Phương Giải, Hầu Văn Cực và La Úy Nhiên, ba người ở đằng xa nói chuyện gì đó, Ngô Nhất Đạo và Hạng Thanh Ngưu không đi tới, mà là nhìn ba người bọn họ nói chuyện. Tới giờ Hạng Thanh Ngưu vẫn còn mê man. Có lẽ trong mấy người này, y là người biết ít nhất, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Ý của Hầu gia là, sau khi tiểu Hoàng Đế chết, Tam sư huynh của ta không thể không thay đổi quyết định?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Đây là điều không hề nghi ngờ. Chính vì tiểu Hoàng Đế chết nên mới có chuyện hôm nay. Nếu tiểu Hoàng Đế không chết, thì giờ La Úy Nhiên hẳn là có hành động lớn hơn.
Ngô Nhất Đạo cầm túi rượu của Hạng Thanh Ngưu, uống một hớp rồi nói:
- Kỳ thực hôm nay Chủ Công chỉ dẫn theo hai người chúng ta rời khỏi đại doanh, ta đã đoán được vài phần rồi. Trong lúc mơ hồ ta cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra một chút biến cố, chỉ là không dám xác định. Lúc Hầu Văn Cực nói câu kia, ta mới xác định được. Nói thật, ta suy nghĩ chuyện này còn lâu hơn Chủ Công, nhưng lại không nhìn thấu triệt bằng Chủ Công. Ta để ý chuyện này từ lúc Hàng Thông Thiên Hạ xảy ra vấn đề, mà Chủ Công phát hiện chuyện này muộn hơn ta….
- Ta vẫn không hiểu lắm.
Hạng Thanh Ngưu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
- Gần đây ai tới Hắc Kỳ Quân?
- Ai tới?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc lâu rồi đáp:
- Tới hai vị Đại tướng quân, một người tên là Lưu Ân Tĩnh, một người tên là Hứa Hiếu Cung. Hai người đó là mới tới. Lâu hơn là người của Hồng Tụ Chiêu, một đám nữ nhân xinh đẹp…
- Còn gì nữa không?
- Vẫn còn?
Hạng Thanh Ngưu day day mũi, bỗng nhiên ngẩng đầu:
- Công chúa điện hạ?
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra…lúc trước La Úy Nhiên và tiểu Hoàng Đế khẳng định có liên hệ bí mật. La Úy Nhiên ở bên ngoài giúp tiểu Hoàng Đế chuẩn bị quân đội chờ đợi thời cơ. Nhưng tiểu Hoàng Đế chết quá nhanh, những chuẩn bị của La Úy Nhiên trở nên mất ý nghĩa. Nhưng lúc này, Công chúa điện hạ lại được Chủ Công mang ra ngoài Trường An…
Ngô Nhất Đạo nhìn Hạng Thanh Ngưu, mỉm cười nói:
- Nếu tiểu Hoàng Đế tự sát, không phải là đột ngột bị giết, vậy thì trước khi chết chắc y đã có an bài...Nhìn ở bên ngoài, trừ tiểu Hoàng Đế ra, Dương gia chỉ còn Công chúa điện hạ là có người thân nhân với tiên đế. Trước khi tiểu Hoàng Đế chết, khẳng định đã nói gì đó với Công chúa. Bằng không…ngươi cho rằng vì sao Công chúa lại dễ dàng đáp ứng tới nương tựa vào Chủ Công như vậy?
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, vỗ vào trán của mình:
- Ta đúng là nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Ngô Nhất Đạo chỉnh lại suy nghĩ rồi nói:
- Nói là Trưởng Công chúa Đại Tùy tìm tới nương tựa vào Chủ Công, không bằng nói là nàng ta tới để nương tựa vào La Úy Nhiên. Trước khi chết chắc chắn tiểu Hoàng Đế đã nói chuyện của La Úy Nhiên cho Trưởng Công chúa, cho nên nàng ta mới không chút do dự đi theo người của Chủ Công phái đến. Chẳng qua chuyện xảy ra sau khi rời khỏi thành hơi lệch với suy tính của Công chúa. Nhưng rời khỏi thành, mọi chuyện không còn do nàng ta quyết định nữa rồi.
- Chuyện như vậy, vốn không đơn giản.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Các thời trước loạn lạc, không phải là không có ví dụ. Chư hầu khắp nơi tranh bá, ai chiếm chủ động?
