Trị Liệu

Chương 27

Sau khi nói ra chuyện này, Tư Mậu Nam cảm thấy hơi lúng túng bèn đi tắm. Lúc bước ra, Dư Tuyển đang dựa vào cửa phòng tắm theo dõi anh, nhìn thấy khăn tắm quấn quanh hông anh.

Dư Tuyển nhướng mày, khóe mắt cười nói: “Em giúp anh như thế nào đây? Vừa rồi anh cũng không bảo gì.”

Sự tích cực này của cậu khiến Tư Mậu Nam không biết làm sao. Dư Tuyển so với suy  nghĩ của anh còn chủ động hơn, mà nguyên nhân của sự chủ động này lại đến từ chính anh –  bạn trai của cậu, chẳng biết nên khóc hay cười.

Bệnh này của anh cũng không khiến mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng hơn.

“Thì chính là…” Nhắc đến vấn đề này thật sự không dễ dàng, bởi vì chẳng phải chuyện ăn uống hàng ngày, mà rõ ràng mang theo tính riêng tư kín đáo, “Vẫn như trước đây.”

Dư Tuyển nghiêng người tiến lên hỏi anh, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, Tư Mậu Nam nhân cơ hội này hôn cậu một cái. Thật ra trong mắt Dư Tuyển, Tư Mậu Nam còn quyến rũ hơn, mới vừa tắm xong nên trên người anh mang theo hơi nước nhàn nhạt, mùi sữa tắm quyện cùng hương dầu gội đầu bạc hà thơm ngát.

“Trước đây thế nào? Đã nhiều năm như vậy, em làm sao nhớ được.” Tất nhiên cậu vẫn nhớ, còn nhớ rõ ràng. “Em đi tắm trước, anh nghĩ xong thì nói với em.”

Lúc hai người chia tay, Dư Tuyển còn chưa đủ mười tám tuổi, hai người cũng chỉ mới thử qua vỏ ngoài của trái cấm, chưa được nếm hết mùi vị, nhưng họ vẫn sẽ làm những gì có thể làm.

Giọng nói Tư Mậu Nam bắt đầu khàn lại, nhịn không được đưa ra lời mời: “Được rồi, đêm nay em ngủ cùng với anh, được không?”

“Được, em tắm trước, rồi sẽ đến trị bệnh cho anh nha.” Dư Tuyển quay lại hôn anh, mang khóe mắt phong tình bước ra khỏi phòng Tư Mậu Nam.

Ngón tay Tư Mậu Nam kề trên khóe môi, nở nụ cười: “Được, chờ em.”

Nửa tiếng sau, Dư Tuyển đã tắm rửa sạch sẽ đi đến.

Không phải Tư Mậu Nam chưa bao giờ ngủ chung giường với Dư Tuyển, thế nhưng giờ đây anh khó giải thích được tại sao lại khẩn trương. Rốt cuộc thì lý do bọn họ ngủ cùng nhau thật sự có hơi kỳ quặc, chữa bệnh gì gì đó, sợ là chưa từng nghe qua, cùng bạn trai ngủ chung, không phải làm chuyện đó mà là cùng em ấy chữa bệnh sinh lý giúp mình.

Lúc chờ đợi, một giây thôi cũng thấy lâu, Tư Mậu Nam nhìn thời gian trên điện thoại mà lòng cảm thấy bứt rứt. Anh nghĩ rằng nếu như có thể một lần giải quyết được vấn đề này thì thật tốt. Ít nhất ngày hôm nay đã nói ra, Dư Tuyển cũng chấp nhận việc này và sẵn sàng giúp đỡ, không có ý nào ghét bỏ anh. Hơn nữa cậu sợ lòng tự tôn của anh bị tổn thương, cũng không hỏi nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dư Tuyển mở cửa ra, cậu mặc áo ngủ dài tay cùng quần dài, tất cả đều do Tư Mậu Nam chuẩn bị.

Trên người cậu không có chút dáng vẻ nào là muốn cùng Tư Mậu Nam làm chuyện đó.

Tư Mậu Nam ném điện thoại lên bàn, xoay người lên giường: “Ngủ.”

Dư Tuyển đóng cửa lại đi về phía anh, thuận lợi leo lên giường, quỳ một gối xuống: “Vậy thì anh ơi, anh xem em có thể giúp gì cho anh, anh muốn xoa bóp không?”

Tư Mậu Nam cảm thấy không cần xoa bóp thì trái tim mình vẫn động lòng xuân: “Trước tiên có thể thử xoa bóp chút đã, không gạt em đâu, trước đó anh có cảm giác.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn trần nhà, có hơi đỏ mặt, nói ra lời này thật sự rất ngượng đó.

