Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 65

Đường Tâm Duyệt tưởng tượng mình giơ Dụ Viên lên, vậy chắc chắn bị đè chết.

Hành Cuốn đạp đạp chân sau bị Đường Tâm Duyệt nắm, hai mắt trừng Dụ Viên: Chị là trời cao phái xuống chuyên môn đối nghịch với bổn bảo bảo à?

Đường Tâm Duyệt nhỏ giọng chậc một tiếng: "Em coi tôi là lực sĩ à?"

Dụ Viên cúi đầu nhìn thịt thịt của mình một chút, ầy, hình như có hơi khó xử cho Đường tiểu thư. Nhưng mà giảm béo thì... chỉ dựa vào đồ ngọt mỹ mỹ mình làm, đó cũng là không thực tế.

Đường Tâm Duyệt khiêng Hành Cuốn đến tiệm tắm cho thú cưng, bản thân với Dụ Viên thì trở về khách sạn tắm rửa, sau đó hẹn người đi xem nhà.

Nhà hai người xem có 13 tầng, nhà ven biển không giống trong đất liền có thể xây rất cao.

Tầm nhìn rất rộng, là phòng có cảnh biển, mở cửa sổ nhìn xuống chính là công viên ven biển, ngoại trừ gió thổi đến vị nước biển có hơi mặn.

Giá phòng ở đây so với chỗ cũ nàng ở cách biệt trời với đất, vì công nghiệp du lịch khá phát đạt, cho nên dù cùng là thành phố bậc ba nhưng giá lại cao hơn một chút.

Tiền không phải vấn đề, nhất là khi có Đường Tâm Thừa.

Có lẽ nhân viên bất động sản chưa từng nhìn thấy hộ khách nào hào sảng như thế, buổi tối đầu tiên đến xem phòng, trưa hôm sau đã thanh toán.

Dụ Viên mở to đôi mắt hí, không thể tin được: "Đường tiểu thư, động tác của chị quá nhanh rồi!"

Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Hình dáng chung cư khá tốt lại ở giữa các tòa nhà, nếu không xuống tay sớm sẽ bị người khác tranh ngay lập tức."

Nàng không có yêu cầu đặc biệt gì với nhà ở, khu nhà rẻ như Ninh Hưng nàng cũng ở ba tháng, huống chi là phòng mới.

Lắp đặt thiết bị xa hoa, nàng không thể chờ nửa năm để sửa sang thiết kế, lắp đặt rồi tinh lọc không khí.

"Cũng đi xem cửa hàng một chút." Đường Tâm Duyệt nói.

Cửa hàng là thuê, dù sao thoáng cái sử dụng con số quá lớn cũng không tốt. Huống chi Đường Tâm Duyệt luôn cảm thấy, dựa vào kỹ xảo làm đồ ngọt của Dụ Viên, muốn lợi nhuận sợ là không có gì khó.

Cửa hàng nằm ở trung tâm khu phố, một miếng đất rất nhỏ, đại khái 20 thước vuông, tiền thuê lại rất đắt. Gần đó có siêu thị cỡ lớn, lưu lượng người khá đông.

Dụ Viên rất thỏa mãn với vị trí của cửa hàng, đóng cửa lại là yên tịnh, tịnh hay không tịnh do tâm tình của mình định đoạt.

"Đường tiểu thư thật tốt!" Dụ Viên ôm lấy cánh tay Đường Tâm Duyệt nhảy lên, "Đường tiểu thư tốt như vậy, lại cứ nói mình không phải người tốt. Em cảm thấy Đường tiểu thư mới chính là người tốt nhất trên đời này!"

Đường Tâm Duyệt không trả lời, tốt hay không tốt còn phải xem người, ngoại trừ Dụ Viên, nàng sẽ không đối người khác tốt như vậy.

Người quan trọng nhất là Dụ Viên, chó quan trọng nhất là Hành Cuốn. Có cả tiểu trù nương và Hành Cuốn, là may mắn.

Dựa theo logic thông thường, hiện tại Đường Thiên Lộc quản lý hai anh em rất chặt, không được mấy ngày là nên gọi điện hỏi nàng chừng nào về, nhưng mà Đường Tâm Duyệt vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào.

Sáng sớm lúc rời giường, nàng dụi dụi mí mắt cứ liên tục giật giật: "Hình như sắp xảy ra chuyện gì."

"Mắt trái giật là tai mắt phải giật là tài, Đường tiểu thư giật mắt trái hay mắt phải?" Dụ Viên hỏi.

"Cả hai." Đường Tâm Duyệt ngáp một cái.

"Vậy chứng tỏ là quá mệt mỏi rồi." Dụ Viên trả lời.

Nàng hy vọng chỉ là bản thân mệt mỏi, nhưng mà thân thể rất thành thật, một chút cũng không mệt.

