Ngay lúc mọi người đang chú ý tới bên này, thì phía sau đại quân bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc. Đó là tiếng nhạc do nhiều người hợp tấu, du dương mà trang nghiêm.
Không ít tướng lĩnh trong đại quân cũng sửng sốt, bởi vì bọn họ dần dần nghe ra tiếng nhạc kia là cái gì. Binh lính chỉ cảm thấy tiếng nhạc này rất trang trọng êm tai, chứ không biết xuất xứ. Còn tướng lĩnh triều đình thì lúc đầu hơi sửng sốt, về sau mới nghe ra, nhưng không dám xác định.
Đợi cho đội tấu nhạc đi tới gần, bọn họ mới xác định mình không nghe lầm.
Đó là
Nhạc khúc chỉ vang lên khi tân hoàng đăng cơ do các nhạc công cung đình diễn tấu.
Tiếng nhạc từ xa tới gần, một đám tăng nhân mặc tăng y màu vàng, khoác áo cà sa màu đỏ thổi các loại nhạc khí mà tới. Thậm chí bọn họ còn mang theo chuông nhạc nặng nề, nhưng lúc đi đường rất vững vàng. Tăng nhân vừa đi vừa gõ, không vì bước đi mà chậm nửa nhịp.
Đội ngũ chừng ba trăm tăng nhân xuyên qua vạn quân mà tới. Một đội nhạc công kỳ quái như vậy khiến cho mọi người trợn mắt há mồm. Không ai biết vì sao người của Phật tông lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Có người vô thức muốn quát lớn, nhưng lập tức im mồm. Bởi vì bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu không phải Dương Kiên cho phép, thì đám tăng nhân này làm sao dám xuất hiện?
Ở phía sau đội ngũ ba trăm nhạc công, là hai mươi tám tăng nhân mặc tăng y màu đỏ, tuổi tác khá lớn. Bọn họ ăn mặc khác với các tăng nhân đi trước, Tăng y của bọn họ là màu đó, bó sát người, không rộng thùng thình như các tăng nhân đi trước.
Ở cổ tay áo và cổ áo của tăng y màu đỏ còn dệt những ký hiệu cổ quái màu vàng. Ngoại trừ người của Phật tông ra, chỉ sợ không ai hiểu.
Hai mươi tám tăng nhân này mỗi người đều bưng một cái khay, trên khay đặt đầy hoa. Cứ mỗi bước chân, bọn họ lại rải hoa xuống, con đường lập tức phủ kín hoa. Không khí cũng tỏa ra mùi hoa thơm, khiến người ta thoải mái.
Đi phía sau hai mươi tám tăng nhân này, là Đại Tự Tại mặc tăng y màu trắng.
Y là người đi cuối cùng, bước chân chậm rãi, mỗi một bước chân đều có hoa sen nở rộ. Hoa sen màu trắng nở rộ trên những cánh hoa màu đỏ dưới đường, thoạt nhìn như hoa vương. Đây là một hình ảnh rất huyền huyễn, khiến những người trông thấy có cảm giác như mình bước tới Thần Giới.
Đại Tự Tại cũng bê một cái khay, trên khay được phủ miếng vải gấm màu vàng. Không biết phía dưới là thứ gì, cực kỳ thần bí.
Lúc tiếng nhạc vang lên, Dương Kiên cũng đứng dậy từ chậu gỗ, tùy ý để ánh mắt trời chiếu lên người, tùy ý để ánh mắt của mọi người nhìn về phía ông ta.
Ba trăm nhạc công tăng nhân tách sang hai bên, tấu vang nhạc khúc cát tường, trang nghiêm.
Hai mươi tám tăng nhân áo đỏ đi tới trước người Dương Kiên, cũng chia ra làm hai hàng, mỗi bên mười bốn người. Ở giữa hai hàng là con đường nhỏ, tất cả số hoa còn thừa đều rải lên con đường này. Dương Kiên xoay người, nhấc chân rời khỏi chậu gỗ. Lúc này, một tăng nhân áo đỏ quỳ xuống, nằm sấp xuống đất. Dương Kiên giẫm lên lưng của y, những tăng nhân áo đỏ khác cũng nằm sấp theo.
