“Đại tiểu thư. . . . . .” Lí Phúc Sinh nhỏ giọng hỏi: “Ngài đã nhìn kĩ?”
“Đương nhiên. Ta vừa hồi phủ chính là được bà ấy tiếp đón, sau cũng lại bà ấy đưa ta đi gặp phụ thân. Nhưng mà. . . . . .” Minh Hoa Dung khẽ nhíu mày, nói: “Lúc vừa rồi thấy bà ấy không phải mặc xiêm y này
Nghe vậy, trong lòng Lí Phúc Sinh càng chắc chắn truyện đã xảy ra. Hắn cũng không vạch trần, trên mặt mang nụ cười có chút ý vị thâm trường, phân phó với nha hoàn: “Ngươi lưu Hứa bà tử lại, những người khác cho đi làm việc của mình đi.”
“Dạ” nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, sau đó các bà tử ở trong phòng cũng lần lượt rời khỏi.
Minh Hoa Dung giống như quan tâm đến động tĩnh bên ngoài, đột nhiên ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lo lắng nhìn Lí Phúc Sinh nói: “Không đúng! Phải là người đứng bên cạnh lọ hoa, vừa rồi bà ấy bị khuất nên ta không nhìn thấy, bây giờ bà ấy bước ra ta mới nhìn rõ, chính là người mặc bộ xiêm y này. Nhưng mà cũng thật kì quái, sao trong phủ lại có hai hạ nhân giống đúc như nhau thế này?”
“Hồi bẩm Đại tiểu thư, trong phủ chúng ta có một đôi tỷ muội song sinh họ Hứa, một vị là bà tử mà ngài vừa chỉ ra và xác nhận, một vị khác chính là vị Hứa ma ma này.” Lí Phúc Sinh lộ nụ cười hiền lành như trước, trong mắt lại hiện tinh quang bốn phía: “Vừa rồi là lão bộc tự mình mời đến Hứa ma ma, nghe nói hai ngày nay phu nhân ăn uống không tốt, muốn ăn canh hạt sen bách hợp. Hôm nay bà ấy vẫn hầu hạ phu nhân, cả ngày bóc hạt sen cho phu nhân. Đại tiểu thư, chỉ e là ngài nhận sai rồi.”
“Không có khả năng. . . . . .” Minh Hoa Dung giống như không thể tin được liên tục lắc đầu: “Hai người bọn họ giống nhau như đúc, chỉ nhìn bộ dáng đơn thuần có lẽ ta sẽ nhận sai, nhưng xiêm y thì không thể nhận sai mà. Hứa ma ma vừa đưa ta lại đây quả thực mặc một thân lụa hoa màu xanh, phía trước có thêu viền vàng. Không hề ăn mặc mộc mạc như những người khác.”
Hai tỷ muội Hứa gia tuy là song sinh có hai khuôn mặt không hề khác nhau, nhưng quần áo trên người lại khác nhau một trời một vực, một người mặc vải thô cũ, một người ăn mặc rực rỡ. Hơn nữa vừa rồi Lí Phúc Sinh nói Hứa bà tử cùng Hứa ma ma, rõ ràng địa vị trong phủ của các nàng cũng khác biệt.
Thấy Minh Hoa Dung lắc đầu phủ nhận, trong lòng Lí Phúc Sinh không khỏi có suy nghĩ hèn mọn: uổng công hắn vừa rồi còn xem trọng Đại tiểu thư này một chút, hiện tại xem ra cũng chỉ là một người không hiểu chuyện, nói đến như vậy rồi mà vẫn không hiểu.
Nghĩ như vậy, hắn liền nói trắng ra: “Hứa ma ma căn bản không có khả năng rời khỏi phu nhân, đưa ngài lại đây là Hứa bà tử. Cho dù xiêm y bất đồng thì hơn phân nửa là do bà ta lặng lẽ đổi để lừa dối người khác. Đại tiểu thư, nếu ngài cố ý nói là Hứa ma ma, sẽ không tránh khỏi kinh động phu nhân. Thân mình phu nhân đang khó chịu, tất nhiên trong lòng không vui. Ngài cần phải nghĩ kỹ một chút, không nên vì một chút việc nhỏ mà vừa hồi phủ đã đắc tội với phu nhân.”