Lúc Đường Tâm Duyệt rời giường đánh răng rửa mặt, điện thoại reo, còn rung bần bật thiếu chút nữa từ trên giường rớt xuống đất. Miệng của nàng còn kem đánh răng a, vội vội vàng vàng chạy ra, là điện thoại của Đường Tâm Thừa.

Vậy nàng yên tâm, ấn cúp máy tiếp tục đánh răng, nhưng khiến Đường Tâm Thừa sầu lo, tiếp tục liên hoàn đoạt mệnh call.

"Anh làm gì vậy?" Rửa mặt xong Đường Tâm Duyệt ngồi lên sofa gọi điện cho Đường Tâm Thừa, "Đầu thai cũng chưa từng gấp như vậy."

"Đừng đầu thai nữa." Đường Tâm Thừa nói, "Em xem phòng xong chưa? Tài khoản của anh bị đóng băng rồi."

"Làm sao vậy?" Đường Tâm Duyệt lập tức cảnh giác.

"Bị ba đóng băng." Đường Tâm Thừa bất đắc dĩ đáp, "Của em cũng vậy, chuyện tối qua. Anh cảm thấy em đừng về, nếu không có khả năng sẽ xảy ra án mạng."

"Nghiêm trọng như vậy?" Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, may mà mình xuống tay nhanh, nhìn một cái thì ký kết thuận tiện thanh toán tiền thuê cửa hàng, "Ba phát hiện cái gì?" Nàng đưa tay lên đếm, chuyện có thể khiến Đường Thiên Lộc đột nhiên bốc hỏa không có bao nhiêu.

Thế nhưng nếu như là vì mình, không lý do gì cũng đóng băng tài khoản của Đường Tâm Thừa, cho nên nàng cảm thấy nàng nên trở về, nếu không sẽ ra thêm chuyện.

"Ừm... nói đến rất dài." Đường Tâm Thừa nói, "Hiện tại anh ở ngoài lén gọi điện cho em, anh để Tả Tả nói với em nha. Anh cúp trước ba gọi rồi."

Nói xong chính là âm báo bận, điện thoại đã bị cúp.

"Đường tiểu thư." Dụ Viên ở một bên do dự gọi nàng, "Xảy ra chuyện gì hả?"

"Còn chưa biết." Đường Tâm Duyệt cấp tốc mở điện thoại tìm số Phong Tả Tả, còn chưa tìm ra Phong Tả Tả đã gọi đến.

"Tâm Duyệt, chị ở đâu a, anh Thừa bảo chị nghìn vạn lần đừng về có biết không!" Phong Tả Tả gấp gáp rống rống nói, "Ai da trời ạ, tôi cũng không muốn nói ba chị sai, nhưng cảm thấy anh em hai người vấp phải một người cha như thế không phải chuyện tốt gì!"

"Nói trọng điểm!" Đường Tâm Duyệt mặt không biểu tình nói.

Dụ Viên bên cạnh đã sợ đến không dám động đậy, tình thế này trông như chiến tranh thế giới lần ba sắp đến vậy. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đường Tâm Duyệt, cứ cảm thấy đây là chuyện kinh khủng.

Phong Tả Tả ngừng chốc lát mới mở miệng: "Chính là ba chị biết tôi và anh Thừa hẹn hò, không biết lấy thông tin của tôi ở đâu ra, đương nhiên cũng tìm được weibo của tôi. Sau đó ông biết Mặt trời lặn, nhất định đoán ra Mặt trời lặn là chị, cho nên, chuyện chị vẽ và comeout, ba chị đều biết rồi. Hẳn là ngay cả trường học của Dụ Viên cũng đã kiểm tra, chỉ là Dụ Viên từ chức rồi."

Hai ba câu nói xong chuyện này, nhưng mà Đường Tâm Duyệt đã tưởng tượng được bộ dạng lửa giận công tâm của Đường Thiên Lộc.

Không nói đến Đường gia nhà to cửa rộng, phụ huynh nhà bình thường biết chuyện này cũng tức giận như nhau.

So sánh với chuyện comeout của Đường Tâm Duyệt, lén lút vẽ cái gì a, Đường Tâm Thừa hẹn hò với họa sĩ cái gì a, đều biến thành chuyện nhỏ.

Nàng cảm thấy nếu như mình về nhà, thật sự sẽ bị đánh chết.

Nhưng mà, nàng còn phải về một chuyến.

"Ngày mai tôi về."

"Chị muốn chết a?" Phong Tả Tả nóng nảy, "Anh Thừa nói chị lánh trước đi, chờ ba chị ổn định tâm tình rồi chị hẵn trở về."

"Nhưng mà bản vẽ của tôi ở nhà, còn có một đống bản thảo ở trong máy tính..." Đường Tâm Duyệt trả lời.

