầm nhếch lên thành một nụ cười giá băng.

 

“Người ta thường viết trong tiểu thuyết,” anh chậm rãi nói, từng chữ như lưỡi dao, “kẻ thù không đội trời chung cuối cùng cũng phải quy phục dưới chân em. Em chỉ cần đứng ở trên cao, kiêu hãnh nhìn xuống, nhìn hắn ta hạ thấp cái đầu vốn cao ngạo, nhìn hắn ta hèn mọn tựa cát bụi. Đó chẳng phải là vinh quang và thắng lợi tột đỉnh về mặt tinh thần sao?”

 

Anh ngừng lại, nụ cười càng thêm mỉa mai.

 

“Và khoảnh khắc em chấp nhận lời tỏ tình của hắn, hai người sẽ trở nên bình đẳng, và em sẽ không bao giờ có thể tận hưởng lại kh*** c*m thống trị tuyệt đối đó nữa.”

 

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lẽo. “Vậy theo logic của em, có phải anh nên dâng trái tim mình lên, đặt trước mặt Lê tổng, để em mặc sức chà đạp, giúp em đạt được thứ kh*** c*m tột đỉnh đó không?”

 

Lê Sơ Huyền trầm ngâm một lúc, rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản đến lạ: “Nhưng xét theo một khía cạnh khác, đó sao lại không thể được xem là một loại tình yêu sâu đậm?”

 

Lục Sầm dứt khoát “đóng nắp quan tài” cho cuộc đối thoại này: “Nếu Lê tổng không kế thừa gia nghiệp, có lẽ cũng sẽ trở thành một tiểu thuyết gia xuất sắc đấy.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Chủ đề kết thúc, rượu vang cũng đã “thở” xong.

 

Lục Sầm cầm bình decanter và ly rượu, mời cô: “Đi dạo một chút không? Bên kia hầm rượu còn có những thứ khác.”

 

Cô cầm ly rượu đi theo.

 

Hầm rượu được thiết kế theo hình chữ Hồi, đi xuyên qua phòng trưng bày, phía sau dãy thùng gỗ sồi, trên tủ rượu ở bức tường đối diện, bày một bức tường đầy những chai rượu quý phiên bản giới hạn.

 

Ngoài rượu vang đỏ và vang trắng, còn có cả rượu sủi bọt.

 

Từ những vùng sản xuất khác nhau, những trang viên khác nhau, những niên vụ tốt nhất đều được cất giữ ở đây.

 

“Tại sao không uống rượu ở đây?” Lê Sơ Huyền không hài lòng chất vấn.

 

“Tại sao không uống rượu của Agnes?” Lục Sầm hỏi lại, “Rượu của trang viên chúng ta.”

 

Anh nói, chúng ta.

 

Được rồi, Lê Sơ Huyền không thể phản bác.

 

Đi dạo một vòng, thực ra hầm rượu rất lớn, sản lượng còn lớn hơn nhiều trang viên nhỏ, tiếc là tòa lâu đài bên ngoài cũng rất lớn, các khoản chi tiêu cũng không hề nhỏ.

 

Đi một vòng, mang giày cao gót nên cô có chút mỏi, cô ngồi tùy ý xuống bậc thang gỗ.

 

Đá đôi giày cao gót ra.

 

Đưa ly rượu cạn qua, Lục Sầm rót rượu cho cô.

 

Lê Sơ Huyền: “Về lý thuyết mà nói, một trang viên lớn như vậy muốn chuyển nhượng, hẳn là phải rất được săn đón mới đúng.”

 

Trên thương trường, đôi khi nhiều chuyện rất cần đến may mắn.

 

“Vốn dĩ gia thế bạn học của anh cũng rất vững, thua lỗ cũng gánh nổi, nên ban đầu không có ý định bán. Sau này đến lúc muốn cắt lỗ kịp thời, thì trong số rất nhiều người, anh là người ra giá mua cao nhất.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đặt chai rượu và ly lên bậc thang.

 

Vì thế, trang viên này sẽ thuộc về tay anh.

