Đi cứu trợ miền Trung bị lũ lụt.
Hôm nay là ngày Nguyện đi học lại sau 2 tuần nghỉ bệnh, chân cô vẫn chưa khỏi hẳn nhưng đi một đoạn ngắn thì vẫn ổn, vả lại dù là còn đau thì cũng phải vận động cho vận động cho quen chân, nếu đợi hết hẳn mới cử động thì chân có thể sẽ đơ luôn chứ không hoạt động như bình thường được. Chuyện này thì Nguyện và người nhà đã vô cùng kinh nghiệm.
Xe nhà đưa cô bé đến sát bậc thềm của tòa nhà có lớp của Nguyện. Minh khôi, Tú Hòa và một số bạn nam đã đợi sẵn. Khôi và Hòa bắt tay làm ghế công kênh Nguyện lên lớp học, đến tận chỗ ngồi của cô bé. Cả nhóm vừa đi vừa hò hét cứ như đang: “Nước sôi, nước sôi, dẹp đường cho bún sứa đi bà con”. Ý là chê cô yếu như sứa sao, cũng không có gì sai, cô cũng chẳng để bụng làm gì. Buổi học trôi một cách bình thường, hết giờ, đám con trai lại đưa Nguyện xuống lầu, tháp tùng tận xe và về tận nhà. Chẳng phải tốt bụng gì, cả bọn đã được thông tin hôm nay má Hai nấu bún mắm.
Đã mấy hôm rồi không gặp chú Thành, Rì Rì và Phi Phi trên mạng. Suốt 2 tuần nằm nhà, đêm nào cũng tán chuyện tới khuya giờ không gặp nữa cũng thấy hơi là lạ. Chả là trong lần nói chuyện gần đây nhất, Thành báo là sẽ đi từ thiện cùng đoàn bác sĩ của bệnh viện Tâm An trong vòng một tuần, địa điểm là khu vực miền núi miền Trung nơi đang bị tàn phá nặng nề do mưa lũ. Trong thời gian ở đó chắc là không liên lạc được. Nguyện thử lên mạng tìm thông tin vùng đang bị lũ, đúng là thiệt hại nặng nề thật, cô thử gọi điện cho Thành nhưng không có tín hiệu. Sau một tuần cô lại gọi nhưng tình trạng vẫn vậy.
Nhóm từ thiện của Thành đúng là có rất nhiều việc để làm, một số hỗ trợ đội ngũ bác sĩ chăm sóc sức khỏe các nạn nhân, số khác đi phát thuốc men lương thực cho bà con. Khi tình hình tưởng là ổn rồi thì lại thêm một cơn lũ nữa, kết quả cả đội kẹt lại trong vùng lũ. Thành cùng mọi người trong đoàn tham gia luôn công tác cứu hộ. Hôm nay mọi người cứu được một bé gái 4 tuổi bị vùi trong căn nhà bị sập, bé gái sống sót nhưng bà ngoại của bé thì mọi người không cứu kịp. Theo lời mọi người xung quanh, bé không có cha, mẹ mất cách đây 1 năm do rắn cắn, nhà chỉ còn bà ngoại. Hai bà cháu sống nương tựa hàng xóm láng giềng, giờ thì em bé côi cút thật sự. Trong quá trình đào bới đống đổ nát cứu người, Thành đã bị thương nhẹ nên anh cùng bé gái về lều của đoàn để chữa trị. Từ lúc Thành bế đứa bé lên nó đã ôm cứng lấy anh như thể nếu buông ra nó sẽ rơi ngay xuống đám bùn lầy lúc nãy vậy. Về đến lều, Trung Lan đang kiểm tra thân nhiệt cho một bệnh nhân, thấy Thành lấm lem bùn đất, nhưng vẫn có ít vết máu tay ôm một đưa bé, cô vội hỏi:
_Anh bị sao vậy?
_Anh không sao, cô bé này đang hoảng sợ, em pha dùm anh ít sữa nóng cho bé.
