Lạc Thu đứng dậy, phủi bụi đất trên người, nhìn thoáng qua đại doanh tộc Hột, không nhịn được cười nói:
- Ta nhớ năm Thiên Hữu thứ nhất, bệ hạ hạ chỉ các đạo Tổng Đốc tới kinh thành báo cáo công tác, đó cũng là năm đầu tiên ta làm Tổng Đốc Bình Thương Đạo. Vào ngày mười lăm tháng tám, bệ hạ mở đại tiệc đón quần thần ở Sướng Xuân Viên…
Ngữ khí của ông ta tuy bình tình, nhưng Từ Khánh Chi nghe ra được sự thương cảm của lão già này. Người già một khi chỉ biết nhớ lại quá khứ, tuy chưa thể nói là ông ta đã già nua tới mức chỉ biết nhớ lại, nhưng đủ để nói rằng ông ta đã không còn trí tiến thủ.
- Đó là lần duy nhất từ khi ta làm Tổng Đốc, gặp được toàn bộ Tổng Đốc 24 đạo Đại Tùy tề tụ đầy đủ.
Lạc Thu cười nói:
- Từ đó trở đi, không còn rầm rộ như vậy nữa…Ta nhớ lúc ấy bệ hạ rất hăng hái, uống một ít rượu rồi nói rất nhiều. Bệ hạ chỉ vào bọn ta, nói, “Các khanh là những người đứng ở chỗ cao của giang sơn Đại Tùy này, người xưa nói ‘Đứng cao mới nhìn được xa’, mà bởi vì các khanh đứng cao, cho nên nhìn được xa hơn những người bình thường”.
- Bệ hạ hỏi bọn ta, các khanh nhìn thấy gì?
Lạc Thu nói:
- Lúc ấy ta trả lời sáu chữ, bệ hạ liền thưởng cho ta một viên Đông châu…ta nói, Đại Tùy vạn thọ vĩnh xương.
Từ Khánh Chi nghe thấy sáu chữ này, sắc mặt không nhịn được thay đổi, sau đó thở thật dài. Lời của Lạc Thu cũng khiến cho y nghĩ tới lúc mình còn trẻ. Lúc đó y chưa từng nghĩ tới Đại Tùy sẽ có một ngày loạn lạc như bây giờ. Không chỉ là y, cơ hồ toàn bộ người Đại Tùy, từ dân chúng tới quan viên, tất cả mọi người đều hết lòng tin tưởng Đại Tùy thực sự sẽ vạn thọ vĩnh xương.
- Lúc đó 24 người bọn ta quả thực đứng ở chỗ cao, nhưng bọn ta không ai nhìn thấy xa được mười mấy năm sau. Chỉ sợ là bệ hạ, người đứng ở chỗ cao nhất, cũng không thấy được ngày hôm nay. Nhưng những năm gần đây ta vẫn cho là như vậy, bất kể là nhìn người hay nhìn việc, đều rõ ràng hơn những người khác.
Lạc Thu có chút buồn bã, nói:
- Tới hôm nay ta mới hiểu, thế giới này đã sớm không còn thuộc về những lão già như ta nữa rồi. Thậm chí…
Ông ta nhìn Từ Khánh Chi:
- Ngươi đang tuổi tráng niên, nhưng thế giới này cũng cách ngươi càng lúc càng xa…Vừa rồi ta và người còn đang đau đầu suy nghĩ, nhìn không thấu một hậu sinh trẻ tuổi dùng thủ đoạn gì khiến ta và ngươi đều không có lực hoàn thủ. Mà hiện tại ta mới hiểu, hắn đâu chỉ đùa nghịch chúng ta, hắn đùa nghịch toàn bộ chiến cuộc.
- Người Hột có trăm vạn, người Nam Yến có mười vạn, trong thành Ung Châu có hơn mười vạn quân dân, một người trong lòng có thiên địa rộng lớn như thế nào mới cất chứa được hết, mà vẫn còn thừa? Ngày đó, vào đại tiệc mười lăm tháng tám, bệ hạ nói 24 Tổng Đốc bọn ta, lòng không hề nhỏ, ít nhất phải chứa được một đạo giang sơn. Mà bệ hạ chỉ cần chứa 24 người bọn ta ở trong lòng là đủ…Lời này của bệ hạ chỉ là khuyên nhủ chúng ta cố gắng, bệ hạ là một minh quân bất thế có thể liếc mắt một cái nhìn được ngàn dặm giang sơn…
- Hải nạp bách xuyên…
Lạc Thu nói:
- Người thanh niên Phương Giải kia, hắn chỉ mới tới Bình Thương Đạo, vậy mà tất cả mọi người, bao gồm kẻ thù của một đạo giang sơn này, đã nắm trong lòng bàn tay của hắn rồi. Ta từng thấy qua rất nhiều thanh niên tài tuấn có kinh tài tuyệt diễm, nhưng Phương Giải là người duy nhất khiến ta sợ hãi.
