Cổ động thể thao
Đợt này trường tổ chức giải bóng đá cho học sinh Trung học ở cả 3 khối lớp 10,
11 và 12. Giải tổ chức cho cả nam lẫn nữ, đội vô địch sẽ đại diện trường tham dự
giải toàn thành phố. Đội lớp Nguyện dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng Minh Khôi đã
vô tới bán kết, bóng đá nữ thì không hy vọng mấy bởi vì nó không thích hợp lắm
với phần đông dân số chuộng làm đẹp của trường. Nguyện đương nhiên là ứng cử
viên hàng đầu của đội cổ vũ và lẽ dĩ nhiên phần hậu cần cũng không đến phiên
cô. Nhưng cô vẫn không thoát nguyên nhân là anh chàng Minh Khôi một hai biến
cô thành trợ lý của riêng mình: xách đồ, mang nước, mang khăn. Bình thường
Khôi năng nổ làm nhiều công tác xã hội, Nguyện thì là chúa lười, gặp mấy vụ này
là cô trốn biệt, hoặc chỉ tham gia ít nhất có thể. Khôi không mấy khi gặp Nguyện
nên đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Dù không thích nhưng vì phải nể mặt
mười mấy năm lớn lên cùng nhau cô cũng ráng nhẫn nhịn.
_Như Nguyện, chiều nay cậu không được quên việc đi cổ vũ tớ đá banh đấy?
NHư Nguyện đảo mắt một cái thầm than lúc nãy sao không chuồn lẹ cho rồi:
_Biết rồi!
_Nhớ mang nước cho tớ đấy.
Khỏi cần hỏi cũng biết nước mà hắn nói chính là nước mơ tắc của thím Hai. Tên này sau khi đến nhà cô uống một lần rồi nghiện, lần nào đến cũng đòi. Giờ lại vòi mang lên trường nữa. Cô mà biết Khôi đã nhờ Trà Mi chuẩn bị nước mơ tắc cho cả đội thì sẽ còn nổi quạu hơn nữa. hehe, tôi thích nhất là chọc giận sâu lười là cậu.
Buổi chiều tại góc khuất trong sân trường.
_Của cậu đây. Nguyện lôi bình nước lít rưỡi trong ba lô ra.
Minh Khôi thoáng mỉm cười rồi cầm lấy uống một hơi, đúng là mùi vị hắn thích lại còn do người hắn thích mang nữa chứ. Uống xong hắn đậy bình lại đưa lại Nguyện:
_Cậu giữ cho tớ, tớ đá xong sẽ uống tiếp.
Còn vậy nữa, tên này không hành được cô không thấy vui hay sao đó. Cô bày vẻ mặt không tình nguyện cầm lấy bình nước bỏ vào ba lô. Minh Khôi bật cười đưa tay bẹo nhẹ má cô.
_Cậu như thế này xấu chết đi được.
Cô cáu tiết đưa tay đánh liên tiếp vào tay hắn. Đau tay quá đi. Minh Khôi lại cười to hơn nữa bỏ đi.
Một màn này lại vô tình rơi vào tầm quan sát của nhóm bạn nữ ái mộ bạn lớp trưởng đẹp trai năng nổ của lớp trong đó có Trà Mi.
