Tranh Tử đứng trên lầu cao A Xương quán nhìn ra khung cảnh Tật Phong trấn về đêm mờ ảo trước mắt, A Nha từ đâu bay về đậu trên thành lầu, Tranh Tử lấy từ dưới chân nó một mảnh thư phép, đọc thư xong cũng là lúc những dòng chữ sáng rực thi nhau tan vào gió. Lúc này y nhìn quạ trắng phát hiện ra trên mỏ nó và cả trên lớp lông vũ nó có thứ gì đó vàng lấp lánh, liền không nhịn cau mày hỏi:
- Này…A Nha, quạ đần, ngươi đem cái gì đính lên lông vũ của mình thế hử?
A Nha “oác” một tiếng không rõ ý nghĩa.
Tranh Tử nghĩ cũng không dám nghĩ, liền vội vã giật lấy giẻ lau bàn của một tiểu nhị vừa đi qua vừa lau vừa chùi cho nó. A Nha oan oác kêu lên, liền vẫy cánh kháng cự không thôi, nó nhặt lại mấy cái lông vũ màu vàng lấp lánh “không biết từ đâu ra” đó, dùng mỏ gắn lên màu lông trắng muốt của mình, còn hả hê một lúc.
Yến Tri Phàm bỗng từ sau đi tới, nghi hoặc hỏi:
- Tranh đệ…mắt của đệ…rốt cuộc là làm sao a~?
Tranh Tử cũng không giấu diếm liền đáp:
- Mắt ta bị mờ tạm thời do phấn độc của bọn cánh tiên, chắc qua ngày nữa sẽ khỏi thôi.
Y nhìn quanh quẩn không thấy tên hòa thượng Thượng Phiêu ồn ào kia đâu nên hỏi lại:
- Yến huynh…Thường huynh không đi chung với huynh sao?
- Huynh ấy hả? Ban nãy ăn xong liền nói đau bụng muốn đi mao xí, nhưng đã qua hơn mấy canh giờ vẫn không thấy trở lại nữa. Ơ…là cánh tiên, bọn cánh tiên thường sống dưới chân núi mà nhỉ? Sao tự dưng lại kéo lên đây đông đúc như vậy a~?
Tranh Tử nhìn theo hướng chỉ của Yến Tri Phàm, thấy một luồn sáng xanh từ hàng trăm vạn con cánh tiên tụ hợp lại. Cánh tiên là loại chỉ sống ở những nơi vắng người như rừng núi, chúng thành bầy kéo đến khu trấn đông người như vậy trừ phi là điềm báo có chuyện chẳng lành sắp diễn ra. Tranh Tử nhìn A Nha, con quạ đần này dường như chẳng buồn để mắt tới bọn cánh tiên kia nữa, nhìn cái bụng tròn như úp bát của nó thì đã hiểu vừa chén xong món ngon gì no nê lắm rồi.
- Tìm được ngươi rồi tên khốn này! Mau bắt hắn lại cho ta!!!
Tiếng bước chân sầm sập không biết từ đâu kéo vào. Sở Húc Hi mang theo Ách Ca và bảy tùy tùng nữa vừa đổ vào trong khách trạm, chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng quát tháo. Lão bản họ Chu đứng bên kia không hiểu chuyện gì liên khúm núm đi qua, hỏi:
- Vị công tử này, có chuyện gì từ từ nói. Chỗ của ta ở đây làm ăn đường hoàn, ngươi…sao có thể tùy tiện dẫn người gây rối…
- Ta không có chuyện với lão!!!
Sở Húc Hi đẩy lão Chu qua một bên, hùm hổ quát, sau đó chỉ thẳng tay về phía Yến Tri Phàm và Tranh Tử.
- Mấy tên đần các ngươi cần ta nói lần thứ hai à? Mau bắt cái tên giả mù đó cho ta!!!
- Dạ Sở thiếu!!!
Tranh Tử cau mày nắm chặt trong tay cây đào côn, Yến Tri Phàm đột nhiên đứng chắn phía trước, vừa liếc vừa trừng mắt sau đó phất tay một cái, năm tùy tùng đi theo hắn đều nhảy ra, kênh chiến với bên của Sở Húc Hi.
- Sở thiếu lâu quá không gặp? Chẳng hay có chuyện gì mà ngươi đòi bắt đi bằng hữu của bổn thiếu gia ta a~?
Sở Húc Hi nheo mắt nhìn Yến Tri Phàm, nhếch miệng cười khách.