Từ Khánh Chi sửng sốt, không ngờ Lạc Thu lại đánh giá cao Phương Giải như vậy.
- Đại nhân…tuy Phương Giải không tầm thường, nhưng đâu tới mức đại nhân phải tôn sùng như thế?
Y nói.
- Ha hả…Khánh Chi, ta biết lòng dạ của ngươi cũng rất lớn. Nếu Đại Tùy còn yên ổn thái bình, với tư lịch và năng lực của ngươi, cộng thêm sự giúp đỡ của ta, trong mười sáu vệ chiến binh có lẽ sẽ có một vị trí Đại tướng quân cho ngươi. Nhưng ngươi suy nghĩ mà xem, dù vậy, ngươi còn phải phấn đấu thêm bao nhiêu năm?
Từ Khánh Chi trầm mặc một lúc rồi trả lời:
- Ít nhất mười năm.
- Đúng vậy.
Lạc Thu nói:
- Ít nhất mười năm, ngươi phải nhẫn nhịn tới khi trong mười sáu Đại tướng quân có người cởi giáp về quê thì mới được. Lúc đó ngươi đã gần năm mươi tuổi rồi, mà Tam Phẩm Đại tướng quân đã là cực hạn của võ tướng. Trăm năm của Đại Tùy, cũng chỉ có Lý Khiếu là làm tới Nhị Phẩm Đại Đô Hộ. Nhưng thiên hạ rối loạn, dựa theo đạo lý mà nói, với vị trí của ngươi mà muốn làm mấy thứ gì đó, liệu có thành công hơn Phương Giải không?
- Hiện tại hắn tự xưng là Đại tướng quân, vả lại không ai dám châm chọc chức Đại tướng quân hữu danh vô thực kia.
Lạc Thu nói:
- Hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Trong lòng Từ Khánh Chi như có cái gì chặn lại, khiến cho y chỉ muốn chửi ầm lên hoặc là giết người mới giải phóng được. Mặc dù Lạc Thu không làm thấp y, nhưng lại đánh giá Phương Giải quá cao, khiến y khó có thể thừa nhận.
- Thời thế tạo anh hùng.
Lạc Thu cười cười:
- Ta biết ta nói như vậy, trong lòng ngươi sẽ không thoải mái, nhưng ngươi theo ta nhiều năm rồi, nên hiểu một điều rằng…ta chỉ biết nói dối với kẻ địch. Nếu như là đối thủ của ta, ta sẽ nói ngon nói ngọt khiến kẻ địch thoải mái giống như uống rượu say. Nhưng ngươi là thân tín của ta, có mấy lời khó nghe, chỉ là muốn tốt cho ngươi.
Từ Khánh Chi gật đầu:
- Thuộc hạ biết, nhiều năm qua, đại nhân đối xử với thuộc hạ như người cha với con.
- Đừng có ý đồ với Phương Giải, bởi vì không cần thiết.
Lạc Thu bỗng nhiên nói một câu như vậy, khiến ánh mắt của Từ Khánh Chi lập tức lóe lên một cái.
- Lòng tham khiến con người trở nên nhiệt tình, nhưng lòng tham cũng khiến cho con người mờ mắt. Lợi ích mê hoặc ánh mắt, mà ánh mắt lại lừa gạt trái tim. Tên Phương Giải kia có lẽ còn ngoan độc hơn ngươi tưởng tượng…Vừa rồi ngươi nói ngươi coi ta như cha của mình, cho nên ngươi phải cân nhắc lời này của ta cho cẩn thận.
Từ Khánh Chi gật đầu, trong lòng lại càng khó chịu.
Y trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi:
- Đại nhân, chúng ta thực sự chờ ở chỗ này?
