Tránh Sủng Ii

Chương 133

Cuối cùng cũng nghe được hai chữ “Cảm ơn” của Giang Phi, lúc này khoé miệng Phó Huân mới như có như không lộ ra ý cười, sau đó liền móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra theo mặt bàn đẩy tới tay Giang Phi, thân thể lười biếng dựa vào ghế salon, chậm rãi nói, “Sau này cái điện thoại này đi, đưa di động hiện tại của cậu cho tôi.”

Sắc mặt Giang Phi dần dần trở nên khó coi, “Tôi… Chiếc điện thoại di động này… Vẫn dùng được.”

“Tôi biết dùng được.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói, “Bên trong chiếc điện thoại di động này có thẻ điện thoại, bảo cậu dùng nó mục đích là để cắt đứt hết mọi mối quan hệ trước kia, đúng rồi, người quen ở những phần mềm mạng xã hội đó cũng xoá hết đi, bất quá cậu cũng không có bao nhiêu bạn, cho nên tôi nghĩ chắc cũng không quá khó khăn, đúng không.”

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Phó Huân, Giang Phi lại chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Giang Phi lấy điện thoại di động ra đưa cho Phó Huân, Phó Huân gọi Ngô Thân ở bên ngoài phòng bao, ngay trước mặt Giang Phi ra lệnh cho Ngô Thân mang chiếc điện thoại này ra ngoài trực tiếp tiêu huỷ, nhưng đúng lúc này, điện thoại Giang Phi bỗng nhiên vang lên.

Phó Huân nhìn thấy tên người gọi hiện lên hai chữ Phong ca, sắc mặt lập tức trầm xuống, khi quay đầu nhìn Giang Phi, Giang Phi đã mặt đầy kinh hoàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng… Cách nhau không phải quá xa, Giang Phi cũng nhìn thấy được tên người gọi.

“Đây…Đây không phải là tôi chủ động liên lạc với anh ấy.” Giang Phi vội la lên,”Không…Không trách tôi được.”

“Tôi biết, cái này dĩ nhiên không trách cậu.” Phó Huân bỗng nhiên cười một tiếng, khi hắn chuẩn bị đưa điện thoại di động cho Ngô Thân lại quay đầu về phía Giang Phi, có thâm ý nói,”Cậu có muốn tiếp không?”

Giang Phi cuống quít xua tay, “Không, không cần, tôi và anh ấy không có gì đáng nói.”

Phó Huân cười âm hiểm một tiếng, sau đó ánh mắt đột nhiên lãnh lẽo, gằn giọng nói: “Coi như cậu thức thời!”

Phó Huân ném điện thoại cho Ngô Thân, bảo hắn lập tức mang cả máy cả thẻ đi tiêu huỷ toàn bộ.

Sau khi Ngô Thân rời đi, Phó Huân mới hướng sang Giang Phi, nói, “Chờ Diệp Phong Miên trở về, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu gặp mặt để nói rõ ra, từ đó về sau, không cho phép cậu cùng hắn có bất kì liên hệ gì, biết chưa?”

Giang Phi đáp một tiếng “Biết…”

Giang Phi theo lời của Phó Huân, mở chiếc điện thoại di động mới ra, đăng nhập vào các tài khoản xã hội, rồi ngay trước mặt Phó Huân xoá hết toàn bộ người quen trong đó có cả Diệp Phong Miên, cuối cùng Phó Huân vẫn là không yên lòng, liền trực tiếp bảo Giang Phi xoá tài khoản.

Trong suy nghĩ của Phó Huân, cám dỗ bên ngoài là một trong những nguyên nhân làm Giang Phi chống đối lại mình, chỉ có khiến Giang Phi triệt để cách ly với thế giới bên ngoài, cậu mới có thể dành toàn bộ tâm tư tập trung vào mình.

Thay chỗ ở mới, số điện thoại mới, cũng mất toàn bộ phương thức liên lạc. Phó Huân nói;”Nếu như dưới tình huống này mà cậu vẫn không thể thành thật đối…”

“Tôi…Tôi sẽ thành thật.” Giang Phi vội vàng nói.

Dùng xong bữa tối, Phó Huân liền mang Giang Phi rời khỏi nhà hàng.

Phó Huân vốn dĩ định trực tiếp mang Giang Phi đến khách sạn, kết quả là vừa mới lên xe liền nhận được một cuộc điện thoại, tạm thời phải rời đi, bảo Giang Phi tự mình trở về.

“Đúng rồi.” Trước khi chia tay, Phó Huân lại đột nhiên nói với Giang Phi, “Dọn toàn bộ những đồ Diệp Phong Miên cho cậu, khi sắp xếp cho các cậu gặp mặt thì trả lại cho hắn, nhớ, chỉ cần là hắn đưa, một món cũng không được lưu lại, sử dụng cũng không được, phải trực tiếp ném đi, sau đó báo lại tôi tổng tiền, tôi trực tiếp viết chi phiếu cho cậu, cậu giao lại cho hắn.”

“…Được.”

Giang Phi nói chia tay xong, khi xoay người chuẩn bị xuống xe, Phó Huân lại bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của cậu, trầm giọng nói, “Cứ đi như vậy?”

Giang Phi xoay người, mờ mịt luống cuống nhìn Phó Huân, “Phó tổng còn chuyện gì sao?”