Rồi anh vỗ về một hồi để cô bé chịu buông anh ra, anh đặt bé xuống cởi bộ đồ lấm lem ướt sũng của cô bé ra, lấy một tấm khăn to choàng nó lại. Sữa nhanh chóng được mang ra, anh dỗ cô bé uống hết ly sữa. Cô bé quá mệt và quá đói, nên khi uống xong ly sữa lại được Thành vỗ nhè nhẹ lên người cô bé từ từ ngủ thiếp đi. Lúc này Siêu đang có mặt bên cạnh, anh bảo Thành cởi áo để anh kiểm tra vết thương. Ngoài mấy vết sướt nhỏ trên mặt thì tay và vai Thành bị hai vết thương hơi sâu cần xử lý, chân anh cũng bị một vết thương sâu nữa. Tuy quen biết Thành đã không ít năm lại cùng anh có một số khúc mắc nhưng đây là lần đầu tiên Trung Lan nhìn thấy hình xăm trên người anh. Anh xăm khắp hai tay, trên ngực và trên bụng. tương phản hoàn toàn với tấm lưng trắng mịn, da anh quả thật là rất trắng. Thành quen Trung Hào em trai cô trong tù, sau khi ra tù làm người anh em tốt, hùn sức kiếm tiền. Một lần cô vô tình nghe Thành và Trung Hào nói chuyện:
_Sao anh không xăm mình hồi còn số má trong tù, lúc đó mà như vầy chắc đám tù kia cũng gờm mà bớt làm khó anh em mình. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, anh bỏ lại một câu có việc riêng rồi mất tích hai tháng. Việc riêng của anh là đi xăm mình hả?
Thành gật gật đầu xác nhận suy đoán của Hào.
_Anh thật có còn chút lương tâm nào không vậy?
_Chẳng phải cậu và công ty vẫn ổn đó sao.
_Anh có biết là thằng em này sụt mất 5 kí không.
_Nhiều người cần giảm cân không được, cậu như vậy còn kêu ca gì nữa.
_Nhưng mà chuyện xăm mình sớm không làm, muộn không làm nhè đúng lúc công ty có dự án lớn anh lại bỏ đi làm, có phải anh mưu đồ để công việc đè chết thằng em không.
_Thôi được rồi, giờ cậu muốn bù đắp bằng thứ gì tôi cũng chịu tất. Nói đi cậu muốn thế nào.
Rốt cục cũng không ai hiểu vì sao đang yên đang lành Thành lại đi xăm khắp mình rồi sau đó dường như cũng không thoải mái với hình xăm trên người hay sao đó mà anh luôn mặc áo dài tay. Hỏi đến thì anh chỉ cười cười, phớt lờ cho qua chuyện.
Siêu rốt cuộc cũng băng bó xong cho Thành, bảo anh hãy đi nghỉ ngơi, đợi thông đường sẽ đưa anh về trước. Thành sau đó cùng cô bé mồ côi tên Phúc kia gia nhập hội bệnh nhân, suốt ngày quanh quẩn trong lều, không đi đâu xa. Thành nghe tên cô bé mà thở dài, tên Phúc mà vầy nếu không tên PHúc không biết còn khổ đến đâu nữa. Sức hồi phục của trẻ con đúng là rất tốt, sau một đêm thôi cô bé đã lấy lại tinh thần, đã có thể vui đùa trở lại, có đôi lúc khóc đòi bà ngoại nhưng lát rồi cũng quên đi. Tuy vậy nhưng ban đêm bé ngủ không an giấc, giật mình tỉnh dậy liền ôm cứng lấy Thành. Thành phải ôm bé ngủ suốt mấy đêm không rời. Buổi sáng, Thành đang ngồi chơi với bé Phúc thì có một người đàn ông ôm một bé gái đi vội vào:
_Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn khám dùm con tui.
Thành vội đứng lên giúp người đàn ông đặt con lên chiếc ghế băng ca còn trống. Khi mặt đối mặt, Thành và đối phương đều có chút ngỡ ngàng, tiếng bác sĩ Thanh khiến cả hai sực tỉnh:
_Cô bé bị sao vậy anh?
_Nó sốt hôm qua giờ không hạ, bác sĩ cứu con tôi với.
_Anh bình tĩnh đứng qua một bên để bác sĩ thuận tiện kiểm tra. Thành nói.
