Liễu Châu
Có lẽ vì một thứ gì đó giống nhau trong mỗi nam nhân, nên hôm nay Thắng Đồ cũng mặc long bào Hoàng Đế.
Lúc trước chỉ huy chiến đấu, mặc dù y đã đăng cơ xưng đế nhưng vẫn thích mặc áo giáp ra trận. Có đôi khi con người là một sinh vật mâu thuẫn. Y vẫn muốn vứt bỏ mọi chuyện liên quan tới La Diệu, thậm chí đổi cả tên. Nhưng bộ áo giáp làm bạn với y nhiều năm này, y vẫn chưa vứt bỏ.
Hoặc có lẽ ở sâu trong lòng y, có mấy thứ gì đó mà y không muốn vứt bỏ.
Đứng trên tường thành, sắc mặt của Thắng Đồ cực kỳ bình tĩnh. Tiếng kèn bên ngoài thành lọt vào tai, đội quân đông nghìn nghịt của triều đình đang di chuyển tới. Mà ở thời khắc này, Thắng Đồ không lựa chọn tử thủ. Thành Liễu Châu quá nhỏ, không chứa được quá nhiều binh lính. Mà binh lực dưới trướng của y không ít hơn Dương Kiên, hơn nữa với tôn nghiêm của y, tôn nghiêm của Hoàng Đế như lời y nói, y lựa chọn bày trận ở bên ngoài thành.
Quân đội song phương phủ kín một khu vực rộng lớn, nhìn không thấy mặt đất, chỉ toàn người là người.
Có lẽ, mấu chốt quyết định thắng bại của trận chiến này không phải ở mấy chục vạn quân đội, mà là ở trên người Dương Kiên và Thắng Đồ. Nhưng ở thời khắc này, trên ý nghĩa nào đó mà nói, không phải là triều đình bình định, mà là cuộc chiến giữa hai quốc gia.
Nếu là chiến tranh, thì chưa bao giờ là chuyện của hai người.
Nhất là, hai nam nhân có hùng tâm vạn trượng. Lúc quyết chiến đã tới, mọi hành động của hai người đâu chỉ ảnh hưởng tới trăm vạn đại quân? Còn có vô số dân chúng, đều sẽ thay đổi vận mệnh vì trận chiến này.
Dương Kiên cũng tốt, Thắng Đồ cũng tốt.
Bọn họ đều muốn đánh bại đối phương.
Mà đánh bại, không chỉ ở so đấu tu vị.
Binh mã song phương đã bày trận xong ở bên ngoài thành, cách nhau chưa tới hai dặm.
Khoảng cách ngắn ngủi này, trong chốc lát sẽ biến thành tu la địa ngục.
Thắng Đồ không xuống dưới thành, mà lựa chọn đứng ở chỗ cao chỉ huy. Ở phía sau y, một người khôi ngô cầm trong tay lá cờ thật lớn. Trong các đội phía dưới đều có người phụ trách quan sát cờ lệnh chỉ huy của Thắng Đồ.
- Bệ hạ…
Lưu Hữu Lực, một đại tướng dưới trướng Thắng Đồ hỏi:
- Vì sao không mang hỏa khí doanh ra? Hỏa khí của chúng ta có uy lực rất lớn, tí nữa mang ra tấn công kẻ thù, chỉ cần dùng pháo áp chế, binh mã triều đình sẽ chấn động. Tới lúc đó thừa dịp quân tâm của bọn chúng bị dao động, chúng ta liền toàn lực phản công, như vậy có thể thắng trận chiến này.
- Trẫm muốn tiêu diệt không phải là những con kiến kia.
Thắng Đồ giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, nhìn đội ngũ của Dương Kiên đứng ở trung tâm. Đó là một đội ngũ đặc biệt, mặc dù từ xa cũng có thể nhìn thấy bọn họ bất động. Áo giáp quân, đội quân không rõ lai lịch nhưng chiến lực vô song của Dương Kiên.
- Hỏa khí doanh còn chưa đạt tới uy lực mà trẫm mong muốn, cho nên không dễ đối phó với áo giáp quân của Dương Kiên. Uy lực của súng không đủ để xuyên qua áo giáp nặng nề, duy nhất có thể khiến áo giáp quân chịu thiệt là pháo. Mà số lượng pháo trong tay chúng ta vốn không nhiều…
Thắng Đồ nói:
- Truyền lệnh, dựa theo kế hoạch mà trẫm bố trí từ trước mà ứng chiến. Bất kỳ kẻ nào buông lỏng, không tuân theo hiệu lệnh, không cần người của Dương Kiên giết, trẫm là người đầu tiên giết hắn.
- Tuân lệnh!
Lính liên lạc vội vàng phái người tới các đội.
- Thổi kèn rồi!
