Hôm trước Minh Thủ Tĩnh đã nhận được thư mà Lí quản gia sai người mang tới, biết việc Minh Hoa Dung ở thôn trang bị điêu nô ức hiếp nên sắp hồi phủ.
Đối với cảnh ngộ của nữ nhi, hắn cũng không yên tâm, tức giận đám điêu nô không thèm để ý đến quyền uy Thượng thư của mình, còn nghĩ e ngại chuyện này náo loạn lên khiên cho người ngoài biết được.
Sau khi Minh Hoa Dung hồi phủ hắn vốn muốn cho người xếp nàng ở tạm một viện nào đó, chờ ngày nào rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng, cũng không hề nghĩ đến sẽ có người đưa nàng đến bái kiến chính mình.
Minh Thủ Tĩnh âm thầm lo lắng, sợ Minh Hoa Dung nói ra việc bị nô bộc ức hiếp, khiến cho bản thân mất mặt nên giành trước nói: “Lư đại nhân, đây là đại nữ nhi của ta, từ nhỏ thân thể đã không tốt, vẫn ở biệt trang tĩnh dưỡng. Hiện nay đã khá hơn nên ta cho người đón nàng về đế kinh —— Hoa Dung, ngươi cũng quá không biết lễ nghi rồi, vị này chính là Lễ bộ Thượng thư Lư đại nhân, ngươi không chờ người thông báo đã tiến vào, đường đột xúc phạm đến Lư đại nhân, còn không chịu nhận lỗi!”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Minh Thủ Tĩnh trở nên nghiêm khắc.
Minh Hoa Dung đã sớm đoán được hắn sẽ giả tạo như vậy, nghe thế cũng không tức giận. Sau khi nghe được vị lão giả kia là Lễ bộ Thượng thư cũng không sợ hãi, cung kính nói: “Là tiểu nữ đường đột, một lòng muốn nhanh chóng đến thỉnh an phụ thân mà quên mất phụ thân đang có khách.”
Nói xong, nàng chân thành hành lễ với Lư thượng thư: “Lư đại nhân, tiểu nữ không cố ý muốn xúc phạm ngài, mong ngài lượng thứ cho tiểu nữ.”
“Minh Thượng thư nói quá lời. Chất nữ không để ý đến việc ngồi xe ngựa mệt nhọc, vừa hồi phủ đã muốn đến thỉnh an ngài, đúng là lòng dạ hiếu thảo thuần khiết. Chỉ là vô tình thấy ta mà thôi, sao có thể nói là xúc phạm được.” Lư Thượng thư vội vàng ra vẻ đỡ một chút, ý bảo Minh Hoa Dung đứng dậy, tiếp theo lại tán dương: “Khí độ của chất nữ thanh tao, biết tiến biết lùi, tốt nha đầu nhà ta rất nhiều. Minh Thượng thư có thể dạy dỗ ra một nữ nhi tốt như vậy, ngài thật là có phúc khí.”
Lời này không phải chỉ là lời nói khách sáo, Lư Thượng thư trời sinh tướng mạo nhìn rất hà khắc, thêm hàng năm đều là vẻ mặt nghiêm túc, trời sanh tính tình khắc nghiệt, đừng nói là nữ tử khuê các, ngay cả quan viên có phẩm cấp thấp trong triều nhìn thấy hắn đều nơm nớp lo sợ. Lần đầu tiên Minh Hoa Dung bái kiến hắn lại có thể không cảm thấy sơh hãi, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ tự nhiên, cứ vậy để lại ấn tượng tốt với hắn.
Lư Thượng thư chưởng quản Lễ bộ, phương diện lễ nghi yêu cầu rất khắc nghiệt, trong các tiểu thư khuê các tại đế kinh Minh Hoa Dung là người đầu tiên được hắn khen. Minh Thủ Tĩnh nhất thời được nở mặt, trong miệng lại khiêm nhượng nói: “Đâu có, đâu có, chỉ sợ Lư huynh quá mức khích lệ khiến cho tiểu nha đầu này vênh váo thôi.”
Hai người lại khách sáo vài câu, Minh Thủ Tĩnh muốn giữ Lư Thượng thư ở lại dùng bữa rối nhưng Lư thượng thư nói chính mình còn phải uống thuốc, không tiện dùng cơm bên ngoài nên cáo từ trở về.
Minh Thủ Tĩnh tiễn Lư Thượng thư ra ngoài, quay lại nhìn thấy Minh Hoa Dung, nghĩ đến lời khen vừa rồi của Lư Thượng thư, nhất thời cảm thấy nàng thuận mắt hơn rất nhiều, vẻ mặt ôn hoà nói: “Mấy ngày vừa rồi ngươi đi đường cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ tạm trước đi, ngày khác vi phụ sẽ đến nói chuyện với ngươi.”
