Tránh Sủng Ii

Chương 132

Giang Phi không dám gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên. Từ khách sạn trở lại nơi ở của mình, mặc dù vẫn luôn lật đọc các tin tức có liên quan đến Diệp Phong Miên ở trên điện thoại di động nhưng Giang Phi ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không dám gửi cho Diệp Phong Miên.

Cậu tin Phó Huân không phải đang hù dọa cậu.

Sau khi trở lại phòng trọ, Giang Phi lại tắm một lần nữa, cậu nhìn vết tích cũ mới giao thoa trên người liền hồi tưởng lại điên cuồng tối hôm qua, lòng đã không còn phập phồng kịch liệt như trước nữa, thậm chí ngay cả tinh lực để chán ghét cũng chẳng còn.

Việc đã đến nước này, trừ cảm tình sâu trong nội tâm không thể nào thả lỏng ngay tức khắc, Giang Phi gần như sắp buông bỏ sự vùng vẫy.

Ít nhất hiện tại, cậu đã không biết nên làm sao để chống lại số mạng của mình.

Tắm xong, khi Giang Phi đang định tiếp tục kiểm tra tin tức giải trí, điện thoại Diệp Phong Miên bỗng nhiên gọi tới.

Giang Phi kinh ngạc nhìn tên người gọi hiện thị trên điện thoại di động, một giây sau liền chạy ngay đến trước cửa phòng trọ xác nhận cửa có khóa kỹ hay không, sau đó lại đi nhanh vào bên trong phòng ngủ khóa trái cửa phòng lại, vừa khẩn trương lại thêm mong đợi nhận điện thoại.

“Tiểu Phi, anh không sao…”

Thanh âm mệt mỏi mà trầm thấp của Diệp Phong Miên chậm rãi truyền tới, Giang Phi nghe mà vành mắt đỏ lên.

“Phong ca.” Giang Phi nghẹn ngào thấp giọng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Diệp Phong Miên từ khi xảy ra chuyện cho đến khi lấy lại được điện thoại, gọi nhỡ nhiều trên điện thoại di động nhất chính là của Giang Phi, Diệp Phong Miên có thể tưởng tượng ra hai ngày nay Giang Phi có bao nhiêu lo lắng cho anh.

“Em khóc sao…Thật xin lỗi Tiểu Phi…” Diệp Phong Miên đau lòng nói: “Chuyện lần này đều do anh vô tình, bất quá đã giải quyết xong xuôi rồi, lại thêm sau khi quay xong bộ phim trên tay này anh sẽ rút ra khỏi vòng nghệ thuật, cho nên chuyện lần này không ảnh hưởng quá lớn đến anh, em đừng lo lắng.”

Trong lòng Giang Phi ủy khuất, lại không cách nào bày tỏ hết với Diệp Phong Miên, bây giờ chuyện cậu phải làm chính là nói rõ với Diệp Phong Miên để cắt đứt mọi qua lại với anh, nhưng khi nghe thanh âm ôn nhu của Diệp Phong  Miên giờ khắc này, phần tình cảm muốn vứt bỏ kia giống như sinh ra móc câu, nắm thật chặt lấy trái tim của cậu.

“Khi nào Phong ca trở lại?” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Em…em có lời muốn nói trực tiếp với Phong ca…”

Giang Phi nhớ tới Phó Huân từng nói với cậu, cho phép cậu đối mặt nói với Diệp Phong Miên, nếu là như vậy, cậu cũng muốn gặp lại Diệp Phong Miên một lần cuối, rồi sau đó lại lần nữa kìm nén cơn tuyệt vọng trong lòng.

“Bên này còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên công ty đặt vé máy bay vào buổi sáng ngày mai, chừng bốn rưỡi chiều mai có thể tới thành phố Trung Nam, sau hẳn phải về công ty một chuyến…”

“Vậy chờ Phong ca hết bận, chúng ta lại…”

Lúc này, Giang Phi ở trong điện thoại di động tựa hồ nghe được thanh âm của bạn Diệp Phong Miên đang thúc giục Diệp Phong Miên cái gì đó. Diệp Phong Miên đáp lại hắn mấy tiếng, bảo lập tức xong ngay.

“Phong ca anh làm việc trước đi.” Giang Phi nói: “Tất cả chờ anh trở lại hẵng nói.”

Diệp Phong Miên tựa hồ cũng đang vội, liền đáp lại Giang Phi, sau khi trò chuyện thêm mấy câu liền gấp gáp cúp điện thoại.

Kết thúc cuộc điện thoại với Diệp Phong Miên, Giang Phi ngồi bên giường thất thần hồi lâu.

Bởi vì thân thể khó chịu, Giang Phi lại nằm trên giường thêm mấy giờ nữa, cho đến hơn bốn giờ chiều, bởi vì buổi tối phải chuẩn bị bữa ăn Tây mà Phó Huân yêu cầu, Giang Phi không thể không ra khỏi nhà mua nguyên liệu nấu ăn.

Trước mắt, cuộc sống của cậu, chỉ có thể lấy việc phục vụ Phó Huân làm trung tâm, sau đó chết lặng đi về phía trước…

Nguyên liệu nấu bữa ăn Tây mới vừa mua về, Giang Phi lại nhận được điện thoại của Phó Huân, Phó Huân bảo Giang Phi không phải làm bữa tối, bảy giờ tối đến nhà hàng Tây **, hắn đã đặt chỗ ở đó.