Nói đến tận mức này, đương nhiên Minh Hoa Dung “hiểu” , nên khó xử cắn môi, chần chừ không nói.
Thấy thế, Lí Phúc Sinh vừa lòng cười: “Không biết vì sao Hứa bà tử lại đắc tội Đại tiểu thư, để lão bộc cho người gọi Hứa bà tử tới thay Đại tiểu thư trút giận.”
Nói xong, hắn ngoắc tay sai người đưa Hứa bà tử đến sau bình phong, tay Minh Hoa Dung đưa ra như muốn ngăn cản nhưng rốt cục cũng im lặng, vẻ mặt phức tạp, tiếc hận áy náy nhìn bà tử bị đưa đến trước mặt.
Hứa bà tử tuy một thân nghèo túng, nhưng vẻ mặt bình thản lạnh nhạt. Công bằng mà nói, chỉ bằng tướng mạo, so với Hứa ma ma luôn tận lực ra vẻ hòa hảo nhưng vẫn không dấu được ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối với người khác thì nàng thuận mắt hơn nhiều. Nhưng Minh Hoa Dung chú ý tới, bất kể là Lí Phúc Sinh thăng tiến thuận lợi hay là nha hoàn, bà tử xung quanh, khi nhìn thấy bà ấy trên mặt đều lạnh như băng, ngay cả tươi cười khách sáo đều không muốn cho.
—— Xem ra vị Hứa bà tử này, địa vị bên trong Minh phủ thật sự rất hèn mọn. Khó trách đột nhiên Lí Phúc Sinh muốn đẩy bà ra gánh trách nhiệm, thứ nhất khiến phụ thân bớt tức giận, thứ hai làm cho phu nhân vui, thứ ba là cho Hứa ma ma một cái ân tình, một cục đá hạ ba con chim, sao lại không làm. Nhưng mà, người thất thế mà dùng đúng chỗ, lại có thể biến phế vật thành bảo vật, hóa thành một chiêu cờ cực tốt.
Trong lúc Minh Hoa Dung đang suy nghĩ, Lí Phúc Sinh đã lạnh lùng mở miệng: “Hứa bà tử, hôm nay Đại tiểu thư vừa mới hồi phủ, ngươi đã đắc tội với tiểu thư. Hiện tại lão gia trách tội xuống dưới, ai cũng không bảo vệ được ngươi. Nếu ngươi thông minh thì ngoan ngoãn theo ta đến trước mặt lão nhận sai nghe xử trí, nếu còn muốn chống chế, gia pháp của quý phủ cũng không phải chỉ để ngắm.”
Khi nghe gọi những người họ Hứa, trong lòng Hứa bà tử đã ẩn ẩn đoán được, hơn phân nửa là chuyện tốt mà do muội muội kia của mình làm ra, rồi lại muốn đổ xuống đầu mình. Vào tiền thính, sau khi thấy nụ cười khinh miệt khiêu khích của đối phương, Hứa bà tử càng thêm chắc chắn . Lúc này vừa vào đã thấy Lí Phúc Sinh răn dạy một hồi cũng không cảm thấy kì quái, còn cúi đầu đúng mực nói: “Đại tiểu thư là quý nhân, từ trước đến nay nô tì đều ở hậu viên quét dọn, sao có thể được phân công đi nghênh đón Đại tiểu thư. Việc này hẳn có uẩn khúc, mong Lí đại quản gia minh xét.”
“Sao? Là Đại tiểu thư tự mình chỉ ra và xác nhận ngươi, chẳng lẽ là tiểu thư cố ý muốn đổ tội cho ngươi?” Lí Phúc Sinh giống như khiển trách, thực tế lại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu Minh Hoa Dung.
Cái lão chết tiệt này, một ngày nào đó phải lột da hắn! Trong lòng Minh Hoa Dung thầm mắng, trên mặt lại càng có thêm vẻ áy náy, nhìn Hứa bà tử rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Người đưa ta đến thật sự có bộ dáng giống ngươi như đúc, chỉ có xiêm y là khác biệt, Lí quản gia nói nhất định là ngươi không thể nghi ngờ.”