- Ah! Ra là con lợn nhà họ Yến à? Ngươi không ở nhà tranh ăn với đồng loại, tới Lũng Bạch Môn này để làm gì? Đừng nói với ta là ngươi cũng muốn học đạo thành tiên…cười chết ta hahaha…lợn mà muốn trèo cây à? Các ngươi xem có phải chuyện nực cười nhất thế gian hay không? Hahaha…
Yến Tri Phàm nghiến răng nghiến lợi, tức đến mặt mũi đều đỏ lên, trỏ ngón tay lại kẻ đối diện, quát:
- Sở Húc Hi cái tên mặt xấu như Chung Vô Diệm nhà ngươi còn có tư cách nói ta sao? Kẻ như ngươi cũng dám tới đây cầu sư, đừng nói là gặp người, ngươi tốt nhất đừng ra khỏi nhà để tránh người ta nhìn vào mà hoảng sợ. Cái thứ xấu xí trời sinh!!!
- Ngươi dám mắng ta xấu xí trời sinh?
- Vậy ngươi đẹp chỗ nào?
- Con lợn béo thối tha này, hôm nay ta nhất định bắt tất cả các ngươi quỳ xuống đây!!
Sở Gia, Yến Gia đều là hai gia thế có tiếng tăm bậc nhất Đô Thành. Người ngoài cuộc có thể không biết, nhưng người từng ở Đô Thành nhất định sẽ hiểu hai nhà này là kẻ địch trên thương trường mấy chục năm nay, là kì phùng địch thủ. Mỗi bên kẻ tám lạng người nửa cân, một rừng không thể có hai hổ thế là cứ kình chiến nhau mãi. Hôm nay hai vị công tử nhà này đều đến Lũng Bạch Môn cầu sư học đạo, âu lại là một loại duyên trái, oan gia ngõ hẹp không hồi kết.
Đám người của Sở Húc Hi xông lên, bên Yến Tri Phàm cũng xông lên, hai bên xô xác bằng võ tay và gậy gộc khiến không khí trong khách trạm bấy giờ đã thành một trận hỗ lốn.
Lão bản họ Chu không ngừng than vãn:
- Các người có đánh thì ra ngoài đánh, đừng có ở đây phá chuyện làm ăn của ta. Ai da…coi chừng đó, cái bình gốm bên đó có từ thời Vị Vương thứ 3, có tiền cũng không mua nổi đâu a~~~
Thật ra trong A Xương quán hiện tại có rất nhiều cao nhân, đạo giả ẩn mình. Bọn họ là những kẻ đến để tham gia Đại Hội “giao lưu đạo pháp” của Lũng Bạch Môn, nói đơn giản chính là đến để đánh nhau phân tài cao thấp, mỗi kẻ gặp nhau đều chuẩn bị tâm thế sẽ gặp lần thứ hai trên đấu đài thế nên đều quan sát nhau rất kĩ, ẩn mình như hổ đói rình mồi. Hai kẻ mặc áo choàng bạc và một đứa nhóc tám tuổi mà Sở Húc Hi gặp trên phố ban chiều cũng có mặt ở đó, ngồi góc bên trái có cao thủ của Nam Cốc, ngồi ở bên phải có nhóm đạo giả đến từ Bắc Lâm, còn có những kẻ không có danh tiếng từ đảo Độc Tu Bà của Đông Hải, dù vô danh nhưng không phải tiểu tốt, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, thở thôi cũng khiến người kế bên lạnh gáy.
Tất cả đều đang im lặng quan sát và không tính ra mặt, vốn cũng chẳng ai để tâm mấy tới ba cái võ mèo quào, cào cào đá cào cào của hai tên một béo một xấu kia.
Sở Húc Hi đột nhiên quay sang trừng mắt với Ách Ca đứng bên cạnh.
- Tên câm nhà ngươi! Ngươi điếc luôn từ khi nào thế hả? Ta nói đi bắt cái tên trộm cắp giả vờ mù kia cho ta!!!
Ách Ca lúc này mới có động thái, hắn từng bước từng bước đi tới, dáng người cao to vạm vỡ, làn da rám màu đồng hung, từng bước chân dậm trên sàn gỗ như sấm động, vết sẹo thô kéo dài bên mắt trái càng khiến dáng vẻ mãnh nam thêm phần hung tợn, sát khí tràn ra từ đôi mắt một mí xếch cao. Còn Tranh Tử thì ở thái cực ngược lại, một thân thiếu niên cao gầy, trông bệnh yếu xanh xao, tay cầm đào côn liêu xiêu trước gió, đôi mắt mờ đục như một lão già. Nhìn vào cuộc đối đầu này ai cũng lắc đầu cho rằng đúng là thực lực không cân xứng.