Không đợi Hạng Thanh Ngưu trả lời, Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:
- Trong tay ai có thành viên chính thống của Hoàng thất, người đó liền chiếm thế chủ động. Dùng thiên tử ra lệnh cho chư hầu, chuyện như vậy không chỉ xuất hiện một lần trong lịch sử…Trưởng Công chúa cũng không phải kẻ ngu ngốc, chẳng lẽ nàng ta không sợ tới Hắc Kỳ Quân liền trở thành con bài trong tay của Chủ Công sao? Nếu nàng ta nghĩ tới điểm này mà vẫn tới, thì thứ nhất là do thành Trường An quá nguy hiểm, nàng ta nhất định phải rời đi. Thứ hai, cũng là vì bên ngoài có La Úy Nhiên tiếp ứng, cho nên nàng ta mới dám đi ra.
- Tuy nhiên, đây cũng là lý do vì sao La Úy Nhiên muốn chết.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngay từ đầu La Úy Nhiên đã xếp người vào trong tân binh của Hắc Kỳ Quân, ý đồ cướp lấy binh quyền. Cái chết của tiểu Hoàng Đế không thể nghi ngờ làm rối loạn kế hoạch của y, y nhất định phải an bài cái khác để cho mọi cố gắng lúc trước của mình không trở nên lãng phí. Cố gắng này, chính là Trưởng Công chúa. Cho dù tiểu Hoàng Đế chưa kịp nói cho Trưởng Công chúa mọi việc, thì La Úy Nhiên chắc cũng sẽ phái người báo tin cho Trưởng Công chúa. Nhưng lúc Trưởng Công chúa ra khỏi thành Trường An, vì sao Chủ Công không dùng người của Hàng Thông Thiên Hạ bọn ta, thậm chí không dùng người của Kiêu Kỵ Giáo tiếp ứng?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi nói:
- Bởi vì lúc đó Phương Giải đã nhận thấy Hắc Kỳ Quân có vấn đề, bất kể là Hàng Thông Thiên Hạ hay là Kiêu Kỵ Giáo, Phương Giải đều không tin. Cho nên hắn mới nhờ tới giáo thụ của Diễn Võ Viện là Ngôn Khanh, Khâu Dư và Tạ Phù Diêu hộ tống Trưởng Công chúa xuôi nam. Bỏ qua Đại Nội Thị Vệ Xử và Hàng Thông Thiên Hạ, như vậy mới đảm bảo!
- Chủ Công không dùng tới Tửu Sức Tài, là vì hắn còn chưa xác định kẻ gây rối ở đại doanh núi Chu Tước là ai.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Không thể không nói, chiêu này của La Úy Nhiên không tính là tinh diệu, nhưng cũng đủ làm cho người ta khó nắm bắt. Người nằm vùng bên ngoài của y đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, bất kể là ai cũng sẽ hoài nghi ta. Dưới tình cảnh đó, Chủ Công sao có thể dùng tới Tửu Sắc Tài được? Mà Chủ Công không thể xác định là ta gây loạn sau lưng, bởi vì Chủ Công biết ta không có lý do gì để làm như vậy. Cho nên chỉ có thể nghĩ tới La Úy Nhiên. Nếu đã nghĩ tới La Úy Nhiên, vậy thì sẽ nghĩ tới thủ hạ của La Úy Nhiên là Đại Nội Thị Vệ Xử. Mà đời trước của Kiêu Kỵ Giáo chính là Đại Nội Thị Vệ Xử. Cho nên việc cứu Công chúa ra khỏi thành Trường An, Chủ Công mới nhờ tới Diễn Võ Viện.
Hạng Thanh Ngưu nghe xong, không nhịn được sợ hãi than một tiếng:
- Một chuyện thôi mà còn rất nhiều ngõ ngách đằng sau, thật là đau đầu….đổi là ta, đâu có nghĩ ra được nhiều như vậy?
- Cho nên vừa rồi La Úy Nhiên mới nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Lúc lúc trước Chủ Công dùng Kiêu Kỵ Giáo cứu Công chúa ra, vậy thì Công chúa điện hạ sẽ không tới Hắc Kỳ Quân, mà là đi đường vòng tới đại doanh núi Chu Tước. Chỉ cần Công chúa tới đại doanh núi Chu Tước, La Úy Nhiên liền không kiêng kỵ gì nữa. Chỉ sợ y sẽ lập tức sẽ kéo theo đội ngũ mà y khống chế được, biến đại doanh núi Chu Tước làm của riêng! Trên thực tế, ta thậm chí hoài nghi La Úy Nhiên cũng phái người liên lạc với các thế gia đại hộ của ba đạo Tây Nam. Chỉ cần La Úy Nhiên vừa nổi dậy, thế gia ba đạo này sẽ lập tức hưởng ứng! Tới lúc đó Chủ Công muốn mang Hắc Kỳ Quân trở về, rất khó…
Hạng Thanh Ngưu càng nghe càng kinh hãi, giờ mới hiểu được Phương Giải đã suy tính bao nhiêu, an bài bao nhiêu.