Lạc Thu lắc đầu:
- Nếu trong thành đã không còn Hắc Kỳ Quân, vậy thì chúng ta đợi ở đây làm gì nữa? Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu lời vừa rồi của ta. Ta không cho phép ngươi có ý đồ với Phương Giải, bởi vì kế tiếp hắn sẽ biến thành một người điên!
Từ Khánh Chi không hiểu, suy nghĩ một lát mới hiểu ra:
- Thuộc hạ minh bạch!
Y quay đầu nói với thân binh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân lập tức trở về Ung Châu, đóng kín tám cửa!
Lúc này y mới hiểu Lạc Thu có ý gì, đồng thời cũng đẩy ngã suy nghĩ của y, cho rằng Lạc Thu đã già nua tới mức không còn sự âm tàn. Y cũng biết được giữa mình và Lạc Thu còn có một sự chênh lệch, hiểu được vì sao Lạc Thu có thể ở được với La Diệu nhiều năm như vậy mà vẫn bình an vô sự. Lạc Thu vừa nói Phương Giải khiến ông ta sợ hãi, mà người như Lạc Thu, làm sao để cho người khiến mình sợ hãi ở bên cạnh mình?
Lạc Thu đúng là một lão hồ ly.
Lạc Thu mời Phương Giải tới làm gì?
Để giải quyết khốn cảnh cho Ung Châu!
Lạc Thu và Từ Khánh Chi vốn đều tưởng rằng Phương Giải dù dũng mãnh, nhưng muốn đánh Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh cũng không dễ dàng. Tất nhiên sẽ có một phen khổ chiến, tới cuối cùng lưỡng bại câu thương rồi mới động thủ với Phương Giải. Nhưng hiện tại dường như không cần chờ lâu như vậy. Phương Giải tự tin an bài tất cả, chứng tỏ rằng hắn đã nắm chắc đánh bại Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh.
Nếu Phương Giải có thể làm được điều đó, vậy thì chờ tiếp ở nơi này làm gì?
Giờ này Phương Giải nhất định đã di chuyển Hắc Kỳ Quân khỏi thành Ung Châu, mặc kệ hắn tập kích quân đội Nam Yến hay là người Hột, thì giờ trong thành Ung Châu đã không còn binh lực của Phương Giải nữa rồi. Lúc này trở về đóng kín tám cửa lại, khiến cho Phương Giải đánh với Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh tới thiên hôn địa ám. Cho dù Phương Giải đại thắng, chẳng lẽ còn năng lực công thành sao?
Với binh lực còn thừa lại của Phương Giải, muốn công phá thành Ung Châu quả thực khó như lên trời.
Cho nên mặc dù Phương Giải thắng, cùng lắm hắn chỉ có thể rút lại vật tư trong thành. Bình Thương Đạo không có chỗ cho hắn dung thân, hắn chỉ có thể trở về Hoàng Dương Đạo. Nhưng dọc theo con đường này hắn đã đắc tội rất nhiều người, bất kể là Nam Huy Đạo, Bắc Huy Đạo hay là Ung Bắc Đạo, đều có vô số người đang chuẩn bị xử lý hắn.
Vì vậy, lần này Phương Giải tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính cả bản thân vào.
…
…
Phương Giải nhìn túi tiền rỗng tuếch của Nhiếp Tiểu Cúc và Trần Hiếu Nho, có chút thở dài vì thất vọng:
- Chỉ mang theo ít bạc trên người, thật không thú vị, không thú vị.
Trần Hiếu Nho cười khổ nói:
- Đại tướng quân…đây là hai tháng quân tiền của thuộc hạ đấy, vậy mà còn ít?
Nhiếp Tiểu Cúc u oán ngồi bệt xuống đất, nhìn hay tay của mình:
- Hiện tại thuộc hạ mới hiểu, hai tay này của thuộc hạ chỉ có thể thêu thùa…
- Sai rồi.
Phương Giải lắc đầu, trả lại túi tiền cho Nhiếp Tiểu Cúc:
- Tay ngươi có thể thêu thùa, còn có thể giết người.
Phương Giải đứng dậy, lấy đồng hồ quả quýt từ ống tay áo, nhìn nhìn:
- Kỳ thực rất nhiều thứ của người nước ngoài rất hữu dụng, chẳng hạn như Thiên Lý Nhãn, chẳng hạn như hỏa khí và chiếc đồng hồ này. Người Hán Trung Nguyên coi trọng thời gian hơn người nước ngoài rất nhiều, nhưng ở mặt kỹ thuật lại khá mơ hồ. Lúc trước ta nhờ Tán Kim Hầu hỏi xem thương nhân Đông Sở có bán thứ này hay không, không ngờ lại có.