Yến Tri Phàm vừa thấy Ách Ca đi tới đã sợ mất mật, run rẩy, lắp ba lắp bắp kêu réo gọi bọn tùy tùng đối phó, nhưng nào có tên thuộc hạ nào đang rảnh rang, choảng nhau ì đùng với bọn người của Sở Húc Hi ở bên kia còn chưa xong nên chẳng ai để ý tới hắn nữa.
- Ngươi…ngươi đừng có ỷ thế hϊếp người…ta…ta…thật ra ta cũng có học qua chút đạo pháp đó…ngươi đừng qua đây á á á~~
Ách Ca thô bạo đẩy Yến Tri Phàm qua một bên, khiến cái thân núc ních mỡ của hắn ngã chổng vó lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, tiếng đổ sập vừa vang lên thì lão bản họ Chu ở bên kia đã vừa khóc than vừa cúi đầu ghi ghi chép chép.
- Các ngươi nhất định phải đền, phải đền cho ta. Nếu không ta sẽ báo đạo quan a!!
Ách Ca từ khi mới gặp Tranh Tử trên phố đã muốn so tài với y, hắn là một “niệm giả”, đối với “phù giả” luôn có sự so bì cao thấp. Cơ bản cả hai đều xuất thân từ “đạo giả pháp” chính là điều khiển niệm lực từ “thùy tâm” để bộc phát thành sức mạnh, nhưng khác nhau ở chỗ “phù giả” bẩm sinh có nguyên tố tương sinh gồm, kim, thủy, hỏa, phong, lôi tùy vào nguyên tố tương sinh kết hợp với niệm lực để vẽ ra phù trận và phù chú, đó là loại sức mạnh gắn với thiên địa, uy lực không có giới hạn, “phù giả” thường sử dụng gậy và trượng để vẽ phù chú. Còn có một số đạo giả không có nguyên tố tương sinh, hoặc nói rõ là không có thiên bẩm thì chỉ có thể dùng niệm lực truyền vào một loại vũ khí, nguyên tố trung gian bất kỳ để bộc phát thành sức mạnh, gọi là “niệm giả”.
Mặc dù đều gọi chung là “đạo giả”, nhưng nói trắng ra “niệm giả” mặc nhiên bị xem là những kẻ tu đạo pháp không hoàn chỉnh so với “phù giả”. Ách Ca khi ở Đô Thành từng được gọi là “Đệ Nhất Niệm Giả”, hắn đã đánh bại nhiều phù giả có tiếng và luôn cho rằng dù có thiên bẩm hay không không quan trọng, quan trọng ai mới là kẻ chiến thắng. Lúc chiều ở trên phố đã không thể nâng được đào côn của Tranh Tử, hắn mang theo khuất tức này bỗng muốn cùng y so tài một phen.
Sự chú ý bỗng dưng đỗ dồn về phía hai người, thay vì xem một tên mập và một tên xấu xí đấu võ mồm thì người ta vẫn thấy gã câm và gã mù đánh nhau thú vị hơn.
Tranh Tử vẫn đứng ở đó, tay cầm đào côn, nói:
- Phải chăng có hiểu lầm, ta không có trộm cắp hay lấy thứ gì từ các người…
Ách Ca lao tới tay đã bấu được vào vai Tranh Tử, Tranh Tử liền xoay người đạp thẳng vào ngực kẻ bậm tợn kia, nhảy lên thành lầu. Ách Ca đứng vững như núi Thái Sơn không một chút di dịch, dường như vừa khinh thường cú đạp của Tranh Tử quá yếu ớt không có nổi một chút sức lực mà vừa ngẩn đầu lên liền cười nhếch. Gió nổi lớn, thành lầu chỉ là một thanh tre to bằng cổ tay, từng cơn gió như muốn hất bay Tranh Tử, nhưng y vẫn đứng vô cùng vững vàng, một thân mục y đơn bạc nhưng không hề yếu thế. Chuông nhỏ trên đầu đào côn rung vang theo gió kêu lách cách. Ở phía đám người mặc áo choàng trùm mũ màu xám, gã đạo giả tuổi ngoại tứ tuần đột nhiên chú ý tới, đôi mắt dần híp lại.