Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 646

Trần Hiếu Nho vén mành lên, Phương Giải chắp tay đằng sau chậm rãi đi ra ngoài. Lúc này người Hột đã chạy loạn trong đại doanh, khắp nơi là nam tử người Hột la lên kinh hoàng. Thiếu nữ tộc Hột chạy ra ngoài trước đứng sững sờ ở bên ngoài, không biết phải làm sao.

Thấy Phương Giải đi ra từ lều vải, nàng vô thức lui về phía sau một bước, trong mắt đầy hoảng sợ. Nhưng nàng lui một bước mới phát hiện động tác của mình có chút dư thừa. Bởi vì Phương Giải căn bản không nhìn nàng. Nàng nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người Hán trẻ tuổi này không có bất kỳ biến hóa nào, cực kỳ bình tĩnh. Cái cảnh hỗn loạn trong đại doanh dường như không khiến hắn bất ngờ, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.

Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên có ảo giác.

Ảo giác rằng người Hán trẻ tuổi này đứng ở một nơi rất cao, chẳng hạn như đỉnh núi, ánh mắt nhìn xuống nàng, không có bất kỳ cảm tình gì. Hắn và nàng như người của hai thế giới, cho dù giáp mặt nhau cũng coi như chưa từng xuất hiện.

Ánh mắt của Phương Giải chậm rãi đảo qua đại doanh, cuối cùng dừng lại ở nam tử cường tráng không ngừng hô lớn ở phía xa xa.

Đồ Hồn Đa Biệt

Toàn bộ đại doanh đã hỗn loạn tới mức khó có thể khống chế. Lều trại bị đụng ngã, binh lính tộc Hột ngã xuống, tướng lĩnh và Vu Sư muốn khống chế cục diện, nhưng cho dù bọn họ hô khản cả họng, thi triển hết cả bản lĩnh, cũng không dẹp yên được.

Thú loạn!

Khắp nơi trong đại doanh là dã thú chạy qua chạy lại đả thương người. Đám dã thú vốn ngoan ngoãn như mèo dưới sự khống chế của Vu Sư, lúc này trở nên cuồng bạo, xô ngã binh lính tộc Hột rồi cắn chết. Mà những đã thú kia giống như biến thành binh lính chân chính, đánh thương người không phải vì miếng ăn, thoạt nhìn chỉ là tấn công mục tiêu. Chúng nó từng đội từng đội tấn công mục tiêu, giống như là chiến sĩ được huấn luyện bài bản.

Đám Vu Sư khống chế dã thú bối rối chạy qua chạy lại, nhưng phát hiện cái kèn trong tay đã hoàn toàn vô dụng. Không chỉ là mãnh hổ, sói hoang, cho dù là tọa kỵ của bọn họ, hai trăm con voi lớn, cũng trở nên luống cuống. Một nửa hỗn loạn trong đại doanh là do đám voi này gây nên. Chúng nó xông mạnh tới, làm đổ các lều trại, đụng chết các binh lính.

Gặp phải cảnh này, đám Vu Sư bó tay chịu chết!

Nhìn một màn này, khóe miệng Phương Giải hơi nhếch lên.

- Đi thôi.

Phương Giải chỉ ra bên ngoài đại doanh:

- Phát tín hiệu cho Kiêu Kỵ Giáo tiến vào. Mục tiêu chính là đám Vu Sư. Giờ đang lúc loạn, là thời cơ tốt nhất…nếu gặp được một Vu Sư mặc áo bào trắng thì không cần ra tay, tránh y ra!

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho và Nhiếp Tiểu Cúc lên tiếng, lấy khói tín hiệu từ trong ngực rồi kéo một cái. Hai luồng ánh sáng bay thẳng lên trời nổ tung biến thành một đồ án.

