Tranh Tử

Chương 7

Ở một ngõ khuất, Tranh Tử vừa cột một mảnh thư phép vào chân A Nha thả nó bay lên trời, sắc trời bấy giờ đã ngã bóng, từng đàn tiên hạc nối đuôi nhau bay về Lũng Bạch Môn mờ ảo trong làn mây. Y vừa quay đầu thình lình đã thấy bóng người chạy vào ngõ, kia là một thiếu nữ trạc mười lăm mười sáu tuổi, y phục cũ bẩn hề hề quấn nhiều lớp dày. Nàng ta dường như không chú ý tới sự hiện diện của Tranh Tử vừa đem túi bạc giấu trong ngực áo ra, vừa đếm, vừa cười khanh khách đắc ý.

- Hôm nay đúng là sao Thiên Lương đã chiếu tới cái mạng nhỏ của Mao Tiểu Phỉ ta rồi há há há!!!

Thiếu nữ tên Mao Tiểu Phỉ kia đếm bạc vừa xong mới chú ý tới Tranh Tử. Nàng ta liền giật mình một thoạt, nhìn y bằng ánh mắt đề phòng, vội vàng cất bạc vào ngực áo sau đó nấn ná đi sang, khi chú ý tới đôi mắt đục của y liền không nhịn cất tiếng hỏi:

- Này! Ngươi…ngươi mù thật à?

Tranh Tử lúc này chỉ mỉm cười nhẹ, sau lại đáp:

- Cô nương, trộm cắp là không tốt, tiểu giả khuyên cô nên trả lại đồ cho người ta đi. Ngoài kia kẻ xấu người tốt, lỡ không may đụng tới người không thể đụng thì thật khó nói.

- Sao ngươi biết ta trộm cắp, ngươi thấy sao?

- Ta không thấy.

- Đã không thấy còn dám mạnh miệng, giả thánh nhân à? Ăn nói hàm hồ, đúng là đồ mù thần kinh…

Từ đâu lại xuất hiện thêm hai bóng người từ xa vồ vập tới, một béo một gầy. Tên béo chỉ về phía Mao Tiểu Phi réo lên:

- Quân trộm cắp, dám dòm ngó túi tiền của bổn thiếu gia, ta phải đem ngươi lên cho phủ quan xử trí a~!!!

Mao Tiểu Phỉ giật mình đẩy Tranh Tử một cái rồi chuồn thẳng đi. Yến Tri Phàm cùng Thường Phiêu chạy tới, vừa thấy Tranh Tử, gã mập liền vui mừng kêu lên:

- Tiểu ơn công, thì ra ngươi ở đây, hèn gì ta nghe được mùi mộc đào thoang thoảng a~

Tên hòa thượng không ra dáng hòa thượng Thường Phiêu miệng vẫn đang nhai mẫu bánh kẹp thịt rán, nhòm nhoàm nói:

- Tiểu huynh đệ xanh xao, ngươi xem trên người có mất đi thứ gì không? Nữ nhân kia tay chân đúng là không yên phận, ban nãy còn muốn trộm tiền của Yến huynh.

- Phải phải a~ ả ra tay rất nhanh, nhưng cũng may là Thường huynh phát hiện kịp, nếu không túi bạc của ta đã không cánh mà bay rồi. Loại trộm cắp này bắt được nhất định phải đem lên cho quan sai xử trí! Cơ mà…Tật Phong trấn vốn tách bạch với triều đình, ở đây có quan sai không nhỉ?

Tranh Tử xoa lấy mi tâm, lát sau mới từ tốn đáp:

- Trên người ta cũng chẳng có thứ gì quý giá, nếu các huynh đã không tổn thất gì hay là tha cho cô nương ấy lần này đi!

Yến Tri Phàm vừa xổ ống tay áo xuống, hừ một tiếng rõ dài.

- Thôi được rồi, cũng may là ả ta nhanh chân! Mà tiểu ơn công này…

- Cứ gọi ta bằng tên được rồi!