“Em biết rồi.” Dư Tuyển thầm hiểu, kéo chiếc chăn Tư Mậu Nam mới vừa đắp lên, hỏi ý kiến Tư Mậu Nam. “Em ấn đùi cho anh nhé, ấn một chút?” Vừa nói vừa khóa người ngồi lên chân anh.

Hai chân Tư Mậu Nam căng cứng: “… Dư Tuyển?” Nhịp điệu giọng nói cũng thay đổi, “Nhanh như vậy hả?”

Khóe miệng Dư Tuyển nhếch lên: “Không phải, nếu không nhanh một chút thì sau này em hưởng thụ sự phục vụ của anh kiểu gì đây. Anh là bạn trai em đó nha.” Cậu còn rất rõ ràng về địa vị của bản thân, “Được rồi, sao anh là bệnh nhân mà còn dông dài với em thế, cuối cùng có muốn trị hay không.”

“Trị trị trị.” Anh đây không phải là vì Dư Tuyển gần như khỏa thân trước mặt nên có chút không dễ chịu sao? 

Dư Tuyển không nghĩ rằng Tư Mậu Nam còn ngây thơ hơn so với tưởng tượng của cậu, trong lòng không ngừng cười, rồi lại không nhịn được cười ra tiếng.

“Đừng sợ ha, em cũng sẽ không nhân cơ hội này mà đè anh.”

Cười xong rồi, Dư Tuyển trầm ngâm nói: “Thật ra, nếu như anh coi vai vế không quan trọng, thì có vẻ có chào cờ được hay không cũng chẳng vấn đề gì.” 

“Tiểu Tuyển, không thể như thế được.” Tư Mậu Nam nhìn vào mắt cậu, lại cảm thấy cậu có phần công khí, đỡ vai cậu, nhấc chân lên, áp cậu xuống lớp chăn mềm mại, tư thế cao thấp của hai người lúc này liền hiện ra rõ ràng.

Dư Tuyển đặt tay lên chăn bày ra bộ dạng đầu hàng: “Thật sự sợ em đè anh đấy à?”

“Sợ chứ, làm sao mà anh không sợ được.”

Hai tay Dư Tuyển choàng qua cổ anh, mượn lực nhấc người lên, hôn một cái vào khóe miệng của anh: “Nhìn anh bị dọa sợ kìa, em đang đùa anh thôi.”

Tư Mậu Nam chỉ chỉ mặt mình: “Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không?”

Hai tay Dư Tuyển xoa xoa gương mặt tuấn tú đó: “Biết rồi, biết rồi.” Đến lúc Tư Mậu Nam không chú ý bèn dùng tay đánh vào bụng dưới của anh, “Anh à, việc trị liệu bắt đầu lâu rồi, vừa nãy anh khẩn trương quá, em không tiện xoa bóp giúp anh, bây giờ thì không có việc gì nữa.

Tư Mậu Nam rên lên một tiếng, cơ thể thả lỏng, cũng dường như đã thấy hiệu quả: “… Dư Tuyển, thật sự là anh vẫn không có cách nào hiểu được em.”

Dư Tuyển hỏi anh: “Anh cũng không phải không được nha.” Ít nhất đến bây giờ vẫn thấy rất bình thường.

Tư Mậu Nam thuận theo lực của Dư Tuyển nằm xuống: “Anh đương nhiên được.”

“Vậy triệu chứng này của anh nghiêm trọng tới mức độ nào?

“Đã một năm rồi, anh không chào cờ buổi sáng được.” Vẻ mặt Tư Mậu Nam dưới từng đợt xoa bóp của Dư Tuyển trở nên mơ hồ, những vẫn giữ được lý trí, “Anh cảm thấy em có thể ấn nhanh hơn một chút…”

Dư Tuyển cười khẽ, dịu dàng đáp lại: “Được.” Sau đó cậu kề bên tai anh nói, “Vậy em cùng anh ngủ đến sáng, xem xem sáng ngày mai anh có thể chào cờ không. Nếu như anh không ngại, em sẽ quay lại nói chuyện với bác sĩ của anh.”

Tư Mậu Nam nghiêng đầu vùi nửa mặt vào gối: “Ừ được, ngày mai anh đưa wechat của anh ta cho em.”

Dư Tuyển nghĩ một lát: “Cơ mà, lúc này thì đừng nhắc tới những người khác.”

Sau hai mươi phút, Dư Tuyển vặn vặn tay, cùng Tư Mậu Nam đổi vị trí.

Kết quả của lần trị liệu đầu tiên xem ra không có gì không ổn, sẽ không phải là Tư Mậu Nam mượn cớ tìm cậu ngủ cùng đâu nhỉ?

Dư Tuyển không khỏi nghi ngờ sâu sắc…
Bình Luận (0)
Comment