Trị Liệu

Chương 28

Kết quả “trị liệu” của Tư Mậu Nam khá khả quan, Dư Tuyển nghi ngờ mà thêm wechat của bác sĩ Tần.

Sau khi báo họ tên với bác sĩ Tần, hai người bắt đầu cuộc trò chuyện kéo dài đến một canh giờ.

Tư Mậu Nam không còn giấu giếm bệnh tình của mình với Dư Tuyển nữa, bác sĩ Tần cũng không có gánh nặng gì khi nói về chuyện này với cậu. Đầu tiên anh ta hỏi kết quả trị liệu của hai người tối hôm qua, sau đó gợi ý cho Dư Tuyển một số cách điều trị

Xét cho cùng, Dư Tuyển chưa từng làm chuyện này với ai bao giờ, lúc nói chuyện điện thoại mặt vẫn nóng bừng, may là cậu đã vào phòng làm việc của Tư Mậu Nam, không bị anh nhìn thấy dáng vẻ lúc này.

Cậu được bác sĩ Tần hướng dẫn làm thế nào để cùng Tư Mậu Nam làm việc đó.

Dư Tuyển bước ra khỏi phòng làm việc tìm Tư Mậu Nam, phát hiện ra anh đang nói chuyện điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm.

Giờ đang là giai đoạn quan trọng, Tư Mậu Nam muốn chia tách với công ty, không phải là chuyện một, hai ngày có thể làm xong, còn có rất nhiều quyền lợi ở giữa, không thể bàn hết trong một lúc được.

Mãi đến khi Tư Mậu Nam nói chuyện xong, Dư Tuyển mới hỏi anh: “Anh muốn rời khỏi công ty, vậy lão Mạch làm sao bây giờ?”

Tư Mậu Nam nói rằng: “Không cần lo lắng. Việc anh ở hay rời công ty cũng không ảnh hưởng lớn đến lão Mạch, những năm này kiếm cũng không ít lời rồi. Dựa theo tính cách lão Mạch, có lẽ sẽ tiếp tục ở lại công ty, người này vô cùng hoài cổ. 

Dư Tuyển gật gật đầu: “Vậy thì tốt, theo như em quan sát mấy tháng này, mặc dù lão Mạch khá dữ, nhưng đối xử với anh không tệ lắm.”

“Anh biết, sẽ không để lão Mạch làm khó dễ, chuyện rời công ty này anh có nhờ luật sư can thiệp, không có vấn đề lớn đâu.”

“Nhưng em sợ rằng công ty sẽ âm thầm có động thái lớn chống lại anh vì lợi ích riêng.”

“Không sao đâu, bây giờ anh đã ở trong trạng thái lợn chết không sợ nước sôi. Họ làm gì cũng vô nghĩa, tốt hơn hết thì để anh hoàn thành nối phần còn lại của hợp đồng, mọi người gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

“Vậy vừa nãy anh làm sao thế?” Dư Tuyển quan tâm nói.

“Không có vấn đề lớn gì, chỉ là có một hợp đồng anh cần phải giải quyết. Luật sư đưa ra vài phương án, anh suy nghĩ thêm một chút là được.”

“Anh thấy không có vấn đề gì là được, em cũng không giúp đỡ được gì.”

Tư Mậu Nam cười khẽ, xoa bóp gáy cậu: “Việc nhỏ mà thôi, tự anh có thể giải quyết được, chỉ cần em ở bên cạnh anh thật tốt, chính là sự giúp đỡ lớn nhất với anh. Đúng rồi, nói cho em việc này.”

Dư Tuyển được anh xoa bóp cực kỳ thoải mái, ngữ điệu hơi cao lên: “Hả?”

“Ba mẹ anh gọi chúng ta cuối tuần về ăn cơm.”

Dư Tuyển bỗng nhiên lên tinh thần: “Anh về nhà ăn cơm, sao còn đem theo em.”

Tư Mậu Nam hôn nhẹ trán cậu: “Họ đã sớm biết anh vì bạn trai cũ mà luôn ở lại nước, bây giờ họ biết anh kéo được em quay về rồi, nên muốn gặp em một lần.”

Dư Tuyển xoa xoa tay, căng thẳng một chút: “Sao anh đều nói với họ thế.”

“Chuyện này cũng không có gì không thể nói, nếu em muốn anh đăng weibo công bố với mọi người quan hệ giữa hai chúng ta, anh cũng có thể làm.” Đợi nhiều năm như vậy rồi, ông trời mới hiểu anh hối hận bao nhiêu. “Ba mẹ anh rất dễ nói chuyện.”

“Bây giờ gặp mặt có phải sớm quá không?”

“Nếu em không muốn gặp họ cũng không sao, cuối tuần anh tự về là được.”

“Không phải ý đó, chỉ là hơi bất ngờ, em phải chuẩn bị tâm lý trước.” Hơn nữa cậu cũng vừa mới biết Tư Mậu Nam còn có vấn đề sinh lý, vẫn chưa hỏi anh sao lại mắc bệnh này. So với bệnh sinh lý, gặp mặt phụ huynh cũng không phải vấn đề lớn lao gì cả. “Cuối tuần em và anh cùng về nhà, không thành vấn đề.”

Hôm nay trạng thái Tư Mậu Nam tốt đến bất ngờ, trong mắt đều tràn ngập sự háo hức muốn thử: “Buổi tối có thể thử lại lần nữa không?”

Dư Tuyển nghĩ đến tay đau tối qua, đẩy anh ra, kiên quyết nói: “Không thử!”

Tư Mậu Nam nghiêng người về trước, nhẹ giọng nói: “Cục cưng ơi, Tuyển Tuyển, tiếp tục thử xem, đây là bác sĩ Tần nói mà.”