 

Lê Sơ Huyền gật đầu, nghiêm túc thưởng thức rượu trong ly, nhận xét: “Đúng là một niên vụ rất tốt.”

 

Cô đút rượu cho anh, anh cứ thế uống cạn từ tay cô, đồng tình với quan điểm của cô.

 

Lê Sơ Huyền đột nhiên phát hiện mình rất thích nơi này, nếu sau này họ về hưu rồi dưỡng già ở đây, chắc chắn sẽ rất tuyệt.

 

Cô ngả vào người anh, gối đầu lên đùi anh. “Em thấy chúng ta vẫn nên mau chóng sinh con, như vậy tập đoàn sẽ có người tiếp quản, chúng ta có thể về hưu sớm rồi đến đây trồng nho.” Một kế hoạch vô cùng tốt đẹp.

 

“Được.” Anh v**t v* bờ vai trần của cô, từng chút một, gây nên sự run rẩy.

 

Mặt cô đối diện với cơ bụng săn chắc lấp ló sau lớp áo sơ mi mở của anh. Cô cắn một phát lên đường nhân ngư của anh.

 

Anh khẽ rên một tiếng, bàn tay đang v**t v* vai cô dừng lại.

 

Cúi mắt nhìn cô, anh đưa tay bế cô lên.

 

Một tay kẹp chặt cổ tay cô, đè lên lan can gỗ của cầu thang, anh siết cằm cô và hôn.

 

Mạnh mẽ, không cho phép từ chối.

 

Cô giãy giụa không thoát, cũng không thể trốn.

 

Cho đến khi cô không thở nổi, anh mới buông cô ra.

 

Bế cô xoay người lại, đè lên lan can gỗ, cô phải bám vào lan can để chống đỡ.

 

Vén mái tóc dài của cô ra, anh cúi người hôn lên gáy cô. Dưới những nụ hôn dày đặc, cô khẽ run rẩy. Anh m*t mạnh một cái, để lại một vết đỏ diễm lệ.

 

Trên làn da trắng ngần và chiếc váy màu trắng ngọc trai, vết đỏ ấy thật nổi bật.

 

Khuấy động lên những con sóng tình ái sâu hơn.

 

Anh cúi đầu cắn lấy khóa kéo sau lưng váy cô, từ từ kéo xuống, giống như một món quà đang được mở ra, tấm lưng trắng ngần với xương bướm xinh đẹp đầy quyến rũ.

 

Váy tuột khỏi vai, nụ hôn men theo sống lưng xuống đến eo.

 

Cảm giác tê dại từ eo lan qua máu đến tứ chi.

 

Cô nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm chặt cột gỗ dần dần mất sức.

 

Cánh tay dài ôm lấy eo cô, kéo cô ngày càng sát vào người anh, cô bị động chịu đựng.

 

Cô bắt đầu hối hận tại sao lại trêu chọc anh ở đây.

 

Như anh đã nói, nơi này quả thực không thích hợp.

 

“Nhanh lên.” Cô không nhịn được mà cầu xin.

 

Lục Sầm khẽ cười, không để ý đến cô.

 

“Nhanh lên, xin anh.”

 

Vén tóc cô ra, gài sau tai, nụ hôn của anh rơi xuống d** tai cô.

 

Anh nhẹ nhàng g*m c*n làn da mềm mại.

 

Anh nói: “Sắp rồi.”

 

“Lừa đảo.” Cô lên án anh.

 

Lần nào anh cũng nói như vậy.

 

“Nhưng lần nào em cũng không chừa.”

 

Rõ ràng biết trêu chọc sẽ rước lấy hậu quả gì nhưng lần sau cô lại quên mất, vẫn chủ động trêu chọc.

 

“Lục Sầm.” Cô thở hổn hển gọi tên anh.

 

Như một lời nguyền.

 

Trói buộc anh, không thể thoát ra.

 

Anh nhắm mắt lại.

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cơn cuồng phong bão táp dữ dội hơn ập đến…

Bình Luận (0)
Comment