Mấy thứ như mặt mũi, Đường Tâm Duyệt vẫn luôn coi trọng. Nhưng đây thật sự là chuyện mất mặt sao?
Chuyện thích nam hay thích nữ, giống như thích rau xanh hay củ cải, thích người thì thích, được người thích thì hưởng thụ được người thích, vậy là tốt rồi.
Đường Tâm Duyệt không trả lời, trong cơn giận dữ Đường Thiên Lộc gạt mạnh tay lên mặt bàn, đánh ngã bàn phím chuột bàn vẽ xuống đất.
Nghe pang bốp một trận, dù không có gì vỡ, nhưng đủ khiến Đường Tâm Duyệt sợ hãi lùi lại ba bước.
"Ba..."
"Gả con cho tiểu tử EC, con không đồng ý, chơi trò bỏ nhà đi trốn với ba? Tìm con trở về rồi, không ép con nữa, nghĩ con sẽ ngoan nghe lời, chăm chỉ lo cho công ty, sau đó thì?" Tiếng nói của Đường Thiên Lộc cả nhà đều có thể nghe được, "Ngày nào con với anh cũng không làm việc đàng hoàng, một đứa tìm bạn gái họa sĩ, một đứa làm họa sĩ! Con xem thứ con vẽ đều là gì? Nếu như con thật sự muốn vẽ, theo thầy học quốc họa ba cũng không nói gì!"
"Cái này thì quên đi." Đột nhiên Đường Thiên Lộc trầm giọng, đối mặt với Đường Tâm Duyệt nãy giờ không nói một lời, giơ nắm đấm, cuối cùng vẫn không đánh, siết chặt tay, đến lúc Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu lên Đường Thiên Lộc đã nghiến răng nghiến lợi, "Ở nhà cho ba, đâu cũng không được đi!"
Nói xong thì đóng cửa lại, bỏ đi.
Đường Tâm Duyệt bước qua nhặt những thứ bị rơi, sau đó ngồi trước máy vi tính.
Những thứ trong ổ cứng đều còn, Đường Tâm Duyệt có đặt mật khẩu. Nàng xuất bản thảo ra, sau đó bỏ USB vào túi tiền.
Nội tâm vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng cúi đầu yên lặng ngây người một hồi, vẫn quyết định rời đi.
Đường Tâm Thừa không có nhà, nàng nghĩ tài khoản bị đóng băng không biết Đường Tâm Thừa có thể đi đâu chơi.
Điện thoại không ai bắt máy, giống như biến khỏi hư không, Đường Tâm Duyệt lại gọi điện cho Phong Tả Tả, Phong Tả Tả cũng đang sốt ruột: "Cái quỷ gì a, vẫn không gọi cho tôi, tôi cũng sắp báo cảnh sát rồi!"
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút: "Chắc là bị mất điện thoại..." Bằng không từ sớm Đường Tâm Thừa đã gấp muốn chết rồi.
"Chị thoát chưa?" Phong Tả Tả hỏi.
"Còn ở trong nhà, đúng lúc bị ba bắt được." Đường Tâm Duyệt đáp, "Bây giờ thì đi."
Nhưng mà nàng muốn ra, lại không hẳn có thể ra, chờ đến khi chạy xuống lầu mới phát hiện cửa đã bị khóa trái rồi.
Đường Tâm Duyệt cố sức kéo cửa, mà cửa vẫn không nhúc nhích, nàng nhịn không được đá nó một cái, sau đó ngồi xuống bắt đầu ngẫm nghĩ nhân sinh.
Đây là muốn giam lỏng a! Hiện tại bảo mẫu không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình nàng. Tiểu khu này được bảo vệ rất tốt, lúc tiến hành xây biệt thự có thiết kế rất nhiều chi tiết, là vì sợ bị trộm lẻn vào, lúc này nó lại trở thành hàng rào vây khốn Đường Tâm Duyệt.
Nếu gọi điện thoại cầu cứu Dụ Viên... người ngoài không thể vào khu biệt thự này.
Lo lắng suông cũng vô dụng, Đường Tâm Duyệt gọi điện thoại cho Dụ Viên, chỉ nói có chút chuyện phải nán lại, bảo nàng yên tâm đừng nóng nảy. Ngây thơ Dụ Viên thật sự nghĩ Đường Tâm Duyệt có việc gấp, đóng gói hành lý đợi ở nhà, thuận tiện làm chút thức ăn chó cho Hành Cuốn.
"Hành Cuốn Cuốn, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta đi rồi, sau đó có thể mỗi ngày đều được ăn thức ăn chó!" Dụ Viên ngâm nga khúc ca làm đồ ăn trong bếp.
Hành Cuốn ngồi xổm bên chân nàng, hộc lưỡi sủa to một tiếng: Đúng vậy đúng vậy, ở đâu có thức ăn ngon ở đó là nhà!
Nhưng chỉ mấy phút sau, Dụ Viên lại nhíu mày: "Nhưng mà, nhất định là Đường tiểu thư sẽ nhớ nhà đúng không? Dù sao ở đây cũng có người thân!"