Lưu Hữu Lực nghe thấy đại quân phía đối diện có tiếng kèn vang lên, sắc mặt không nhịn được thay đổi. Nói thật, tới thời khắc này nếu không khẩn trương thì là lời nói dối. Không chỉ là y, không chỉ là quân đội của Thắng Đồ, binh mã của triều đình bên kia chẳng phải cũng như vậy sao?
Khẩn trương
Khẩn trương tới mức đã có binh lính không khống chế được mà run tay.
Mọi người đều giống nhau, vào thời khắc này, cơ hồ không có ai cam đoan giữ được bình tĩnh. Mặc dù là những người thoạt nhìn bề ngoài không sợ hãi, nhưng ai biết trong lòng bọn họ như thế nào?
- Bệ hạ, quân địch không sử dụng áo giáp quân!
Lưu Hữu Lực giơ Thiên Lý Nhãn lên rồi nói:
- Hai cánh trái phải có chừng hai vạn binh mã đi ra, trung quân chưa động đậy!
- Hừ!
Thắng Đồ nhếch miệng nói:
- Dương Kiên dụng binh, tự xưng là thiên hạ vô song, kỳ thực cũng thường thôi. Lúc trước sở dĩ y có thể chiếm được Trung Nguyên, kỳ thực là do thời thế. Với năng lực cá nhân của y, còn kém xa Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông. Lúc trước y tranh giành thiên hạ, nếu không phải dựa vào Vạn Tinh Thần và các thế lực giang hồ, cộng thêm sự ủng hộ của thư viện Thông Cổ, y làm sao có thể chiếm được thiên hạ dễ dàng như vậy?
Lưu Hữu Lực gật đầu:
- Hai cánh tấn công mạnh, bức hậu đội của chúng tới hai cánh trợ giúp, sau đó cuốn lấy phần lớn binh lực, lại dùng áo giáp quân tấn công mạnh trung quân…Sách lược như vậy tuy không tính là cao minh, nhưng không hề có sơ hở.
- Lệnh cho hai cánh xuất kích nghênh đón.
Thắng Đồ vung tay ra lệnh.
Nam tử khôi ngô kia lập tức vung cờ, lá cờ bay lất phất trong gió.
Ngoài thành
Hoa tiêu lập tức truyền quân lệnh của Thắng Đồ, tướng lĩnh chỉ huy hai cánh liền rút hoành đao ra, một đại tướng tuổi chừng ba mươi giục chiến mã đi đằng trước, la lớn:
- Sinh tử vinh nhục, đều ở trận chiến này hôm nay! Thắng, ngày mai các ngươi sẽ được vinh hoa phú quý! Thua, các ngươi căn bản không có ngày mai. Tới lúc này, tất cả mọi người nêu hiểu, chỉ có tiến về phía trước, chỉ tiến về phía trước!
- Giết!
Y chỉ hoành đao về phía trước, Thắng quân lập tức lao về phía binh mã triều đình.
…
…
Đao đao thấy máu
Quyền quyền thấy thịt
Quân đội song phương đều rõ ràng, trận chiến hôm nay liên quan tới sinh tử tồn vong. Hai bên đều có một người mặc long bào chỉ huy, song phương cũng đã là kẻ thù không đội trời chung. Tuy rằng, thù hận này xuất hiện có chút vô lý.
Trong quân Tùy
Dương Kiên đứng trên đài cao xây bằng gỗ, vẻ mặt không thay đổi nhìn chém giết phía xa.
- Thắng Đồ chủ động tiếp đón, là lo lắng hai cánh bị dây dưa, trung quân không thể xuất binh trợ giúp được. Bởi vậy có thể thấy, y không hề tự tin.
Dương Kiên chỉ tay về phía Thắng quân:
- Truyền quân lệnh của ta, đánh tan hai cánh của quân địch, sau đó xua đuổi bại binh về hướng trận hình quân địch.
- Tuân lệnh!
Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, tướng lĩnh quân Tùy chỉ huy binh mã biết quân lệnh của Dương Kiên nghiêm khắc cỡ nào. Nếu trận chiến này bọn họ không thể hoàn thành theo sự bố trí của Dương Kiên, vậy thì bọn họ cách cái chết đã không xa.
- Giết sạch bọn chúng!
Một tướng lĩnh quân Tùy la lên lao về phía trước, quân đội song phương giống như hai cỗ nước lũ va chạm vào nhau. Một phương là quân đội Đại Tùy mặc trang phục màu đen, một phương là Thắng quân mặc trang phục màu đỏ. Hai màu đỏ đen hòa vào nhau, lập tức vung vẩy máu.
Phốc!