Cái này thì thật sự khó xử rồi, Phong Tả Tả lâm vào trầm tư: "Chị không dùng hòm thư hay thứ khác để lưu bản thảo hả?"

"Tất cả đều lưu trong ổ cứng máy tính." Đường Tâm Duyệt trả lời.

"Vậy không có cách nào rồi, tôi hy vọng chị có thể sống sót trở ra." Phong Tả Tả cúp máy.

"Là..." Lúc này Dụ Viên mới mở miệng nói, "Bị cha chị biết rồi?"

"Chuyện này không thể nào giấu giếm cả đời." Đường Tâm Duyệt tiếp tục duỗi người một cái, "Ngày mai trở lại, tôi đi trộm bản thảo trong máy tính ra." Nói nhẹ nhàng như mây, dường như một chút cũng không lo lắng.

Nhưng mà a, Dụ Viên biết, cho tới bây giờ Đường Tâm Duyệt chưa từng treo ưu tư lên mặt, dù trong lòng hoảng loạn đến gần chết.

Chị ấy làm như vậy nhất định là không muốn khiến mình lo lắng, Dụ Viên nghĩ như thế, dù sao mặc kệ là thế nào mình cũng sẽ ở bên Đường tiểu thư, suy cho cùng... là mình dùng truyện tranh bách hợp đem chị ấy ra tủ.

*Ra tủ = comeout

"Em cũng đi."

Đường Tâm Duyệt nhìn nàng một cái: "Ừm, về gửi những thứ cần thiết đến đây, sau này có thể sống ở thành phố này, vật liệu trong cửa hàng cũng phải mua. À đúng rồi, tôi không còn tiền."

Đột nhiên Dụ Viên nở một nụ cười thật tươi: "Không cần lo lắng a! Dù em nghèo nhưng mà cũng có để giành a!"

Đường Tâm Duyệt cười cười, ừm, thật tốt. Sau đó nàng giang hai tay, nhìn Dụ Viên thoáng cái đã nhào vào lòng mình, cảm giác như ôm một con gấu trúc, mềm mềm tròn tròn, tâm tình tốt chuyện hỏng hóc gì cũng quên. Bóp bóp, lại là một ngày tốt đẹp.

"Nếu như ngày nào đó em gầy đi, chắc tôi sẽ khóc."

Dụ Viên bĩu môi làm nũng: "Còn lâu mới gầy, người gầy nhiều như vậy, không cần thêm em."

Hai người cùng nhau cười, Hành Cuốn ngồi xổm một bên sủa.

Ngày hôm sau trước lúc máy bay cất cánh Đường Tâm Duyệt gọi điện cho Phong Tả Tả, bảo nàng nói với Đường Tâm Thừa là mình sẽ về.

Hiện tại nàng cũng không dám tùy tiện gọi cho Đường Tâm Thừa, sợ Đường Thiên Lộc đứng kế bên. Mà Phong Tả Tả cũng chỉ có thể cầu khẩn Đường Tâm Duyệt có thể trộm được bản thảo thuận lợi ra khỏi cửa.

Xuống máy bay lòng Đường Tâm Duyệt có hơi nặng nề, nàng để Dụ Viên quay về tiểu khu Ninh Hưng, bản thân bắt xe.

Quanh quẩn trước cửa nhà thật lâu không dám vào, bầu không khí rất vắng lặng, thật lâu không có ai ra vào, Đường Tâm Duyệt mới len lén mở cửa. Về nhà mà cũng như kẻ trộm, loại cảm giác này thật không tốt.

Trong nhà im ắng, Hành Cuốn để cho Dụ Viên trông rồi, ý định của Đường Tâm Duyệt tới là để trộm máy tính.

Có lẽ Đường Tâm Thừa biết nàng sẽ về cho nên lừa Đường Thiên Lộc ra ngoài? Nghĩ vậy, Đường Tâm Duyệt liền thở phào một hơi, yên tâm lớn mật lên lầu mở cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở, đột nhiên thấy một bóng người.

Đường Thiên Lộc ngồi trước bàn của nàng, mở máy tính của nàng, mở gì đó trong ổ cứng, hình như là... truyện tranh của nàng.

Mặt ông không có biểu tình gì, cả gương mặt đều là màu đen, Đường Tâm Duyệt thầm kêu một câu không ổn, mà Đường Thiên Lộc đã sớm nghe được tiếng mở cửa, liền quay đầu lại...

Trong khoảnh khắc đôi mắt hai cha con chạm nhau, như có một luồng sét xẹt qua không trung, kích tên ngàn tầng sóng!

"Ba..." Đường Tâm Duyệt thấp thỏm gọi một tiếng.

"Con còn mặt mũi trở về?" Đường Thiên Lộc nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng mở miệng, phảng phất như có con dao nhỏ bay trong không trung mang theo nộ ý.
Bình Luận (0)
Comment