Nhìn thấy tin hiệu, Kiêu Kỵ Giáo mai phục ở bên ngoài đại doanh thừa dịp hỗn loạn liền tiến vào. Mục tiêu của bọn họ chính là đám Vu Sư khống chế dã thú. Những Kiêu Kỵ Giáo này có một bộ phận từng là cao thủ của Đại Nội Thị Vệ Xử, một bộ phận là tinh nhuệ được Phương Giải lựa chọn kỹ càng từ quân đội, còn có một bộ phận là khách giang hồ thu nạp ở Tây Bắc. Sở trường của bọn họ không phải chiến đấu trên chiến trường, mà là chiến đấu với cao thủ.

- Đại tướng quân, ngài cẩn thận chút!

Trước khi đi, Trần Hiếu Nho nói.

Phương Giải khoát tay:

- Nơi này không có người nào có thể gây tổn thương cho ta.

Nói xong câu đó, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, sau đó chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt vẫn nhìn Đồ Hồn Đa Biệt. Lúc này Hột Vương đã lộ vẻ bối rối, hơn một vạn dã thú không bị khống chế xông vào đại doanh, khiến trong lòng y cực kỳ phẫn nộ nhưng lại vô lực. Những dã thú này vốn là thủ đoạn mạnh nhất của người Hột. Ở trước mặt những dã thú này, dù là đội quân Tùy vô địch cách đây vài chục năm cũng phải chật vật mới thắng được.

Nhưng hôm nay, đám dã thú này đem nanh vuốt của mình nhắm vào người Hột.

Một con mãnh hổ quật ngã một binh sĩ người Hột, sau đó há miệng cắn vào cổ. Ở trước mặt mãnh hổ, người Hột này dù rất cường tráng nhưng vẫn yếu ớt như người rơm, chỉ trong chốc lát liền mất đi sự sống. Con mãnh hổ này bỏ qua thi thể, sau đó nhảy lên vuốt trảo vào mặt một người Hột khác.

Người Hột này mất một nửa khuôn mặt, máu thịt tung tóe. Lúc ngã xuống, y giãy dụa đứng lên muốn chạy trốn, nhưng mãnh hổ đè người y xuống, sau đó cắn vào cổ. Bộ răng nhanh sắc bén của mãnh hổ đâm lún vào gáy của người Hột, máu đỏ và óc trắng hòa vào nhau chảy xuống đất.

Hai binh sĩ người Hột ở đằng sau dùng xiên thép đâm vào bụng mãnh hổ. Con hổ này rống lên một tiếng vì đau đớn, sau đó quay mạnh người lại, đau đớn kích phát dã tính của nó. Nó rống to một tiếng rồi lao tới dùng vuốt đánh chết hai người.

Một con voi bị cắm ít nhất hơn mười trường mâu và xiên thép. Đau đớn khiến nó không ngừng chạy, kết quả rất nhiều người Hột bị đụng chết. Trên cái ngà voi thật lớn của nó còn treo một cỗ thi thể. Ngà voi đâm xuyên qua từ ngực tới sau lưng.

Trong khoảng thời gian ngắn, người bị đâm xuyên qua này còn chưa chết, không ngừng dùng khai sơn đao chém vào đầu voi. Một đao chém vào mắt voi, đau đớn khiến con voi hoàn toàn điên cuồng. Con voi chạy như điên đụng ngã ba bốn lều trại, cuối cùng vì thương thế quá nặng mà đổ xuống, đổ sụp một lều trại. Vài người Hột tránh trong lều bị con voi đè lên. Trong đó có một người bị đè hai chân, làm mọi cách cũng không thể rút ra được, sợ tới mức khóc lóc thảm thiết.

Đồ Hồn Đa Biệt nhìn cảnh tượng trước mặt, không thể tin đây là thật.

- Vì sao có thể như vậy?

Y tự nói với mình, bàn tay còn đang run rẩy.

Y cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, cho nên dùng sức nhắm hai mắt lại, tự nói với mình rằng chỉ cần mở mắt ra, tất cả đều biến mất.