“Đa tạ phụ thân.” Trên mặt Minh Hoa Dung hiện vài phần khó xử: “Nhưng mà ma ma vừa đưa nữ nhi đến đây nói có việc bận đi trước, nữ nhi. . . . . . Nữ nhi không biết đường đi, phụ thân có thể phái người đưa nữ nhi trở về hay không?”
“Đưa ngươi đến đây?” Nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng Minh Thủ Tĩnh lần thứ hai sinh ra không vui. Thủ đoạn tranh đấu trong quan trường cùng nội trách, có đôi khi cực kỳ tương tự. Nếu như Minh Hoa Dung một thân quê mùa không được người yêu thích, sự xuất hiện của nàng chẳng phải là khiến mình mất mặt? Nếu nàng lại mang những chuyện trong thôn trang nói ra khiến náo loạn, vậy thì sẽ khiến người khác khó chịu.
Trên thực tế, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản sẽ không tin nữ nhi nuôi bên ngoài lại hiểu biết lễ nghi như thế, ngay cả Lư Thượng thư cũng phải khen ngợi một tiếng. Khẳng định những người khác đều cho rằng Minh Hoa Dung là một nha đầu lỗ mãng. Bởi vậy có thể thấy được, người kia muốn đưa nàng đến đây nhất định là muốn làm mất mặt mình.
Ý thức được điểm này, Minh Thủ Tĩnh rất tức giận: đám hạ nhân này thật muốn làm phản rồi! Chỉ là kẻ hầu người hạ trong phủ mà cũng dám tính kế chính mình. Hắn xanh mặt hỏi: “Là ai đưa ngươi đến đây?”
“Việc này. . . . . .” Minh Hoa Dung nhớ lại một chút, nói: “Vị ma ma kia họ Hứa.”
Minh Thủ Tĩnh lập tức gọi gã sai vặt đến, nổi giận đùng đùng nói: “Gọi tất cả ma ma họ Hứa trong phủ lại đây!”
Rất nhanh sau đó, một gã nam tử trung niên đen đúa béo tròn chạy đến, hành lễ với Minh Thủ Tĩnh, cung kính nói: “Lão gia, đều đã đưa mọi người đến đây, đang ở phòng bên.”
“Ngươi cùng quản ra ngoài nhận người, xem kẻ vừa đưa ngươi đến đây là ai.” Minh Thủ Tĩnh nói với Minh Hoa Dung.
Từ khi Minh Thủ Tĩnh phân phó đưa người đến, Minh Hoa Dung đã mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì. Nhưng khi Minh Thủ Tĩnh thật sự nói ra, trong lòng nàng vẫn không tránh khỏi có một chút chua sót: mọi người đều biết, bên trong nhà giàu đều có những thế lực phức tạp, ngay cả những người hàng năm sống trong hoàn cảnh cũng phải cẩn thận, không dám khinh thường mà va chạm đến ai. Minh Thủ Tĩnh nhất thời tức giận, không nghĩ ngợi chút nào đã đẩy nàng ra ngoài, một khi nàng chỉ ra và xác nhận Hứa ma ma, chuyện nàng cùng Bạch thị mâu thuẫn lập tức sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó ngày tháng của chính mình trong phủ sẽ rất khổ sở.
Loại phụ thân này. . . . . . Quên đi, chuyện đã đến nước này, nàng còn có thể hy vọng vào thân tình xa vời sao? Nếu vẫn khát cầu một vật hư vô mờ mịt như vậy, nhất định bản thân sẽ trở nên thê thảm giống kiếp trước.
Thu đi chút mong đợi cuối cùng với Minh Thủ Tĩnh, Minh Hoa Dung ra vẻ khờ dại nói: “Nữ nhi vừa nghe được động tĩnh ở bên ngoài, tựa hồ không ít gia đinh đến đây. Trước ta ở thôn trang xem ‘nữ giới’ (những nguyên tắc của nữ nhi), nói là những cô nương tuổi hơi lớn, thì không thể tùy tiện thấy nam nhân. Chẳng lẽ là trong sách nói sai rồi sao?”
Đối với những điều gò bó nữ tử trong ‘nữ giới’ đều đã nói hết, nếp sống của triều đại này đã cởi mở nhiều nhưng đại bộ phận nữ tử bình dân hay hiển quý đều nhất nhất tôn thờ thứ cũ kĩ nhàm chán này, buồn cười hơn là hết mức tuân thủ. Nhưng có một số nhà vì muốn biểu hiện gia phong nghiêm cẩn, tài trí hơn người, nên ra lệnh cho nữ nhi nhất cử nhất động đều phải đối chiếu học tập.
Minh Thủ Tĩnh lại đúng là loại người đó. Kiếp trước khi Minh Hoa Dung mới tiến vào phủ, dưới sự bố trí an bài của Bạch thị, tuy làm những việc rất nhỏ nhưng khiến Minh Thủ Tĩnh không vui, chịu rất nhiều đau khổ mới biết được sở thích của Minh Thủ Tĩnh.