- À vậy đệ cũng trông nhỏ tuổi hơn ta, ta gọi là Tranh đệ nhé! Trời cũng gần tối rồi, hay là đệ cùng ta và Thường huynh tới thuê phòng ở khách trạm gần đây nghỉ ngơi, sớm mai chúng ta lại lên đường?

- Ta…

Tranh Tử còn chưa nói được gì thì bên kia gã Thường Phiêu đã sốt sắng:

- Trời càng tối càng lạnh, tiểu huynh đệ xanh xao đừng từ chối, ba huynh đệ chúng ta mau đi thôi, giờ này được uống một ngụm canh cá, ăn một cái màn thầu nóng thì còn gì bằng nữa chứ! Mau…mau đi thôi Yến huynh!

- Này…ta…

Tranh Tử vẫn là không kịp nói tiếng nào, cứ như vậy bị hai kẻ kia lôi lôi kéo kéo.

A Xương khách trạm nằm ở trung tâm nơi phồn hoa nhất của Tật Phong trấn, nằm về hướng đông bắc hơn hai trăm dặm từ cổng môn Lũng Bạch Môn, nếu muốn tới đó cách duy nhất là đi qua con đường của khách trạm này. Ở đây lúc nào cũng đông đúc người qua kẻ lại, đủ thành phần người, khách nhân, người buôn bán, đạo giả từ xa đến…Vẻ ngoài cũng không khác gì với mấy khách trạm khác nếu không nói là có phần cũ nát, tồi tàn hơn, nhưng sở dĩ nơi đây lúc nào cũng được lòng khách lai vãn xuất phát đều là có nguyên do.

Đêm vừa xuống phía trong A Xương quán vang lên tiếng kể chuyện thánh thót của lão bản họ Chu: “Thuở hồng hoang khởi thiên lập địa, Nại Đế trước khi trở về cõi Vô Thì đã rạch ròi chia nhân sinh thành ba giới, tiên, nhân, ma, nhưng không hề có phân biệt giữa tốt và xấu. Đệ tử, kẻ tu tập theo đạo pháp của Nại Đế, tâm hướng chính mình, trong sạch, kiên định, dùng ý niệm bản thân để hóa giải “tam độc” của thường tại, thoát khỏi cảnh giới tầm thường, ái dục vô câu, gọi là tiên. Kẻ không tu tập, chỉ sống một cuộc đời bình thường, gọi là nhân. Kẻ đi ngược lại đạo pháp và răng dạy của Nại Đế, tâm hướng “tam độc”, tạp tâm khó hoá giải, không thể cứu rỗi chính mình, trầm luân trong chấp niệm, thì gọi là ma. Nhân sống ở nhân gian, tiên sống ở đạo môn, ma sống ở vực gian, tam giới vốn dĩ yên bình không ai động chạm tới ai nhưng rồi cũng có ngày biến sinh những thứ khác mà đến Nại Đế cũng không ngờ tới. Là tiên nhưng không tiên, là nhân nhưng không nhân, là ma nhưng chưa hẳn là ma, trật tự và những quy luật phân chia cũ sớm không còn phù hợp đã đả kích đến tâm niệm của nhân sinh, mâu thuẫn dẫn tới chiến tranh, tội ác. Lúc đó trên trời đột nhiên xuất hiện thiên tượng, vòng xoáy cuồn cuộn màu tím sẫm không thấy ánh sáng từ phía bên kia, đó gọi là xoáy vọng không gian, một cõi không gian mà con người chưa từng có ai đặt chân tới được, từ trong đó một thủy phách châu sáng rực rơi xuống thế gian. Truyền thuyết nói rằng đó là giọt nước mắt của Nại Đế, khi tam giới thiếu đi sự cân bằng, một thủy phách châu sẽ rơi xuống thế gian. Thứ đó…còn gọi là “Vô Thì Sinh” thứ bảo vật mang theo nguồn sức mạnh khống chế cả thiên địa này, mỗi Vô Thì Sinh đều có sứ mệnh riêng vai trò riêng, chung quy chính là vì mục đích tồn tại, cân bằng của nhân sinh tam giới.