Hành Cuốn tiếp tục hộc lưỡi, làm một con chó, nó chỉ nhớ một người là Đường Tâm Duyệt.
Có lẽ chó và chủ nhân có tâm linh tương thông, đột nhiên Hành Cuốn cảm thấy bất an, không cắm cọc ở trong bếp nữa mà bắt đầu lo lắng đi tới đi lui trong phòng, lại nhìn ra ngoài cửa.
Dụ Viên vừa pha xong thức ăn cho nó, vội vã kéo Hành Cuốn lại: "Hành Cuốn em muốn đi đâu vậy? Có phải nhớ Đường tiểu thư không? Ăn cơm trước đi, một lát Đường tiểu thư sẽ đến tìm chúng ta."
Hành Cuốn ngẩng đầu mở to mắt nhìn Dụ Viên, trầm giọng kêu ư ử.
Dụ Viên không hiểu, ngồi xổm xuống đối diện với Hành Cuốn, Hành Cuốn gấp đến mức chạy vòng tại chỗ: Tiểu trù nương, hình như tâm trạng quan hốt phân của em không được tốt lắm, chúng ta đi đón chị ấy đi!
Nhưng mà Dụ Viên làm gì nghe hiểu tiếng chó, còn tưởng hôm nay tâm trạng Hành Cuốn không tốt, có nên đưa nó đi bác sĩ thú y khám không? Dụ Viên buông thức ăn chó đang cầm, bắt đầu chải lông cho Hành cuốn.
Đường Tâm Duyệt cũng sốt ruột, vé máy bay còn chưa mua, trong nhà lúc nào cũng có người tới lui, Đường Thiên Lộc không đến, còn có Đường Tâm Thừa và bảo mẫu. Nhưng từ hừng đông đợi tới bầu trời tối đen mà không thấy ai về.
Gọi cho Đường Tâm Thừa không được Đường Tâm Duyệt càng lúc càng sốt ruột, điện thoại trong phòng làm việc của Đường Tâm Thừa cũng không có ai bắt máy, nàng nghĩ, anh nàng là một thanh niên trai tráng một mét tám chung quy không thể bị người ta lừa lên xe đem đi bán đúng không!
Chẳng lẽ là, Đường Thiên Lộc muốn nhốt nàng ở nhà?
Nghĩ vậy, Đường Tâm Duyệt không khỏi cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho vật nghiệp: "Alo, tôi là nghiệp chủ của 1101 phong hoa viên, cửa nhà tôi bị khóa trái, tôi không ra được, có thể tìm thợ khóa hay công ty mở khóa đến mở cửa cho tôi không?"
Phải biết người bình thường không thể vào tiểu khu này, dù sao bên trong đều là người có tiền, một khi mất trộm, con số sẽ khá kinh người.
Chờ vật nghiệp phái người mở khóa đến, Đường Tâm Duyệt mới gọi điện cho Dụ Viên, bảo nàng tiếp tục đợi mình.
Lúc này Hành Cuốn đã mệt mỏi ngủ mất, Dụ Viên còn đang chà lau figure nàng cất giấu lâu năm: "Đường tiểu thư đừng vội, từ từ sẽ đến, em còn rất nhiều đồ muốn sửa sang a!"
"Tôi..." Đường Tâm Duyệt thở dài, nàng có thể không vội sao? Nếu không nhanh lên, lỡ như Đường Thiên Lộc về thì phải làm sao? "Sửa sang nhanh lên một chút, mua vé máy bay nữa!"
"Hả? Vâng." Dụ Viên vui vẻ đáp.
Tài khoản của Đường Tâm Duyệt bị đóng băng rồi, cho nên vé máy bay chỉ có thể do Dụ Viên bỏ tiền túi ra giải quyết. Đây có là gì đâu, vì Đường tiểu thư, bỏ toàn bộ gia sản ra cũng có thể!
Giống như cách ước mơ càng lúc càng gần rồi, Dụ Viên ôm lấy Hành Cuốn bắt đầu huyễn tưởng, trong cửa hàng đồ ngọt yên tĩnh, nàng đánh kem, trên một cái bàn không bắt mắt Đường Tâm Duyệt cúi đầu vẽ tranh, tóc dài lướt qua mặt nằm lên bàn vẽ, Đường Tâm Duyệt vô thức đưa tay gạt tóc.
Chờ Đường tiểu thư đến, cùng nhau nhào tới hôn chị ấy một cái!
Đường Tâm Duyệt nghiêm trang cám ơn sư phụ mở khóa và vật nghiệp, đóng cửa lớn quang minh chính đại đi ra ngoài, có lẽ Đường Thiên Lộc cảm thấy Đường Tâm Duyệt sẽ không lớn gan đến mức này, cho nên còn đang ở công ty mở hội nghị cấp cao.
Ông thật sự ăn đủ tức, con trai con gái đều không làm ông bớt lo, sớm biết cả hai đứa đều như vậy, không bằng lúc trước vứt xuống bồn cầu giật nước.
Đường Tâm Thừa không có đi đâu, ở trong phòng họp đọc sách, phòng họp có camera giám sát, Đường Thiên Lộc tịch thu điện thoại của hắn, còn không cho hắn đến phòng làm việc.