Hai mươi tám tăng nhân áo đỏ, dùng thân thể của mình tạo thành một con đường.
Dương Kiên thì trần truồng bước lên lưng của bọn họ đi về phía trước. Cuối con đường chính là Đại Tự Tại bê cái khay đợi ông ta.
…
…
Trong tiếng nhạc, Dương Kiên đi qua con đường do các tăng nhân dùng thân thể tạo thành, sau đó đứng ở trước mặt Đại Tự Tại. Cơ thể của ông ta vốn rất cường tráng, cũng cao hơn Đại Tự Tại không ít.
Sau khi Dương Kiên dừng lại, Đại Tự Tại chậm rãi quỳ xuống, bưng cái khay lên.
Sau đó y gỡ tấm vải xuống, hiện lên một bộ quần áo. Bộ quần áo này không giống bình thường, màu vàng lóng lánh, thêu Kim Long. Bên cạnh là một đôi giày màu vàng đen và một cái vương miện khảm một viên ngọc bằng quả trứng gà ở phần đầu.
Đại Tự Tại quỳ xuống đất, đầu tiên tìm bộ nội y, sau đó đứng dậy mặc vào cho Dương Kiên. Dương Kiên giang hai tay, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Sau khi mặc xong quần áo, Đại Tự Tại quỳ xuống, đeo tất và giày cho ông ta.
Đây là một bộ long bào rất vừa người.
Áo gấm màu vàng, Kim Long uy nghiêm vòng quanh long bào, ánh mắt không giận mà uy kia, mang theo uy thế ngạo nghễ thiên hạ.
Dương Kiên tiếp nhận vương miện từ tay Đại Tự Tại, chậm rãi đeo lên đầu.
Giờ khắc này
Hoàn toàn yên tĩnh
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này, đều ngừng hô hấp. Có lẽ ngoại trừ những áo giáp quân đã không còn tim đập kia, tất cả những người khác đều tim đập thình thịch. Bọn họ không thể tin được những gì mình đang thấy, giống như là mộng ảo. Ngay lúc Dương Kiên mặc xong long bào, bỗng nhiên có tiếng thét kinh hãi phát ra từ đám người.
- Sao…sao có thể được?
Ngoại trừ ở trước mặt những áo giáp quân thân tín của mình, lúc lãnh binh Dương Kiên thường mặc bộ áo giáp nặng nề, còn kéo mũ giáp xuống, chỉ lộ ra đôi mắt, không ai nhìn thấy mặt mũi của ông ta. Vừa nãy ông ta cởi áo giáp tắm rửa, các tướng lĩnh triều đình lần đầu tiên thấy khuôn mặt của ông ta nhưng đều cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều không ai biết cảm giác quen thuộc này từ đâu tới. Đợi cho Dương Kiên mặc long bào, đội lên vương miện, rốt cuộc có người nhận ra.
- Làm sao có thể?
Có người kinh hô:
- Làm sao lại giống như vậy?
- Giống cái gì?
Tướng lĩnh bên cạnh y còn chưa kịp phản ứng.
- Ngươi…chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy tranh của Thái Tổ Hoàng Đế sao?
- Thấy qua rồi…A!
Người này cũng sợ tới mức kinh hô lên, trong nháy mắt trở nên trắng bệch:
- Điều này…sao có thể được? Sao có thể giống y hệt Thái Tổ Hoàng Đế? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?
Tiếng nghị luận của các tướng lĩnh dần lan ra ngoài, chỉ có điều không ai dám lớn tiếng. Rất nhanh, tiếng nghị luận truyền tới tai binh lính, sau đó tất cả mọi người không tự chủ được chen chúc lại gần, đều muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mặc vào long bào
Khí chất trên người Dương Kiên lập tức thay đổi.
- Trẫm!
Ông ta lớn tiếng nói ra chữ này, liền giống như tiếng sấm vang lên trên bầu trời. Chữ này, lúc nói ra dường như ngay cả ông ta cũng hơi mất tự nhiên, nhưng từ miệng ông ta nói ra lại hợp tình hợp lý. Chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, trợn trừng mắt nhìn bên này.