Ai cũng thấy rõ là Minh Khôi thích chọc ghẹo, thích ăn hiếp Như Nguyện, như thế hiển nhiên là hắn để ý cô. Lúc đầu, Trà Mi cũng tính từ bỏ nhưng sau thấy tình trạng hai người không tiến triển gì thêm, Minh Khôi vẫn là anh chàng chưa có bạn gái nên cô lại thầm hy vọng. Như Nguyện thì chưa từng nghĩ Minh Khôi sẽ là gì của mình. Cô ngoài gương mặt trẻ con thì không có chỗ nào đáng yêu cả. Bọn họ là bạn thanh mai trúc mã do mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình, cô chưa từng che giấu con người thực của mình trước Minh Khôi và cô cũng không có ý định làm vậy. Cô thông minh hắn biết, cô lười hắn cũng biết, cô yếu như sên thì ai cũng biết và quan trọng là cô chẳng có ý mơ mộng gì đến hắn hết, điều này hiển nhiên hắn cũng biết. Nhưng không phải ai cũng nghĩ như thế. Bài học đầu đời của cô là cho dù cây muốn lặng, gió chưa chắc chịu ngừng. Fan hâm mộ của Minh Khôi đã móc nối thế nào với một tên bên đội bạn thừa lúc có người chuyền bóng hắn đánh đầu chuyển hướng bóng đến chỗ Nguyện đang ngồi, bóng đi như trái phá bay thẳng đến chỗ Nguyện. Trà Mi lanh tay đấm bóng cho bay chệch đi nhưng do cũng không có nhiều kinh nghiệm cô cũng bị trặc tay, Nguyện thì bị đám đông con gái lố nhố bên cạnh trong lúc hoảng hốt xô đẩy cúi cùng bị bong gân cả tay lẫn chân phải nghỉ học một tuần. Bình thường mà nghỉ học một tuần thì cũng không vấn đề gì với Nguyện, cô cũng không thiếu việc để làm nhưng trong điều kiện chân đau không đi được tay cũng đau không lên mạng được thì 1 tuần quả là không dễ chịu. Dù là Lulu luôn kèm sát không rời, bạn bè cũng tấp nập đến tán chuyện, Nguyện buồn chán đến ngày thứ 3 thì tin nhắn đến. Tin đến là một bức hình Rì Rì đang ngóc lên như để hỏi : “Như Nguyện đang làm gì? Có nhớ đến Rì Rì không?” Chú Thành nhắn tin sau gần 2 tuần không liên lạc. “Cháu ở nhà mấy ngày nay, buồn đến chết đi được” “Sao thế?” “Chân cháu bị bong gân nên không đi được.” Gần như ngay lập tức Thành gọi đến.
_Dạ!
_Chân cô bé bị đau thế nào? Giọng Thành nhẹ nhàng đầy vẻ quan tâm.
_Cháu không cẩn thận bị ngã, chân bị bong gân, sưng lên đau không đi được, đành phải nằm nhà.
_Đi khám bác sĩ nói thế nào?
_Xương không bị gì, chỉ bị bong gân, cháu cũng bị vậy nhiều lần rồi, bác sĩ nói chịu khó tịnh dưỡng vài ngày là khỏi.
_Vậy rồi mấy ngày nay cô bé có ăn được không? Khi ngủ chân có bị đau không.
_Dạ, ăn ngủ thì bình thường, chỉ có cái nằm nhà chán lắm thôi.
_Vậy tôi mở webcam cho cô bé gặp Rì Rì nhé.
_Dạ.
Một lát sau trên màn hình laptop của Nguyện là hình ảnh của Thành cùng với Rì Rì đang từ tốn nhai xà lách.
_Hi Rì Rì, giờ này mày vẫn chưa ngủ hả.
_GẤu Gấu…Phi Phi bên cạnh cũng lên tiếng kháng nghị sao nãy giờ không có ai hỏi han gì tui vậy?
_Hi hi, mày sủa cái gì, có phải là muốn gặm xương không, hôm nào gặp sẽ cho mày một bịch.
Lulu bên này cũng không cam lòng, gấu gấu sủa lên.
_Biết rồi, Lulu cũng có phần đừng lo.
_Tay cô bé cũng bị thương sao?
_Dạ.
_Thôi ráng dưỡng thương đi, hôm nào lành tôi dẫn cô bé đi ăn nhà hàng 5 sao.
_Ăn xong có phải ứng tiền của tháng tới xài không chú.
_Không lo, hết tiền tôi sẽ về ăn ké trên viện dưỡng lão.
_Dạ, thôi cô bé ngủ sớm đi cho vết thương mau lành.
_Dạ, tạm biệt chú, bye bye Rì Rì và Phi Phi. Nguyện cầm tay Lulu chào tạm biệt 2 người bạn nhỏ bên kia.
Trong suốt 2 tuần chẳng đêm nào 2 bên không gặp nhau qua màn hình. Phi Phi và Lulu gấu gấu nói chuyện của kiki, Thành và Nguyện nói chuyện của mình còn Rì Rì thì thỉnh thoảng thò đầu ra hóng hớt chuyện của cả hai bên.