Nhưng Đường đại thiếu gia không phải cái thứ biết nghe lời gì, gọi trợ lý tới hỏi Đường Thiên Lộc họp đến đâu rồi, lén mượn điện thoại của trợ lý gọi cho Đường Tâm Duyệt: "Tâm Duyệt, hiện tại em đang ở đâu?"
"Rốt cuộc anh cũng xuất hiện, em và Tả Tả gấp muốn chết rồi!"
"Bị ba bắt nhốt, em nghìn vạn lần đừng về nhà a, nên đi đâu chơi thì đi đó chơi, nên đi chỗ nào, cần thứ gì, chờ ba nới lỏng cảnh giác với anh rồi thì anh trộm ra cho em!" Tốc độ nói của Đường Tâm Thừa rất nhanh, "Hiện tại anh lén gọi điện thoại, em nhanh lên đi có biết không, sau này thiếu tiền thì tìm anh, cái gì anh cũng giúp em!"
"Anh đối với em thật tốt." Đường Tâm Duyệt cười cười.
Từ nhỏ đến lớn Đường Tâm Thừa đều đối xử tốt với nàng, từ nhỏ hai anh em đều sinh sống ở nước ngoài, ngoại trừ chu cấp tiền đầy đủ ra Đường Thiên Lộc không dạy hai anh em điều gì.
Về phần mẹ, đã ly hôn từ rất sớm, dù hai anh em được phán quyết cho Đường Thiên Lộc nuôi, nhưng không biết vì sao vẫn đi theo mẹ. Chỉ là mẹ lập gia đình mới, cho nên hai anh em phải về nước.
Cảm giác như, chỉ sống nương tựa vào anh trai.
"Nha đầu ngốc." Đường Tâm Thừa cười cười, "Anh không tốt với em còn có thể tốt với ai?"
"Phong Tả Tả nha!" Đường Tâm Duyệt đáp.
"Không giống nhau." Đường Tâm Thừa lén nói, "Anh cúp trước, anh sẽ liên lạc với em, em nói Tả Tả đừng lo lắng."
Đường Tâm Duyệt đã đến nhà Dụ Viên, nàng gọi báo bình an cho Phong Tả Tả xong liền nhìn thấy Hành Cuốn vọt xuống như điên, phóng tới bên chân nàng.
Dụ Viên thở hồng hộc đuổi theo: "Hành Cuốn Cuốn em chạy chậm một chút, Đường tiểu thư sắp về tới rồi em đừng chạy mất... ế, Đường tiểu thư!" Nói xong liền nhào tới, túm một cái, vứt Hành Cuốn đi ra, sau đó nhảy nhảy một lúc, gương mặt Đường Tâm Duyệt nhoẻn lên một nụ cười.
Hành Cuốn ở bên cạnh vẫy đuôi tức giận, tiểu trù nương vậy mà lại xô mình đi! Tôn nghiêm nhà họ Hus a!
Vì vậy một người một chó chen tới chen lui bên cạnh Đường Tâm Duyệt, cầu một cái ôm.
Một chút phiền não vừa rồi của Đường Tâm Duyệt lập tức biến mất, ôm ôm tiểu trù nương nhà mình và Nhị Cáp ngốc, cười đến hạnh phúc.
"Chuẩn bị đồ đạc xong chưa?"
"Tàm tạm rồi." Dụ Viên trả lời, "Chị đi lâu như thế, bận gì vậy?"
"Mém chút bị ba nhốt trong nhà không ra được, nếu như tôi không ra được, em có khóc nhè hay không?" Đường Tâm Duyệt cười hỏi.
Dụ Viên mở cửa nhà, chống nạnh đáp: "Hừ, nếu như nhốt Đường tiểu thư lại, em đem nồi xẻng đi đập cửa nhà chị, cứu chị ra!"
"Dựa vào em?" Đường Tâm Duyệt nhìn cánh tay thịt thịt của Dụ Viên, "Còn chưa vào cổng lớn đã bị bảo vệ đuổi ra rồi."
"Em liền tụ tập những người đã ăn đồ ngọt của em, cùng cứu chị ra!" Dụ Viên ngập tràn khí thế đáp.
"Đây là tụ tập gây rối a!" Đường Tâm Duyệt cười nói.
"Dù sao em cũng không có việc làm, vì Đường tiểu thư, cái gì em cũng có thể làm nha!" Dụ Viên ngẩng đầu, hai mắt cười thành một cái khe.
Đường Tâm Duyệt rất may mắn, có một anh trai thương mình, còn có một tiểu trù nương yêu mình và một con chó vâng lời.
"Chúng ta nhanh đi thôi." Đường Tâm Duyệt nói, "Tôi sợ một lát ba phát hiện sẽ tìm tới cửa."
Sửa soạn xong xuôi đồ đạc, Dụ Viên nở nụ cười lộ cả hàm răng: "Em sẽ bảo vệ Đường tiểu thư a!"
===
Mai đăng hết chính truyện, phiên ngoại thư thả tuần sau 'v'b