Giang Phi đến nhà hàng trước mười phút, ngồi trong phòng bao Phó Huân đặt đợi gần nửa tiếng, Phó Huân mới tới.

“Trên mặt không bôi thuốc à?” Thấy vết tím bầm trên má trái Giang Phi bởi vì một cái tát của hắn tối hôm qua mà tới bây giờ vẫn chưa tan, Phó Huân liền cau mày không vui nói: “Như quỷ vậy.”

Nghe Phó Huân chế giễu, Giang Phi cũng đã quen, cậu thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tối nay trở về liền bôi thuốc luôn.”

Phó Huân thấy sắc mặt thái độ của Giang Phi đều rất cung thuận, liền không nói gì nữa, sau khi ngồi xuống trước bàn ăn liền bắt đầu gọi thức ăn, thời điểm ngước mắt nhìn Giang Phi đối diện một cái lại chỉ thấy Giang Phi mặt mày ủ rũ cúi đầu, cả người nhìn qua trầm lặng nặng nề.

Phục vụ rời khỏi phòng bao rồi, Phó Huân mới nhìn chằm chằm Giang Phi âm hiểm cười nói: “Biết tôi tại sao phải mang cậu ra ngoài ăn không?”

Giang Phi lắc đầu một cái: “Không…không biết.”

“Bởi vì tôi biết một đêm qua cậu cực kỳ mệt mỏi.” Phó Huân có thâm ý khác cười nói: “Sợ thể lực tối nay của cậu không theo kịp, lúc này mới muốn cậu thoải mái một chút.”

“Cảm…cảm ơn Phó tổng.”

“Hiếm khi quan tâm tới cậu một lần lại khiến cậu khó chịu như vậy?”

“Không…không có.” Giang Phi vội vàng nói: “Tôi…rất cảm kích, không có khó…khó chịu.”

Phó Huân hơi nheo cặp mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Vậy bộ dáng nửa sống nửa chết này của cậu là bày ra cho ai nhìn? Hửm? Khiêu khích tôi? Hay là bởi vì nghĩ đến tên Diệp Phong Miên đó tới thất thần…”

Giang Phi rất sợ Phó Huân tìm Diệp Phong Miên gây khó dễ, lập tức thẳng sống lưng, nhanh chóng nói: “Tuyệt đối không có, trong mắt trong lòng tôi chỉ có mình Phó tổng.”

Một câu nói bật thốt lên này của Giang Phi khiến Phó Huân sửng sốt, ngay sau đó Phó Huân hừ cười một tiếng: “Phản ứng ngược lại rất nhanh, nhưng tốt nhất cậu phải nói được làm được.”

Giang Phi gật đầu liên tục: “Ân…”

Mặc dù Phó Huân hận không thể lập tức cắt đứt sạch sẽ giữa Giang Phi cùng Diệp Phong Miên, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, tối hôm qua gây khó dễ với Giang Phi lần nữa, muốn cậu xóa bỏ hết thảy những gì liên quan đến Diệp Phong Miên ở trong đầu căn bản là không thể, loại chuyện này còn cần thời gian để tự động làm nhạt đi.

Cũng không thể chỉ đi bức bách, nếu Giang Phi chịu nghe hắn lần nữa, vậy hắn cũng nên cho cậu chút ngon ngọt.

Phó Huân rút ra một cái chìa khóa, cùng một tờ giấy bên trên có ghi lại mật khẩu thẻ ngân hàng để lên bàn, cũng bảo với Giang Phi, đây là phòng trọ mắc tiền hắn mới mua, bảo cậu sáng ngày mai liền dọn vào luôn.

“Sau này tôi sẽ đến phòng trọ này tìm cậu.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Tấm thẻ này cậu cầm lấy, tôi sẽ cho người chuyển tiền vào bên trong định kỳ.”

Đây là thao tác cơ bản nhất mà xưa nay Phó Huân hắn bao nuôi tình nhân.

Giang Phi đáp lời cám ơn liền đưa tay nhận lấy thẻ và chìa khóa, nhưng trong lòng cũng chẳng có cảm kích gì với Phó Huân, ở trong mắt cậu, Phó Huân làm những thứ này, kỳ thực chỉ là để chính hắn có thể được hưởng thụ tốt hơn mà thôi.

“Đúng rồi, còn có xe.” Phó Huân chậm rãi nói: “Tôi sẽ lại phái người đưa một chiếc đến, sau này khi nào đi xa thì lái nó.”

Giang Phi một mực không cự tuyệt: “Cám ơn…”

Phó Huân thấy trên mặt Giang Phi không có quá nhiều biểu tình gì, không khỏi cau mày, sau đó lại tiếp tục nói: “Còn có nợ bên ngoài của cậu, tôi đã giúp cậu trả sạch, chính là cái khoản của biên tập viên kia…”

Giang Phi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu lên rất bất ngờ nhìn Phó Huân.

Phó Huân cười âm hiểm: “Bây giờ biết chỗ tốt khi nghe lời tôi rồi?”

Giang Phi thực sự kinh ngạc, thậm chí ngay cả chuyện này Phó Huân cũng có thể tra ra được.

“Cảm…cảm ơn Phó Huân.” Giang Phi thấp giọng nói: “Không nghĩ tới Phó tổng đối với tôi như…tốt như vậy.”

Trong lòng Giang Phi tất nhiên sẽ không có phân nửa cảm kích đối với Phó Huân, tài sản tích góp mà trước đó cậu bị Phó Huân lừa mất, gấp mấy lần món nợ này.
Bình Luận (0)
Comment