Một binh lính Thắng quân xông lên đầu bị kẻ địch đâm vào bụng, bởi vì sợ hãi, tiếng kêu khóc của y rất thê lương. Kỳ thực trước khi trận chiến bắt đầu, những người đứng ở phía trước đều hiêu rằng, nhóm của mình sẽ là nhóm đầu tiên ngã xuống.
Hoành đao rút ra khỏi bụng, máu phun ra như suối. Màu đỏ của máu xen lẫn màu đen, còn mang theo một mùi hôi thối. Giờ khắc này, y cũng cảm thấy khí lực của mình trôi theo dòng máu. Y vô thức muốn ngăn lại miệng vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng tràn ra ngoài theo kẽ ngón tay.
Y không dám buông tay ra, bởi vì từ trước có người nói với y rằng, nếu bị trúng đao vào bụng phải lập tức ngăn lại, tốt nhất là xé áo rồi buộc chặt lại. Bằng không một khi nội tạng chui ra ngoài, muốn nhét lại liền khó khăn. Ngăn cản nội tạng không trôi ra ngoài, còn có cơ hội sống sót.
Ở thời khắc này, trong đầu y toàn là những lời của lão binh. Đầu tiên y ngã xuống đất giả chết, nhanh chóng băng bó miệng vết thương. Bởi vì y biết nếu như mình không ngã xuống giả chết, thì kẻ thù sẽ tiếp tục vung đao tới. Binh mã song phương một khi va chạm, căn bản không có thời gian quần chiến. Hai bên vừa tiếp xúc chính là một đao. Một đao phải giết được kẻ thù, không giết được thì vẫn phải lao về phía trước, bởi vì một khi quay người lại, liền lộ lưng cho kẻ thù.
Cho nên song phương giao chiến, kỳ thực là vung đao về phía trước, lao tới khi binh mã song phương hoàn toàn hòa vào nhau, không thể phân biệt được.
Không hề nghi ngờ rằng, binh lính này lựa chọn rất chính xác. Vừa trúng đao y liền ngã xuống, mà binh lính Tùy đâm y quả nhiên không dừng lại, lao tiếp về kẻ địch. Lúc đầu xung phong chính là như vậy, binh lính song phương vừa tiếp xúc chỉ một đao, chém không chết thì giao cho đồng đội phía sau.
Binh lính Thắng quân này vừa ngã xuống, liền nhắm hai mắt lại, không dám cử động.
Tuy vết thương rất đau, nhưng y cảm thấy may mắn. Nếu không phải mình đột nhiên nhớ tới lời lão binh nói, vậy thì vừa nãy đã bị loạn đao phân thây rồi.
Nhưng
Y lại quên câu thứ hai của lão binh.
“Sau khi ngã xuống, phải co chặt người lại, bảo vệ đầu, chớ nằm sấp hoặc nằm ngửa, phải cố gắng cuộn người lại, bằng không…”
Lúc binh lính Thắng quân nhớ tới nửa câu sau thì đã chậm…Vô số kẻ địch xông lên, người phía sau đâu quan tâm có kẻ nằm dưới mà tránh đi? Cái chân thứ nhất đạp lên người y, y lập tức kêu lên một tiếng, nhưng y không dám kêu quá lớn, sợ bị người khác phát hiện giả chết. Chân thứ hai, chân thứ ba lập tức tới…
Phần đầu là phần cứng nhất của cơ thể người, chân đạp không vỡ được đầu.
Nhưng từng chân một đi qua, đạp nát da thịt trên đầu của binh lính Thắng quân. Tới lúc y không chịu được muốn đứng dậy, nhưng làm sao có thể đứng dậy được nữa? Đế giày giẫm nát thịt của y, mũi cũng bị dập nát, môi bị dập nát, một con ngươi lồi ra ngoài…
Mà bụng của y cũng sớm quắt lại rồi, ruột chảy ra ngoài, rất nhanh bị giẫm thành bùn. Giãy giẫm lên phát ra tiếng bẹp bẹp giống như bùn sau cơn mưa.
Từng người từng người gã xuống, hoành đao vung lên vung xuống.
Máu bay đầy trời.
Tiếng hoành đao phá vỡ giáp trụ, tiếng người kêu rên, tiếng hò hét, tạo thành một khúc nhạc tàn khốc.
Vào lúc này, có lẽ đám quỷ của âm phủ là vui vẻ và bận rộn nhất. Bọn chúng đứng ở cửa Quỷ Môn Quan, nhìn hàng dài tân quỷ đi vào cửa chính. Những tân quỷ này, có người ôm đầu của mình, có người mang theo ruột, có người mất đi nửa người dưới, dùng hai tay bò trên đất, để lại vết máu trên đường.
Những tân quỷ này, có đồng đội đồng hương, cũng có kẻ thù.
Bọn họ không nhìn nhau, coi như người lạ.