Phó Huân thấy gương mặt Giang Phi tràn đầy vẻ ngốc nghếch, trong có chút tức giận,”Cậu không biết làm tình nhân thế nào à?”

Giang Phi ánh mắt ai trầm, thấp giọng nói, “Trước kia chưa từng làm.”

“…”

Phó Huân lười đi gợi ý cái gì liền đưa tay nắm lấy cằm dưới của Giang Phi, nghiêng đầu hung hăng hôn lên mảnh môi đó một trận.

Qua một hồi lâu Phó Huân mới thoả mãn buông Giang Phi ra, Giang Phi thở hồng hộc, khuôn mặt bởi vì hô hấp không thông mà hơi đỏ lên, Phó Huân nhìn mà bụng chợt căng thẳng.

“Được rôi, cút đi.” Phó Huân mặt không kiên nhẫn buông tay ra, “Xuẩn thành nết rồi, thật không biết Diệp Phong Miên vừa ý cậu cái gì…”

Giang Phi yên lặng xuống xe, sau khi thấy đèn đuôi xe Phó Huân biến mất trong dòng xe cộ, mới ở ven đường đón xe trở về.

Trên đường trở về, nhìn đèn đường thoăn thoắt lùi về phía sau, Giang Phi liền nhớ tới cuộc điện thoại của Diệp Phong Miên trên bàn ăn.

Phong ca muốn nhắn nhủ điều gì đây….

Bên tai phảng phất nhớ tới giọng nói ôn hoà khiến người ta vô cùng an tâm của Diệp Phong Miên.

Hơn 11 giờ đêm, chợt có người gõ cửa phòng trọ Giang Phi, người tới là Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ nói với Giang Phi rằng Diệp Phong Miên bảo hắn tới.

“Cậu làm gì mà không nhận điện thoại của Diệp ca a.” Tiểu Hạ phàn nàn nói, “Diệp ca còn tưởng cậu xảy ra chuyện, hơn nửa đêm nhất định phải gọi tôi tới nơi này kiểm tra.”

“Thật xin lỗi, em… Em ngủ thiếp đi, không nghe thấy.”

“Vậy cậu hãy gọi lại cho Diệp ca đi, tôi đoán chắc giờ này Diệp ca vẫn đang chờ câu trả lời.”

“Anh cho Diệp ca câu trả lời đi, em muốn ngủ.” Ánh mắt Giang Phi bất lực, cậu thấp giọng nói, “Nếu như không có việc gì, mời trở về.”

“Này ngươi có ý gì?!” Tiểu Hạ cả giận, “Diệp ca hắn lo lắng cho cậu,cậu còn…”

Tiểu Hạ còn chưa nói hết, Giang Phi đã đóng cửa lại.

Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng hẳn, Phó Huân đã phái một thủ hạ chạy tới giúp Giang Phi dọn nhà.

Tối hôm qua Giang Phi đã dọn những đồ vật cần mang đi bên người vào trong rương hành lý, còn về những mấy thứ to nhỏ vụn vặt thì mặc kệ để lại chung cư, cậu biết chung cư mới bên kia khẳng định chẳng thiếu cái gì.

Căn phòng nhỏ một người này còn chưa hết hạn thuê, tiền thừa lại chắc chắn cũng không cầm về được, mà từng dành tâm tư sửa sang lại hết thảy, bây giờ cũng thành công cốc.

Lúc rời khỏi chung cư, Giang Phi khoá cửa phòng lại, cũng nghiêm túc cất chìa khoá đi, cậu nghĩ đến nếu như trong lúc vẫn còn thời hạn thuê phòng, Phó Huân đột nhiên ngán cậu, một cước đá văng cậu đi, có lẽ cậu còn có thể dọn về nơi này ở lần nữa…

8 giờ sáng, Giang Phi đi tới tiểu khu chung cư mới, phong cảnh nơi này xinh đẹp yên tĩnh, phía sau tiểu khu là một hồ nhân tạo rộng lớn, bên cạnh là toà kiến trúc cổ, trong đó có cây cổ thụ chọc trời, phong cảnh hết sức thanh u xinh đẹp.

Nếu như không phải bị người ta bao nuôi ở đây, Giang Phi cảm thấy nhất định mình sẽ yêu nơi này cực kỳ.

Thủ hạ của Phó Huân tiếp tục xách rương hành lý, dẫn Giang Phi lên lầu, trong thang máy hắn đưa chìa khoá xe cho Giang Phi, hắn nói với Giang Phi rằng chiếc xe hắn mới vừa rồi lái cậu tới, cũng là của Phó Huân tặng cho cậu.

Giang Phi rất bình tĩnh nhận chiếc chìa khóa kia…Với cái thân phận hạ tiện hiện tại của cậu, cầm cái gì của Phó Huân đều sẽ không chột dạ do dự, cũng sẽ không cảm đội ân đức.

Căn phòng trọ mới vừa trùng tu chưa được nửa năm này, bên trong đầy đủ mọi thứ, Phó Huân cố ý cho an bài người tới sửa sang nửa ngày, sắm thêm cho bên trong một phen, ngay cả phòng thay đồ cũng chất đầy giày dép quần áo nhỏ bé của Giang Phi, cùng với góc tường phòng khách, còn có một cái nhà cây cho mèo đặc biệt chuẩn bị cho Đại Quất.
Bình Luận (0)
Comment