Một vài tiếng “Ồ!!” lớn cất lên, một tráng niên nghe chuyện liền cất tiếng hỏi lại lão Chu:

- Nhưng nó có tác dụng gì mà lại khống chế được cả trời đất chứ? Lão già, ông có nói điêu quá không vậy?

Lão Chu chỉ thẳng mặt tên vừa hỏi, vừa khinh vừa nhạo bán nói:

- Các người xem, kẻ mà chỉ biết trồng ngô khoai rõ ràng chẳng biết cái gì ở đây cả! Thủy phách châu khi rơi xuống thế gian, chạm vào thứ gì đầu tiên sẽ biến thành thứ đó, chạm vào ngọn cỏ sẽ biến thành Thần Thảo, chạm vào một con trâu, sẽ biết thành Ngưu Đầu Đại Vương. Nói tóm lại, thứ đó mang sức mạnh không gì so sánh được. Trong truyền thuyết kể lại, đã có 7 Vô Thì Sinh tồn tại trên thế gian, trong đó, Vô Thì Sinh thứ sáu lúc rơi xuống...vừa ngay chạm vào một người, nó sau đó liền biến thành người!

Ở dưới lại có người tỏ ra thâm trường uyên bác nói:

- Cái này ta biết, rõ ràng chẳng phải cái tên Ngọa Thần bị sa vào ma đạo đó hay sao? Lão nói mục đích của Vô Thì Sinh chính là vì sự tồn tại và cân bằng tam giới, ai mà chẳng biết tên đại ma đầu Ngọa Thần đó, mang danh là Thần nhưng lại hại ma, sát nhân, diệt tiên, chuyện gì cũng làm được!

Cả đám người xung quanh đều xì xào bàn luận, lão Chu ở đây vừa dậm gậy gỗ cộc cộc trên sàn trấn an lại đám đông vừa chậc nói:

- Ta cũng đâu phải thiên lão Nại Đế cũng chẳng hiểu ý đồ của Ngài, nhưng không phải cuối cùng hắn cũng bị Tứ Đại Đạo Phái trấn áp, phong ấn trên đình Lũng Bạch này hay sao! Lại nói mặc dù là một tên đại ma đầu, nhưng Ngọa Thần là kẻ mạnh nhất từng tồn tại từ thuở hồng hoang khai sơ. Hơn hai trăm năm trước trận chiến trên đỉnh Lũng Bạch Môn này phải nói “Lũng Bạch Thiên Địa Thán”, tổ gia nhà của ta kể lại, bốn đại đạo môn hợp sức hơn chục vạn tiên nhân, đạo giả lợi hại nhất cũng bị đánh đến kêu cha gọi mẹ. Nhưng cuối cùng có Vu gia, Thôi gia, một bên cầm Khuyết Nguyệt Thần Kiếm, một bên cầm Xích Tâm Đỉnh, hai thần vật mang nguyên thần của Vô Thì Sinh thứ ba và thứ bảy, cùng với sự giúp sức của hơn ngàn đạo giả mới tạm thời phong ấn được hắn.

Một người lại hỏi:

- Không phải lúc trước ông kể rằng Vô Thì Sinh thứ bảy cũng là Thần mang hình dáng con người sao? Sao tự dưng lại thành một cái Xích Tâm Đỉnh để phong ấn Ngọa Thần rồi?

Lão Chu vuốt vuốt mấy sợi râu bạc, cười như không cười nói:

- Chuyện này…hạ hồi phân giải. Hôm nay kể tới đây thôi!

- Ây da…thật là…

Những tiếng thán đầy tiếc rẻ vang lên cùng lúc.
Bình Luận (0)
Comment