Thấy củ khoai nóng bỏng tay này lại bị đẩy về phía mình, kẻ có thói quen dối trá như Lí Phúc Sinh, bình thường là trăm triệu lần không chịu nhận. Nhưng hiện nay nghe giọng nói của Minh Hoa Dung thập phần yếu ớt, không hề có phong phạm của chủ tử, đáy lòng rất chướng mắt nàng, mới vừa rồi có vài phẩn cẩn thận với nàng đã dứt bỏ hết. Hắn thầm nghĩ nếu lằng nhằng với tiểu thư nuôi bên ngoài này mãi thì kết quả đơn giản cũng vẫn như vậy, không bằng nhanh chóng chấm dứt mới là đúng đắn.
Nghĩ như vậy, hắn liền bảo hai bà tử bên cạnh đưa Hứa bà tử đi: “Nhiều lời vô ích, ngươi mau đến trước mặt lão gia chịu phạt đi.”
Hứa bà tử vừa nghe được lời nói của Minh Hoa Dung, sao có thể không là chính mình bị hãm hại. Tuy rằng đã cùng muội muội nhẫn tâm kia cắt đứt quan hệ, việc này cũng giống như cơm bữa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật tức giận. Bà còn muốn biện giải cho chính mình, đã thấy ánh mắt Minh Hoa Dung lặng lẽ nhìn về phía bà, lắc đầu một cái thật nhẹ gần như không thể thấy được: “Một khi đã như vậy, ta cũng nên đến chỗ phụ thân rồi cáo lui.”
Chú ý thấy trong mắt Minh Hoa Dung tràn đầy ý tứ trấn an, thực rõ ràng ý bảo bà không cần mở miệng, Hứa bà tử do dự một chút, không biết có nên nghe theo hay không. Trong nháy mắt thất thần này, hai bà tử cao lớn vạm vỡ một trái một phải tiến đến đưa bà đi.
Thấy không còn cách nào khác, Hứa bà tử âm thầm cắn răng một cái, quyết định cá cược một lần, dù sao cũng là tai họa bất ngờ, thử tin tưởng Đại tiểu thư này xem sao.
Thấy Hứa bà tử không mở miệng, ý cười trong mắt Minh Hoa Dung chợt lóe.
Trở về tiền thính, nàng bảo Lí Phúc Sinh chờ một chút, còn bản thân thì tiến vào thư phòng của Minh Thủ Tĩnh rồi vén áo thi lễ, nói: “Phụ thân, vị Hứa ma ma kia đã tìm được. Nhắc đến nữ nhi còn muốn đa tạ bà ấy cơ, nếu không phải bà ấy thì nữ nhi cũng không được bái kiến phụ thân ngay lập tức, cũng không thể nhận được sự khen ngợi của Thương thư đại nhân.”
Nói xong, tựa hồ nàng nhớ đến cái gì đó, che miệng cười: “Trách không được khi sáng nay ra cửa, trong sân viện lại bay đến hai con chim Hỉ Thước, hóa ra là báo trước điều này. Nếu không thì trời đông giá rét như vậy sao lại có Hỉ Thước.”
Nguyên bản Minh Thủ Tĩnh đang ôm một bụng tức giận chưa kịp phát tác với hạ nhân không biết sống chết kia, nhưng nghe được lời nói này của Minh Hoa Dung, cũng không tự chủ được nguôi ngoai phần nào. Đều nói người đọc sách không mê tín, nhưng hắn lại rất tin tưởng mấy thứ điềm lành này. Vẻ mặt lập tức dịu xuống dưới: “Hôm nay ngươi đến thật đúng thời điểm. Lư Thượng thư không dễ dàng khen ngợi người khác, các thiên kim tiểu thư trong đế kinh cũng chưa từng được hắn khen ngợi, hôm nay ngươi chính là người đầu tiên. Ta vốn lo lắng hàng năm ngươi ở biệt trang, cử chỉ không tránh được qua loa, hiện tại xem ra là vi phụ lo lắng thừa rồi.”