Y nghĩ một lát rồi hỏi:
- Cho nên, Phương Giải an bài người mang Công chúa đưa thẳng tới Hắc Kỳ Quân mà không phải đại doanh núi Chu Tước, chính là vì tính toán ngày hôm nay?
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Trưởng Công chúa ở bên cạnh Chủ Công, La Úy Nhiên sao dám làm càn? Sau đó…y cũng chỉ có thể cầu chết rồi.
…
…
Hạng Thanh Ngưu sửa sang lại những lời Ngô Nhất Đạo nói, nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn. Từng nhánh từng nhánh một tụ lại với nhau, hóa ra đều nhằm vào Tam sư huynh La Úy Nhiên của y. Tới nơi này, Hạng Thanh Ngưu không thể không bội phục đầu óc của Phương Giải. Cái tên kia rốt cuộc có bao nhiêu thứ ở trong đầu, nên mới đoán ra được nhiều chuyện như vậy?
- Ý của Hầu gia là, lúc đó Phương Giải hoài nghi chính là Hầu gia và La Úy Nhiên, nhưng nghĩ tới những điều hai người các ngươi làm, Phương Giải cảm thấy có hiềm nghi nhất vẫn là La Úy Nhiên?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Hẳn là vậy. Lúc đó ta đã nhận ra thái độ Chủ Công với ta có thay đổi nhỏ, trong lòng ta rất lo lắng. Nhưng ta không dám nói thẳng, dù sao tướng lĩnh được xếp vào trong tân binh Hắc Kỳ Quân đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ. Còn chưa điều tra rõ ràng, nếu ta chủ động nói ra, thì có chút giấu đầu lòi đuôi. Về sau Chủ Công tìm tới ta để nói chuyện, ta mới nói thẳng suy đoán của mình.
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu mọi chuyện đều chỉ về phía La Úy Nhiên, vậy thì chuyện kế tiếp liền rõ ràng.
- Ta vẫn không hiểu, vì sao Tam sư huynh muốn chết?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Bởi vì y cảm thấy làm như vậy mới có thể bảo vệ được Trưởng Công chúa!
Ngô Nhất Đạo uống một ngụm rượu, rồi tiếp tục nói:
- Chủ ý của y nhất định là muốn đón Trưởng Công chúa tới đại doanh núi Chu Tước, nhưng đã bị Chủ Công nhìn thấu, phái người đưa Trưởng Công chúa tới thẳng tiền tuyến. Lúc này La Úy Nhiên đã phát hiện Chủ Công hoài nghi y. Mà lúc này, y đã không thu lại tay được nữa rồi. Những bố trí ở núi Chu Tước bên kia đã lộ ra, cho dù y muốn thu lại cũng không được.
- Ta không biết vì sao y coi trọng Trưởng Công chúa như vậy, thà hy sinh cũng phải bảo vệ nàng ta. Nhưng chính vì có tình cảm đó, cho nên La Úy Nhiên quyết định muốn chết. Chủ Công hạ lệnh binh mã của đại doanh núi Chu Tước thay quân, lệnh cho Thôi Trung Chấn giả vờ bị thương trở về núi Chu Tước, sau đó giao binh quyền cho Độc Cô Văn Tú. Cứ như vậy, quân đội bên ngoài nằm trong tay của Độc Cô Văn Tú và Trần Bàn Sơn, Chủ Công liền yên tâm.
- Mà Thôi Trung Chấn sau khi trở lại đại doanh núi Chu Tước, âm thầm điều tra chuyện tân binh. Trong tay của y khẳng định có quân lệnh của Chủ Công, đợi tới thời cơ chín muồi thì sẽ lập tức ra tay, bất ngờ bắt bộ nhân thủ mà La Úy Nhiên sắp xếp vào. Ta phỏng chừng, thời cơ này chính là lúc Hắc Kỳ Quân vừa mới hạ được thành Tín Dương rồi trở về đại doanh núi Chu Tước. Quân đội về doanh, La Úy Nhiên không dám đoạt binh quyền nữa rồi.