Người đàn ông gật đầu né ra. Bác sĩ sau khi khám xong, hỏi han người đàn ông về các triệu chứng của em bé, thuốc hạ sốt hôm qua ông ta đã cho bé uống rồi viết lên cuốn sổ tên tay tên tuổi cô bé, triệu chứng bệnh, thuốc đã dùng và đơn thuốc mới rồi đưa cho người đàn ông bảo đến chỗ y tá lấy thuốc cho cô bé uống. Sau mấy tiếng đồng hồ hồi người đàn ông chạy tới chạy lui lo cho con uống thuốc, chườm mát, cô bé cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, tuy trán vẫn còn nóng nhưng đã có thể ngồi chơi với bé Phúc. Lúc này, Thành mới lên tiếng hỏi:
_Anh từ đó đến giờ vẫn đang ở vùng này sao?
Người đàn ông không trả lời chỉ khẽ gật đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ đề phòng.
_Anh được mấy đứa rồi?
Ông ta nhìn con gái:
_Mới có mình nó.
_Nhà anh có bị ảnh hưởng gì không?
_Cũng bay mất cái mái tôn, nhưng hiện tại cũng ổn rồi.
Thành cười thân thiện:
_Xem ra anh đã lấy vợ sinh con và có cuộc sống tốt rồi. Tôi mừng cho anh – Thành hạ thấp giọng – Chuyện ngày xưa tôi đã quên hết rồi, giờ cũng làm một người bình thường, làm công ăn lương sống qua ngày. Mong anh cũng bỏ qua hết thảy mọi chuyện ngày xưa.
Thấy người đàn ông vẫn đầy nghi hoặc nhìn mình, Thành mỉm cười:
_Nhờ anh để mắt dùm con bé này, tôi đi xem có giúp gì được cho mọi người không.
Anh quay sang PHúc:
_Con ngồi chơi với chú với bạn một xíu nha, chú đi xíu sẽ quay lại liền.
Phúc ngoan ngoãn gật đầu dạ một tiếng.
Buổi chiều, bác sĩ Thanh cho cô bé bị sốt buổi sáng về nhà, mai quay lại tái khám. Trong bữa cơm tối, Phúc đang ngoãn ngoãn tự ngồi ăn cơm bên cạnh Thành. Thanh hỏi:
_Hình như anh Thành với cái ông hồi sáng có biết nhau từ trước.
_Ừ, trước đây có gặp qua.
Siêu nghĩ thầm, anh chàng này nói chuyện lúc nào cũng chỉ có lệ cho qua, chẳng hiểu sao cũng cũng nhiều cô để ý thế. Thử cà khìa anh chàng xem sao.
_Nhìn cái màu chắc là quen từ hồi trong trại.
Thành gật nhẹ:
_Ừ
Đã quen với cách nói chuyện kiệm lời của Thành nên Thanh cũng không để ý hỏi lại:
_Trại gì vậy anh?
Thành không hiểu vì sao Siêu lại khơi chuyện này lên, anh không để bụng nhưng cũng muốn xem anh chàng muốn giở trò gì.
_Trại cải tạo.
Ở trại cải tạo nói cách khác là đi tù chứ còn gì nữa. Mọi người thực tròn xoe mắt nhìn Thành.
_Anh từng ở tù sao? – Bảo, một y tá trong đoàn thốt lên – nhưng mà là vì tội gì?
_Một lần là vì đi bán ma túy, lần nữa là vì ngộ sát.
Trung Lan đã biết chuyện này từ trước nhưng mọi người còn lại thực quá sốc. Thấy Thành xăm đầy người đã nghi nghi quá khứ của anh chàng, giờ nghe chính miệng anh ta thốt ra thì thấy vượt xa tưởng tượng. Thành thường ít nói nhưng nói chung vẫn hòa nhã và thân thiện, anh nhiệt tình giúp đỡ người khác nhưng lại cũng không gần gũi nhất là với phái nữ, không nghĩ anh chàng cũng có quá khứ dữ dội như vậy.
_Anh đang nói giỡn chơi phải không? Bác sĩ Chơn lên tiếng.
Thành cười:
_Cái này là nói thiệt.
_Thiệt vậy hả anh Siêu? Bảo bán tin bán nghi hỏi Siêu.
Siêu gật đầu xác nhận.
_Nên mọi người yên tâm, lỡ có gặp du côn hay giang hồ thì đã có anh Thành ra mặt.