- Ngươi có biết nó có giá trị bao nhiêu không?
Hắn hỏi Trần Hiếu Nho.
- Thuộc hạ không biết…mười lượng?
Trần Hiếu Nho thử hỏi.
- Cái này bằng ba năm quân tiền của ngươi.
Câu trả lời của Phương Giải khiến Trần Hiếu Nho há hốc miệng. Quân tiền của y khá cao, ba năm quân tiền là một số lượng khiến cho dân chúng bình thường phải líu lưỡi. Mặc dù là Trần Hiếu Nho cũng có chút kinh ngạc, cái thứ nhỏ bé kia không ngờ lại đắt đến vậy.
- Ở một vài thời điểm, thời gian là thứ không đáng giá…
Phương Giải cười cười:
- Chẳng hạn như lúc ngươi tuyệt vọng, suy sụp, rảnh rỗi, oán trời oán đất, thời gian không đáng một đồng. Bởi vì ngươi lãng phí thời gian nên mới nói thời gian không có ý nghĩa gì. Nhưng hiện tại đối với ta mà nói, thời gian quan trọng hơn bất kỳ cái gì. Mặc kệ thương nhân Đông Sở thu bao nhiêu bạc, nhưng để cho ngày hôm nay, đắt gấp chục lần ta vẫn mua.
Trần Hiếu Nho chợt nhớ tới, trước khi Đại tướng quân suất quân ra khỏi thành, đã triệu tập mọi người lại rồi đưa cho vài vị tướng quân mỗi người một thứ như vậy, hơn nữa còn dạy cho Trần Định Nam, Hạ Hầu Bách Xuyên, Lưu Húc Nhật cách sử dụng. Vì cam đoan bọn họ không quên, Đại tướng quân còn tự thân viết xuống giấy giao cho bọn họ.
Trần Hiếu Nho cẩn thận nhớ lại, trong giây lát liền hiểu ra lời Phương Giải nói.
Đại tướng quân nói, không thể mơ hồ về thời gian.
Vât này, là thứ dùng để xác định thời gian giữa Đại tướng quân và vài vị tướng lĩnh khác!
- Đi thôi.
Phương Giải nhìn hai người, nói:
- Hai người đi theo ta tới đây, hiện tại muốn theo ta đi ra ngoài. Lúc tiến vào các ngươi một người cầm bầu rượu, một người cầm cây dù…lúc đi ra ngoài, hai ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Nhiếp Tiểu Cúc vươn tay ra nói:
- Thuộc hạ có đôi tay này là đủ rồi.
Trần Hiếu Nho cũng cười cười:
- Thuộc hạ cũng có một đôi tay, tuy nhỏ hơn Nhiếp Tiểu Cúc, cũng không linh hoạt bằng tay của y, nhưng thuộc hạ thích hợp với giết người hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài đại doanh bỗng nhiên hỗn loạn, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, người Hột bên ngoài la hét rất om xòm, đầy vẻ bối rối. Nghe như cả một nửa đại doanh đều loạn, hơn nữa tốc độ lan ra rất nhanh.
Phương Giải ừ một tiếng, nhìn thoáng qua thiếu nữ tộc Hột sợ hãi vì cảm thấy không ổn, bình thản nói:
- Cô chạy có nhanh không?
Thiếu nữ không hiểu, vô thức lắc đầu một cái, lại gật đầu.
- Chạy đi
Phương Giải cười cười:
- Tí nữa nơi này sẽ hơi loạn.
…
…
Đang lúc Từ Khánh Chi vừa mới hạ lệnh cho quận binh trở về Ung Châu, thì đột nhiên cảm thấy mát lạnh ở cổ. Y vô thức lau cổ, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trên tay có máu.
Không biết từ khi nào, bên cạnh y xuất hiện một nữ tử tuyệt mỹ, mặc váy dài màu lam nhạt, tóc bay đằng sau, khuôn mặt tĩnh lặng như nước giếng. Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng nói một câu.
- Bảo người của ngươi thành thật chờ chỗ này. Nếu có một người trở về, ta liền giết hai người các ngươi. Hai ngươi sẽ chết vô cùng nhanh, nhanh hơn bất kỳ kẻ nào.