Dư Tuyển nắm cằm anh: “Em không cảm thấy anh có chỗ nào không được, em thấy anh rất được.”

Tư Mậu Nam nắm lấy tay cậu: “Em đang nghĩ anh lừa em làm chuyện đó sao?” 

“Anh còn thật sự dám nói.” Dư Tuyển liếc anh một cái. 

“Không phải đâu mà, anh thực sự có bệnh. Nhưng mà sau này anh sẽ cố gắng biến súng nhỏ thành đại bác.” Tư Mậu Nam cúi đầu, vùi vào bụng Dư Tuyển, “Anh nói thật, tin anh.”

Dư Tuyển xấu hổ: “Em không vội, cảm ơn anh.”

Tư Mậu Nam không biết xấu hổ nói: “Chúng ta đều cần mà.”

Dư Tuyển mím môi: “Anh trông em rất cần ở chỗ nào?”

Tư Mậu Nam ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt đong đầy ý cười: “Khắp toàn thân từ trên xuống dưới?”

Dư Tuyển nhấc chân đá anh xuống ghế, đứng dậy đi rót nước, bóp bóp vành tai đỏ ửng của mình. Đùa cậu vui lắm à?

Tư Mậu Nam đương nhiên thấy vui, anh nằm úp sấp cười to trên ghế sofa.

Họ đều nghĩ: Đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.

Từng giây từng phút ở bên nhau đều là điều hạnh phúc nhất của họ, lồng ngực ngập tràn mật ngọt.

Đến với nhau không dễ, sau khi trở về hai người đều quý trọng từng khoảnh khắc này.

Bây giờ Dư Tuyển không cần làm trợ lý của Tư Mậu Nam nữa, cũng có thời gian để kiếm miếng ăn.

Có một gia đình là điều cậu tha thiết ước mơ nhiều năm qua, hiện tại coi như sắp thành hiện thực.

Hai người đều còn trẻ, chặng đường phía trước còn rất dài, gia đình nhỏ này có thể tiếp tục hoàn chỉnh không còn nhờ thời gian nghiệm chứng.

Ban ngày hai người họ cùng tìm kiếm sách chuyên ngành của mình trên mạng.

Tư Mậu Nam nhắc đến anh trai mình với Dư Tuyển.

“Anh còn có anh trai sao?”

“Trước đây anh chưa từng bảo với em à?”

“Hình như chưa từng.”

“Anh ấy là một học bá siêu cấp, tiểu học đã bắt đầu nhảy lớp, hai năm học hết cấp hai. Ba mẹ sợ anh ấy không có bạn bè cùng lứa, vẫn để anh ấy học hết ba năm cấp ba, hiện tại đang giúp ba anh quản lý công ty.”

“Vậy sau khi anh học xong thì về công ty giúp ba anh hả?”

“Ừ, anh không có hứng thú gì với đóng phim. Có anh trai ở đó, họ từ trước tới nay không bắt ép anh. Thay vào đó, họ coi anh trai như tài liệu dạy học, hy vọng anh một bên học tập một bên chơi, không cần phải vào công ty gấp.”

“Ba mẹ anh rất thương anh.”

“Đúng thế, chỉ cần anh yêu thích thì họ đều sẽ ủng hộ, kể cả em nữa.”

“Được rồi, em biết rồi.”

Sau bữa cơm tối, Tư Mậu Nam ôm Dư Tuyển xem TV trong phòng khách, không biết là do ai ra tay, buổi “trị liệu” tối nay đã bắt đầu trước kế hoạch.

“Tư Mậu Nam, anh đang làm gì đó?” Dư Tuyển đang chăm chú nhìn thẳng vào TV bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình có gì đó chui vào quần áo.

“Suỵt.” Tư Mậu Nam ngồi đằng sau Dư Tuyển, nhẹ nhàng thổi một hơi sau tai cậu, “Xem TV chán quá, muốn làm chuyện mà những người yêu nhau nên làm.”

Dư Tuyển bị luồng hơi ấm áp thổi đến mức toàn cơ thể trở nên căng thẳng.

“Trị liệu” tối hôm qua là do cậu chủ đạo, hôm nay cậu bị Tư Mậu Nam bao vây lấy, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, không thể làm gì khác hơn là không nhúc nhích, mặc người sau lưng muốn làm gì thì làm.

Mãi đến lúc Dư Tuyển hài lòng rồi, Tư Mậu Nam mới dừng lại.

Dư Tuyển nhìn chằm chằm bụng anh, do dự nói: “Có phải anh cùng bác sĩ Tần cấu kết lừa gạt em không?”

Tư Mậu Nam kéo tay cậu qua để lên bụng: “Anh thề không phải, là do em quá lợi hại.”

Dư Tuyển càng cảm thấy mình bị lừa, trạng thái bừng bừng mạnh mẽ này không giống bị bệnh.

Dù gì thì cũng đều là chuyện tình thú của những người yêu nhau, không cần tính toán quá nhiều.

Sáng ngày hôm sau, Dư Tuyển còn đang say giấc mộng, đột nhiên cảm thấy chăn bông trên người bị vén lên, người bên gối tỉnh lại rời giường, động tác nhanh chóng. Dư Tuyển đang muốn vùi đầu tiếp tục ngủ, đột nhiên bị Tư Mậu Nam lay tỉnh.

“Tuyển nhi! Xong rồi!” 

Dư – hoàn toàn không tỉnh táo – Tuyển xoa xoa con mắt: “Cái gì xong?”

“Anh lại được rồi!”

Một hồi lâu sau, Dư Tuyển mới phản ứng được anh đang nói cái gì, cậu túm tóc, vẻ mặt tức giận: “Tư Mậu Nam, anh đúng là đang lừa chịch!”
Bình Luận (0)
Comment