- Tới một bước này, La Úy Nhiên đã biết mình bại lộ. Nhưng nếu không phải có Trưởng Công chúa ràng buộc, với tu vị của y, cộng thêm thực lực của Đại Nội Thị Vệ Xử, y hoàn toàn có thể chạy trốn, thậm chí mang đi một phần binh lực. Nhưng y không làm vậy, bởi vì y biết chỉ cần mình chạy trốn, vậy thì Chủ Công có thể gây bất lợi cho Công chúa…Vừa nãy ta đã nói, sở dĩ Công chúa đồng ý rời khỏi Trường An là vì có La Úy Nhiên ở trong Hắc Kỳ Quân. Chủ Công cũng đoán được điểm này. Nếu La Úy Nhiên chạy trốn, vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng.
Ngô Nhất Đạo nhẹ giọng nói:
- La Úy Nhiên lo lắng, sau khi mọi chuyện bại lộ, Trưởng Công chúa sẽ gặp nguy hiểm, cho nên y không dám chạy trốn. Y không đi, thì chỉ có thể theo quân đội xuôi nam. Mà Chủ Công phái người nói với y muốn gặp riêng, y liền hiểu ý của Chủ Công…Chủ Công không muốn chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên La Úy Nhiên đồng ý gặp mặt. Nếu như y chết, thì Chủ Công sẽ không làm gì Trưởng Công chúa. Bởi vì mất đi nôi ứng là La Úy Nhiên, Trưởng Công chúa sẽ không uy hiếp được binh quyền của Hắc Kỳ Quân. Thân phận của nàng ta chỉ là một tấm bài của Hắc Kỳ Quân mà thôi, cho nên La Úy Nhiên muốn chết. Lấy cái chết của mình, đổi lấy sự bình an của Trưởng Công chúa.
Ngô Nhất Đạo nói tới đây, mọi chuyện coi như sáng tỏ.
Ngay từ lúc đầu La Úy Nhiên đã muốn đoạt binh quyền, khống chế đại doanh núi Chu Tước là vì tiểu Hoàng Đế. Tiểu Hoàng Đế là chủ tử đứng sau y, mà hiện tại tiểu Hoàng Đế chết rồi, Trưởng Công chúa chính là chủ tử của y.
Lúc cần phải hy sinh, y lựa chọn hy sinh chính mình.
Tuy y biết, sau khi mình chết, Trưởng Công chúa liền biến thành con rối trong tay Hắc Kỳ Quân. Nhưng ít nhất Công chúa vẫn được sống.
- Vì sao…Tam sư huynh lại sợ Phương Giải giết Trưởng Công chúa?
Hạng Thanh Ngưu còn một vấn đề cuối cùng không hiểu:
- Nếu Hắc Kỳ Quân chỉ cần thân phận Hoàng thất chính thống của Trưởng Công chúa, thì đâu có thẻ giết Trưởng Công chúa được? Phương Giải làm vậy là không khôn ngoan. Cho nên Tam sư huynh nên hiểu rằng, Trưởng Công chúa vẫn đảm bảo mạng sống khi ở trong Hắc Kỳ Quân.
Ngô Nhất Đạo nhìn đối diện, trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì phải xem, rốt cuộc La Úy Nhiên và Dương gia có mối quan hệ như thế nào… hoặc là, La Úy Nhiên và Trưởng Công chúa rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào. Là quan hệ gì, mới khiến La Úy Nhiên sốt ruột như vậy?
Trong lòng Hạng Thanh Ngưu chấn động.
- Tam sư huynh…rốt cuộc là vì sao?
Y thì thào hỏi, nhưng đáp án này, có lẽ chỉ có mỗi La Úy Nhiên mới có thể trả lời y.
Xa xa
La Úy Nhiên thở dài một tiếng rồi nói với Phương Giải:
- Nếu ngươi đã biết rõ ràng chuyện này, vậy thì còn cách sự thật không xa, ta cũng không cần phải lặp lại. Về phần vì sao ta làm vậy, ta sẽ không nói, ngươi cũng không cần nói.
Hầu Văn Cực nhìn y, không nhịn được lắc đầu.
Trong mắt y có chút thương cảm, thương cảm vì sự thương cảm của La Úy Nhiên.
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười cười:
- Kỳ thực cho dù ta không hỏi cũng đoán được một ít, không có gì vĩ đại hơn thứ tình cảm kia. Tuy ta chưa từng trải nghiệm thứ tình cảm đó, nhưng ta tin đó là thứ tình cảm thuần túy và vững chắc nhất thế gian này, không có gì có thể thay thế.
La Úy Nhiên ngẩn ra, thì thào một câu:
- Cảm ơn.
Phương Giải không nói gì nữa, ánh mắt mông lung.