_Anh Thành chạy trước thì có, 2 lần trong trại anh Thành đã sợ lắm rồi. Cho nên mọi người cũng nên tập chạy đi là vừa. Thành nửa đùa nửa thật nói.
Thành quay sang bé Phúc:
_Con ăn hết chén chưa, chú bới nữa cho con ha.
_Con no rồi, nhưng con muốn ăn thêm trứng.
_Rồi, đưa chén đây chú gắp cho con.
Cơm nước xong xuôi, cho Phúc đi ngủ rồi Thành đi tìm Siêu. Ngó nghiêng một hồi thì thấy anh chàng đã ngồi sẵn trên tảng đá cách lều không xa, đang nhàn nhã ngắm trời đêm. Thành đi tới ngồi xuống bên cạnh.
_CẬu muốn nói gì thì nói đi. Siêu bảo Thành
_Chuyện hồi chiều là thế nào? Tôi biết cậu cố ý gợi chuyện.
_Thấy khó chịu à?
_Không nhưng tôi muốn biết vì sao.
_Cứ coi như là tôi rảnh ở không, tìm cách thử tính tình cậu.
Quay sang thấy mặt Thành trầm xuống, Siêu cười nhẹ:
_Không thì coi như tôi ganh tỵ với cậu cũng được.
Thành tỏ vẻ không hiểu.
_Đoàn từ thiện 15 người, có 6 cô nữ, hết mất 3 cô để ý cậu. Tôi lại chẳng có ai, ganh tức nên quyết tâm phá đám.
_Cậu thật sự là quá rảnh rồi.
_Mà tôi hỏi thật, Trung Lan si tình cậu lâu vậy mà cậu không động lòng chút nào sao?
Thành im lặng một lát rồi mới trả lời:
_Cậu cứ đặt mình vào hoàn cảnh của tôi thì sẽ hiểu thôi.
_Sao cậu không thử xem, biết đâu đấy. Tình cảm có thể bồi đắp từ từ mà.
_Trước đây tôi đã không cho là vậy, giờ thì càng khẳng định.
_Haha, tối nay tôi có thu hoạch lớn rồi. Cậu mau khai ra, cậu đã nhắm được cô nào rồi.
_Cậu sẽ biết sớm thôi.
Nói chuyện với tên này nhiều khi tức chết.
Hôm sau, trong lúc Siêu thay băng cho Thành, cô bé con cũng ngồi bên cạnh quan sát. Nó hỏi Thành:
_Chú ơi, sao trên người chú có hình mà người con không có.
_Tại vì có người vẽ lên giúp chú.
_Vậy chú vẽ cho con được không?
_Sao con lại muốn được vẽ hình lên người.
_Vì con muốn được giống chú.
Thành cười, giải thích với cô bé:
_Chú là đàn ông lại là người lớn thì mới vẽ được, con là một cô bé nên không được đâu.
_Vậy khi con lớn bằng chú rồi thì có được không chú.
Thành đành phải trả lời:
_Được, nếu lúc đó con còn muốn.
_Vậy mình ngoéo tay nha chú.
_Rồi, chú hứa.
_Cám ơn chú. Nói rồi cô bé đưa mặt vào thơm lên má Thành.
Lúc này Siêu mới lên tiếng:
_Cậu có dự tính gì với cô bé này không?
_Mình cũng có ý định, để hỏi ý con bé xem sao.
Anh quay sang cô bé bên cạnh:
_Bé Phúc, con nghe chú hỏi nè. Nhà chú có rất nhiều bạn nhỏ sẽ chơi với con, có nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon nữa. Con có muốn về ở nhà chú không?
_Chỗ chú nói có phải là trại mồ côi không? Con không thích, con chỉ thích ở với chú thôi.
Trong lúc Thành còn bối rồi thì Siêu chen vào:
_Không phải vậy đâu con, con mà đồng ý thì từ nay chú Thành sẽ là ba của con. Cũng giống như chú Thành là ba của các anh chị kia vậy, chú Thành không ở chung nhưng sẽ thường xuyên về thăm các con. Bé Phúc mà không đồng ý thì ít bữa nữa chú Thành về nhà luôn, có sẽ không được gặp chú Thành nữa đâu.
_Con đồng ý, đồng ý mà. Bé hốt hoảng ôm chầm lấy cổ Thành khóc thút thít.