Minh Hoa Dung thật ra không biết muốn có lời khen của Lư Thượng thư khó như vậy, nhưng mà vẫn không thể nào yên lòng. Nghe được một câu của Minh Thủ Tĩnh, nhớ tới kiếp trước vì luyện tập lễ nghi, trong lòng bàn tay không biết đã bị đánh bao nhiêu bản tử (thanh gỗ nhỏ mỏng dẹt để đánh vào tay khi mắc sai lầm, loại này khác bản tử để đánh mông nhé!), tốn bao nhiêu nước mắt, trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại thẹn thùng cùng cung kính: “Nữ nhi tuy rằng ngu dốt, nhưng là không dám làm mất thanh danh của phụ thân. Trùng hợp trong thôn trang có lão mụ mụ hiểu biết quy củ, nên nữ nhi liền theo nàng học tập. Vốn trong lòng còn lo lắng, sợ có chỗ nào đó không ổn, nhưng hôm nay vừa quay về phủ, thế nhưng lại được Thượng thư đại nhân tán thưởng, nữ nhi mới an tâm. Nhưng chút chuyện đó thật không đáng nhắc đến, hiện giờ trở lại bên cạnh phụ thân, thấy được phong thái khí độ của phụ thân, nữ nhi mới biết được mình còn phải học hỏi rất nhiều.”
Lời nói nịnh hót kèm theo giải thích của nàng khiến cho Minh Thủ Tĩnh rất thoải mái, cười ha hả nói: “Quả nhiên là Tiểu cô nương, đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ nhỏ không cố kị điều gì). Phong độ của triều thần đâu phải một nữ hài tử như ngươi học được? Các muội muội ngươi đều có tiếng là học giỏi, lúc trước ngươi cũng đã từng đọc qua ‘nữ giới’, hẳn đã có căn cơ. Trở về thì đọc nhiều sách một chút, học thêm đạo lý. Đường đường là nữ nhi của Trạng Nguyên công ta, tự nhiên phải tài đức đầu đủ. Còn nữa, chuyện trong thôn trang ngươi không cần nhắc lại, nếu có người hỏi, chỉ cần nói là dưỡng bệnh, không cần lắm miệng nói chuyện khác. Nếu không chẳng những là ngươi, thể diện của ta cũng mất hết, hiểu không?”
Thấy Minh Hoa Dung nhu thuận đáp ứng, Minh Thủ Tĩnh bất giác cảm thấy thỏa mãn: vốn tưởng rằng đại nữ nhi sẽ khiến hắn đau đầu, không nghĩ đến lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của hắn, có thể nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, xem ra điềm lanh theo lời nàng nói là thật.
Thấy sắc mặt hắn đã nguôi giận, Minh Hoa Dung nhân cơ hội nói: “Vị ma ma kia còn đang ở bên ngoài chờ phụ thân xử lí.”
Nghĩ đến lời Minh Hoa Dung nói đến Hỉ Thước mang điềm lành, tâm tình Minh Thủ Tĩnh rất tốt, nghe vậy phất phất tay, nói: “Ngươi truyền lời ta nói với quản gia, trách nàng làm việc bất lực, phạt một tháng tiền công là được.”
“Dạ” Minh Hoa Dung ôn nhu đáp lời, sau khi cáo lui ra khỏi phòng, mỉm cười với Lí Phúc Sinh đang chờ đến sốt ruột, thuật lại lời nói của Minh Thủ Tĩnh.
Lí Phúc Sinh đã sớm chuẩn bị để thi hành gia pháp với Hứa bà tử không dám tin vào lỗ tai mình: “Việc này. . . . . . thật sự là lão gia nói như vậy?”
“Nếu Lí đại quản gia không tin, có thể vào hỏi phụ thân.” Bị người khác nghi ngờ, Minh Hoa Dung nhất thời giận tái mặt.
“Không dám, không dám, lão bộc nhất thời hồ đồ nên nói sai rồi, Đại tiểu thư đừng trách.” Lí Phúc Sinh vội vàng cười trừ, trong lòng lại cảm thấy thật kỳ quái: vừa rồi lão gia còn tức giận như vậy, rõ ràng là muốn phát tác với Hứa bà tử. Sao có thể giống như lời Đại tiểu thư này vừa nói, bản tử đã giơ lên cao cứ như vậy bỏ qua sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lí Phúc Sinh nhìn về phía Minh Hoa Dung lần thứ hai trở nên cẩn thận.