Đời này, sao Minh Hoa Dung lại có thể tái phạm sai lầm như trước? Trái lại có thể lợi điểm này mà bất động thanh sắc thay đổi quyết định của Minh Thủ Tĩnh.
Quả nhiên, Minh Thủ Tĩnh nghe vậy sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một chút hối hận. Nhưng hắn xưa nay tự phụ, tự nhiên sẽ không thừa nhận sai lầm của chính mình: “Đương nhiên không phải đưa ngươi ra bên ngoài xem, trong phòng đó đứng cách tấm bính phong nhìn là được.”
Minh Hoa Dung cúi đầu nói: “Là nữ nhi suy tính không chu toàn, nhất thời nói sai.”
Đối với sự nhu thuận của nàng, Minh Thủ Tĩnh rất vừa lòng: “Ngươi đi đi.”
“Dạ”
Đi ra tiền thính, quản gia Lí Phúc Sinh thử hoi Minh Hoa Dung: “Vừa rồi lão gia phân phó vội vàng, chưa kịp thỉnh an Đại tiểu thư, thật sự là thất lễ.”
Đối với người này, Minh Hoa Dung cũng có chút hiểu biết: vị này là đại quản gia của Minh phủ, thái độ lại khéo đưa đẩy, đối với Minh Thủ Tĩnh lại thập phần trung tâm, với Bạch thị cũng cho đủ mặt mũi. Trong Minh phủ hai vị chủ tử một nội một ngoại đều rất tin tưởng hắn, có thể nói hắn trong phủ như cá gặp nước, là kẻ mà người bình thưởng không dám đắc tội.
Nếu có thể được Lí Phúc Sinh đưa chút tin tốt ra ngoài, vậy thì ngày tháng mình sống bên trong phủ có thể khá hơn một chút.
Nghĩ như vậy, Minh Hoa Dung mỉm cười, nói: “Quản gia đa lễ, làm nữ nhi vốn nên đặt phụ thân lên hàng đầu, một chút việc nhỏ như vậy sao dám so đo.”
Việc nàng gặp phải tại thôn trang, tự nhiên Lí Phúc Sinh đã nghe người mà cháu trai phái về nói qua. Vốn tưởng rằng vị Đại tiểu thư này nhất định là người thô bỉ không chịu nổi, không nghĩ tới lại có thể nói chuyện văn nhã như thế, gặp chuyện cũng hiểu biết, xem ra thật không thể coi thường. Lí Phúc Sinh đè xuống kinh ngạc trong lòng, hỏi ra việc mà mình muốn biết: “Vừa rồi chỉ có Đại tiểu thư trước mặt lão gia, không biết ngài có biết vì sao đột nhiên lão gia triệu tập những ma ma họ Hứa hay không?”
“Việc này. . . . . .” Minh Hoa Dung có chút ngượng ngùng nói, “Kỳ thật cũng là do ta lắm miệng, vừa rồi phụ thân hỏi ta mới hồi phủ gặp được chuyện gì, ta ngẫu nhiên nói ra một câu, phụ thân liền ha mệnh lệnh này. Phát động nhiều người thế này thật khiến nữ nhi như ta sợ hãi.”
Lời này tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng người thông minh vừa nghe làm sao không biết ngụ ý trong đó. Lí Phúc Sinh lập tức cảm thấy căng thẳng: vốn tưởng rằng lão gia không muốn gặp vị Đại tiểu thư mẫu thân đã sớm mất này, nhưng hôm nay Đại tiểu thư vừa mới hồi phủ, chịu chút uất ức mà lão gia đã muốn thay nàng xuất đầu, có thể thấy được vị Đại tiểu thư này chắc chắn có chỗ hơn người. Nàng khiến lão gia vui vẻ, vậy thì chính mình không thể sơ suất.
Nghĩ như vậy, Lí Phúc Sinh đối với Minh Hoa Dung càng thêm cũng kính. Khi bọn họ vào trong phòng bên, thậm chí Lí Phúc Sinh còn tự tay vèn mành cho nàng. Tuy rằng chỉ là một hành động nhỏ nhặt, nhưng bọn hạ nhân chung quanh đều quen nhìn mặt và cử chỉ mà đoán ý, thấy thế đều âm thầm kinh ngạc: trước đó nhị tiểu thư cũng tam tiểu thư đều được lão gia thương yêu, chẳng lẽ Đại tiểu thư này vừa đến, có thể đoạt được sủng ái của các nàng?
Minh Hoa Dung cũng không thèm để ý đến tâm tư của bọn nha hoàn, ngồi trên ghế lớn làm bằng gỗ tử đàn, nhìn qua bình phong khắc hoa nạm ngọc, đánh giá mười mấy bà tử, cuối cùng dùng ngón tay chỉ, ôn nhu nói với Lí Phúc Sinh: “Chính là nàng.”
Sau khi theo ngón tay nàng nhìn rõ bộ dáng vị bà tử kia, khóe mắt Lí Phúc Sinh không khỏi nhảy dựng.