Y nhắm mắt, lại trợn mắt.

Vì thế y trông thấy một nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi về hướng y. Trong đại doanh hỗn loạn này, bước chân của nam tử trẻ tuổi rất chậm rãi, vững vàng.





Lúc Đồ Hồn Đa Biệt nhìn thấy Phương Giải, bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.

Lúc đầu thú doanh đại loạn, y không biết điều gì dã khiến dã thú trở nên cuồng bạo như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Phương Giải đi về hướng mình, y xác định Phương Giải có liên quan. Tuy rằng y không biết Phương Giải làm sao làm được.

Nhưng y cực kỳ tức giận, tức giận chưa từng có.

Từ lúc thú doanh bạo động tới lúc này mới chỉ có nửa canh giờ, nhưng đã quậy cho đại doanh long trời lở đất. Đại doanh kéo dài liên miên mười dặm đã trở thành nơi để đám dã thú chạy loạn. Đám dã thú này không nghe theo sự chỉ huy của Vu Sư, nhưng trong sự cuồng bạo lại vẫn duy trì một sự trật tự khiến cho người ta khó tin. Chúng nó chia ra từng đội một, tấn công về các hướng khác nhau.

Mà mục tiêu hàng đầu của bọn nó, chính là những Vu Sư từng khống chế bọn nó.

Tấn công rõ ràng như vậy, thật giống như có người chỉ huy chúng nó vậy.

- Giết hắn!

Đồ Hồn Đa Biệt chỉ tay về phía Phương Giải.

Con sói thật lớn bên cạnh Đồ Hồn Đa Biệt đang hướng đàn thú gào rú quay đầu mạnh về phía Phương Giải, trong mắt có một sự âm u lạnh lẽo. Đây là một con sói rất lớn cao tới bả vai của nam nhân trưởng thành, không kém chiến mã là bao nhiêu. Nó chính là Vương giả của rừng cây, trước kia những dã thú nhìn thấy nó, cho dù là mãnh hổ báo săn cũng phải cúi đầu xưng thần. Nhưng hôm nay, mặc cho nó gào rú, đám dã thú kia cũng chẳng phản ứng gì.

Mà lúc Đồ Hồn Đa Biệt chỉ tay về phía Phương Giải, con Lang Vương này chuyển mọi thù hận lên người Phương Giải. Nó có thể cảm nhận được, chính là người này đã xúc phạm uy nghiêm Thú vương của nó.

Vì thế nó hú lên một tiếng, vọt về hướng Phương Giải.

Con sói khổng lồ như vậy, người thường có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy.

Lúc nó chạy, mang theo sự hung tàn và dã tính không thể địch nổi. Hàn quang trong mắt nó khiến người ta không rét mà run.

Nhưng Phương Giải căn bản không dừng bước chân, vẫn chậm rãi đi về phía trước, thật giống như con Lang Vương này không tồn tại trong mắt của hắn, giống như con Lang Vương này chỉ như con mèo con chó. Sự thản nhiên của hắn khiến Lang Vương càng không thể chịu được. Nó gào rú nhảy lên đánh về hướng Phương Giải.

Ngay lúc răng nanh của nó sắp tới gần Phương Giải, một tia sáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện. Một bộ móng vuốt thật lớn đập vào lưng của Lang Vương, khiến con Lang Vương bay ra ngoài. Ầm một tiếng, thân thể của Lang Vương đụng ngã một lều trại.

Một con sư tử màu trắng mạnh mẽ xuất hiện bên cạnh Phương Giải, phát ra một tiếng gầm rung trời chuyển đất về hướng Lang Vương! Bạch sư ngửa đầu lên trời mà rống, khí phách vô cùng!