Được rồi, đừng sợ, nín đi. Ngoan, ngoan
_Phúc gọi ba Thành đi. Siêu gợi ý.
_Ba. Ba ba ba. Nó dụi đầu vào người thành gọi ba mãi. Thành cũng xúc động ôm nó vào lòng hồi lâu mới buông ra.
3 ngày sau cơn lũ lần 2, đường đã được thông, lều của đoàn ở chỗ cao nên cũng đã có sóng điện thoại. Thành vội gọi cho chú Trung và thím Sáu báo tình hình vẫn ổn. Trong cuộc nói chuyện thím Sáu đã kịp thời thông báo tình hình của Phi Phi. Chàng ta hôm rồi gặp tình địch mạnh, hai bên không ai chịu ai, quyết chí phân cao thấp giành tình yêu, cắn loạn xà ngầu làm ầm ĩ cả xóm. Kết quả, giờ nằm một đống rên ử ử trong nhà.
Kiểm tra tin nhắn thấy báo cuộc gọi nhỡ của Nguyện, Thành lập tức bấm phím tắt gọi lại. Thấy Thành gọi Nguyện mừng rỡ bắt máy:
_Dạ, cháu nghe ạ.
_Hôm trước cô bé gọi cho tôi có việc gì không?
_Dạ, tại cháu thấy tình hình mưa lũ nghiêm trọng quá nên gọi hỏi thăm tình hình thôi. Mọi việc đã ổn chưa chú.
_Lúc hơi khó khăn nhưng giờ ổn cả rồi. Chân cô bé thế nào? Đã đi lại bình thường chưa.
_Dạ đi bình thường rồi, cũng còn đau sơ sơ.
_Khi nào thì chú mới về?
_Tôi cũng chưa chắc chắn, còn một số việc phát sinh nhưng tối đa là một tuần nữa thôi. Cô bé đi học lại vui chứ.
_Dạ cũng bình thường, mà chú đi lâu vậy chắc Phi Phi với Rì rì nhớ chú lắm.
_Nó chắc chẳng có tâm trạng nhớ tôi đâu, ít hôm nữa mà cô bé gặp nó chắc sẽ chẳng nhận ra.
_Sao vậy chú.
_Giờ Phi Phi đã trở thành Phi Phi mình sẹo rồi, thím Sáu mới vừa gọi nói nó vì xông pha chiến trận vì tình yêu mà te tua rồi, nhìn xấu trai lắm.
_Phi Phi bị thương có nặng lắm không chú?
_Bác sĩ kiểm tra rồi, cũng chỉ bị ngoài da là chính.
_Nhưng mà te tua vậy rồi có giành được tình yêu không chú.
_Cũng không rõ nữa, chỉ nghe nói là chàng ta còn lết về được, đối phương phải chờ người nhà ra hốt về. Không biết là ít bữa nữa có bị mắng vốn không.
_Họ không trông coi kiki nhà mình giờ đi mắng vốn, sao lại có chuyện vậy được.
_Của đau, con xót, cũng khó trách người ta, mà không phải chỉ mỗi bên tình địch thôi đâu, còn bên nhà gái nữa còn mệt hơn. Hồi trước từng bị một lần rồi.
_Mắng vốn gì vậy chú?
_Con sinh ra giống cha, đen thui, xấu đui
_Vậy nữa. Mà nếu có chó con thì mình có được nuôi không chú?
_Chuyện này nhà gái toàn quyền, mình không có gram trọng lượng nào ở đây đâu.
_Ủa, nhưng mà nếu họ mắng vốn thì tính sao chú?
_Im lặng mà nghe phàn nàn chứ sao, họ cũng chỉ muốn nói cho hả cơn tức thôi. Mình đành phải chịu trận vậy.
_Dạ, vậy khi nào chú về tới thì nhắn cháu để cháu đến thăm Phi Phi nhé.
_Được rồi, bye bye.
_Dạ, tạm biệt chú.
_Anh Thành, em nghe hết rồi nha. Anh Thành sắp có chuyện vui. Khi nào vậy anh? Bảo đang đứng gần đó lên tiếng.
Thành nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.
_Thì chuyện đám cưới, em vừa nghe rõ mồn một.
_À, nhà gái đồng ý qua lại vui vẻ, không cần phải ràng buộc gì. Thành cười cười trả lời.