- Trẫm, đã trở lại!
Dương Kiên giang hai tay, giống như muốn ôm toàn bộ thiên hạ.
- Trẫm là ai, rất nhiều người trong các ngươi đã nhìn ra. Không ít người đã thấy tranh của trẫm, bức tranh treo trên vách tường lạnh như băng. Tất cả các ngươi đều cho rằng Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy đã chết từ hai trăm năm trước, cho nên không có khả năng sống lại xuất hiện ở bên cạnh các ngươi. Nếu quả thực có chuyện như vậy xảy ra, thì đúng là một thần tích!
Dương Kiên lớn tiếng nói:
- Trẫm liền nói cho các ngươi biết, đây không phải là thần tích! Nếu như đúng vậy, thì trẫm chính là thần! Đúng vậy, mọi người đều biết rằng trẫm đã chết cách đây hai trăm năm. Ở trong suy nghĩ của các ngươi, có lẽ trẫm đã sớm biến thành một bộ xương khô rồi! Nhưng trẫm nói cho các ngươi biết, trẫm vẫn còn sống! Lúc Đại Tùy cần trẫm, trẫm liền xuất hiện ở trước mặt các ngươi, dẫn theo các ngươi, tiêu diệt tất cả kẻ thù dám bất kính với Đại Tùy!
Ông ta bước nhanh tới ngọn đồi nhìn đội ngũ phía dưới.
- Chắc các ngươi vẫn chưa tin đây là thật, chưa tin trẫm là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy. Nhưng không quan tâm các ngươi có tin hay không, thì trẫm thủy chung vẫn là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy! Hiện tại trẫm trở lại, chính là quét dọn đám yêu ma quỷ quái. Sở dĩ trước kia trẫm không lộ rõ thân phận, chính là lo lắng các ngươi không chấp nhận được. Nhưng hiện tại, tặc tử Thắng Đồ đã đăng cơ xưng đế, trẫm muốn tỏ rõ thân phận, để cho kẻ địch nhìn thấy, người nào mới là Hoàng Đế, người nào mới là thiên hạ chính thống!
Đại Tự Tại thấy mọi người kinh ngạc, liền giơ hai tay lên sau đó nằm sấp xuống:
- Hoàng Đế bệ hạ, vạn thọ vô cương!
Tất cả người của Phật tông cũng quỳ xuống, thái độ thành tín.
Tất cả tướng lĩnh và binh lính áo giáp quân đều quỳ xuống, hướng chủ nhân của bọn họ cúi đầu. Nhìn thấy một màn này, các tướng lĩnh triều đình ngơ ngác nhìn nhau, qua hồi lâu, cũng không biết là ai quỳ xuống trước, miệng hô vạn tuế. Có người thứ nhất quỳ xuống, càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống theo.
Dương Kiên quét mắt nhìn xuống đám đông, thấy vẫn có người đứng im, sắc mặt lập tức lạnh lùng:
- Vì sao các ngươi không quỳ?
- Ta…
Tướng lĩnh cầm đầu do dự một lát, bỗng nhiên lấy hết dũng khí la lớn:
- Ta không tin ngươi là Thái Tổ Hoàng Đế! Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
- Trẫm chỉ nói cho các ngươi biết một sự thực, các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, trẫm đều là Dương Kiên, Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy. Mặc dù các ngươi không tin, thì ở trước mặt Hoàng Đế, các ngươi cũng phải quỳ xuống.
Dương Kiên nhấc tay, sau đó vung mạnh xuống.
Mấy người còn đứng đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực đè lên vai, không tự chủ được quỳ xuống.
- Thắng Đồ tự xưng Hoàng Đế, là một trò cười.
Dương Kiên chỉ về hướng Liễu Châu:
- Trẫm liền khiến y bại trận trước Hoàng Đế của Đại Tùy, để cho y biết, Hoàng Đế…từ trước tới này đều là người của Dương gia. Một Hoàng Đế giả tạo, không bao giờ thắng được một Hoàng Đế thật.
- Kích trống!
Dương Kiên lớn tiếng nói:
- Tấn công!