Không đợi Lang Vương đứng lên, bạch sư Hỗn Độn lao tới nhanh như điện, một trảo đập vào đầu Lang Vương. Thân thể khổng lồ của Lang Vương lăn lộn, lăn xa tới bảy mét. Trên đầu Lang Vương có một vết trảo sâu tới tận xương. Da sói bị xé rách, máu lập tức chảy đầy mặt.

Giờ khắc này, Lang Vương cảm thấy một sự sợ hãi chưa từng có.

Mặc dù đối mặt với một con voi lớn, nó cũng chưa từng sợ hãi qua. Nhưng ở trước mặt bạch sư màu trắng mạnh mẽ này, sự tôn nghiêm và tự tôn của nó bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng nó biết, mặc dù nó nhận thua thì cũng không được buông tha. Cho nên nó giãy dụa đứng lên, nhổ ra hai bãi máu liền rống một tiếng lao về phía bạch sư, tốc độ nhanh chưa từng có. Đây là sự phản kích khi bị dồn tới tuyệt lộ, là tất cả lực lượng mà nó có thể bạo phát ra được. Nhưng ở trong mắt của bạch sư, tốc độ của nó quá chậm, không đáng để nhắc tới.

Bạch sư dùng một trảo tiếp đón Lang Vương, quất bay Lang Vương ra ngoài.

Trong nháy mắt Lang Vương rơi xuống đất, bạch sư tiến lên há miệng cắn vào cổ Lang Vương, sau đó vung vẩy đầu, thân thể của Lang Vương mềm nhũn giống như con rối thật lớn quăng qua quăng lại, rất nhanh mất đi sự sống.

Quá trình này chỉ mất có một phút. Lang Vương ngạo mạn bị bạch sư cắn chết như vậy.

Bạch sư Hỗn Độn ngậm thi thể của Lang Vương chạy về tới bên cạnh Phương Giải, để thi thể của Lang Vương xuống rồi dùng đầu cọ xát vào người Phương Giải, giống như đang muốn được chủ nhân khen ngợi. Phương Giải không nhịn được cười, dùng tay vuốt ve cổ bạch sư, ánh mắt thì nhìn về phía Đồ Hồn Đa Biệt.

- Đi thôi, mang theo dã thú của mày khiến nơi này loạn thêm một chút.

Phương Giải ôn hòa nói với bạch sư.

Bạch sư cọ xát tay của hắn, sau đó xông về hướng xa xa.





Đồ Hồn Đa Biệt chưa từng nghĩ rằng đại quân dã thú vốn là niềm kiêu ngạo của mình lại thua ở trong tay một con bạch sư. Dưới sự uy áp của con bạch sư này, những dã thú kia đâu còn dám nghe theo sự chỉ huy của Vu Sư nữa? Chúng nó hoàn toàn khôi phục dã tính, dưới sự dẫn dắt của bạch sư đạp phá đại doanh người Hột, không hề kiêng kỵ.

Y vốn tưởng rằng tọa kỵ của mình chính là Vương giả của rừng cây, nhưng lúc nhìn thấy con bạch sư kia, y mới hiểu được cái gì gọi là Vương giả.

- Đại Vương.

Một người mặc áo bào trắng từ phía sau Đồ Hồn Đa Biệt đi tới, đứng ở bên cạnh y, thấp giọng nói:

- Mời Đại Vương đi trước chỉ huy bộ hạ, không thể để rối loạn như vậy được nữa. Tuy đám súc sinh kia gây loạn, nhưng chúng ta có trăm vạn đại quân, chỉ cần tổ chức lên là có thể trấn áp bọn chúng. Nếu tùy ý để cho nó loạn như vậy, mới là không thể vãn hồi…Nơi này giao cho ta.

Đồ Hồn Đa Biệt nhìn y một cái, sau đó gật đầu:

- Làm phiền ngươi rồi.

Vu Sư áo bào trắng vâng một tiếng:

- Ta sẽ mang đầu của người này hiến cho ngài, xin ngài tin tưởng ta, sẽ rất nhanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment