Trị Liệu

Chương 5

Nếu như có thể, Dư Tuyển rất hi vọng mình không ngồi cạnh Tư Mậu Nam, vậy thì sẽ không cần đối diện với quá khứ, cũng chẳng ôm suy nghĩ không trong sáng với anh.

Trên máy bay không có Internet, Dư Tuyển không thể tìm kiếm scandal của Tư Mậu Nam để bình tĩnh lại, tiểu thuyết lưu trong điện thoại cũng chẳng còn hấp dẫn, chỉ biết ngẩn người nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Khi Tư Mậu Nam bị âm thanh của nữ tiếp viên hàng không trên loa đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Dư Tuyển đang ngẩn người. Anh không lên tiếng, lặng lẽ nghiêng đầu quan sát cậu.

Bây giờ Dư Tuyển không còn là thiếu niên gầy gò vẫn thường mặc áo sơ mi trắng năm đó nữa. Cậu đã trưởng thành, thân hình mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm tư, mái tóc hơi dài, nhưng như thế cũng rất dễ nhìn, anh muốn tự tay mình có thể giúp cậu vén tóc trên trán lên.

Trên tai phải của Dư Tuyển có một lỗ khuyên không còn rõ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Tư Mậu Nam chạm lên khuyên đinh tán bên tai trái của mình, lúc chuẩn bị chìm vào hồi ức, tiếng loảng xoảng của máy bay đáp xuống đường băng cắt đứt đoạn tâm tư.

Sau khi hạ cánh an toàn, họ lên xe bảo mẫu [1] đã sớm chờ ở đó để tới đoàn phim.

Nhân viên đi theo họ không tính là nhiều, hai vệ sĩ, thêm cả Dư Tuyển cũng chỉ có ba người. Mạch Bạch nguyên là người đại diện, không phụ trách công việc của cậu.

Dư Tuyển chọn ngồi hàng ghế sau, một đêm trước cậu không sao ngủ được, bây giờ lại rất buồn ngủ, có lẽ do thời tiết nơi này ấm áp, cơn buồn ngủ cũng trở nên rõ ràng hơn.

So với mùa xuân ở khu vực Hoa Đông, nhiệt độ ở thành phố Hạ cao hơn rất nhiều, mọi người vừa lên xe đã bắt đầu cởi áo khoác dày nặng, thay quần áo mỏng.

Khách sạn do đoàn phim đặt trước, cố ý để lại ba phòng cho Tư Mậu Nam. Tư Mậu Nam một phòng, Dư Tuyển một phòng, hai vệ sĩ chung một phòng. Mạch Bạch không thường ở lại nên chưa ai chuẩn bị trước phòng cho hắn, hắn đành bảo trợ lý đặt một phòng, nhóm người Tư Mậu Nam ở tầng chín, còn hắn ở tầng tám.

Bộ phim này có hơi nhiều cảnh quay ngoài trời, không cần đổi khách sạn thường xuyên, các cảnh quay đều được hoàn thành ở thành phố Hạ.

Buổi sáng họ đến nơi, nghỉ ngơi qua buổi trưa, buổi chiều trực tiếp tiến vào đoàn làm phim.

Xe bảo mẫu do vệ sĩ Trương Nhất lái, Dư Tuyển chỉ phụ trách giúp Tư Mậu Nam mang theo đồ tuỳ thân. Là trợ lý sinh hoạt, việc gì cũng phải quản, từ quay video chụp ảnh hàng ngày cho tới ăn uống ngủ nghỉ.

Buổi trưa, khi mọi người nghỉ ngơi, cậu đến gần đó mua  thuốc chống say nắng, thêm chút dầu gió để cải thiện tinh thần, mua thêm một thùng nước đặt trong cốp sau xe bảo mẫu. Cậu làm những việc này cũng không nói cho người khác biết, chính là Mạch Bạch tinh mắt, biết tất cả.

Vừa mới lên xe, thấy Dư Tuyển còn chưa lên, Mạch Bạch nhỏ giọng nói với Tư Mậu Nam: “Tôi phát hiện bạn học của cậu em Lương Việt này thật tỉ mỉ, ban đầu còn lo lắng cậu ấy có thể không ứng phó được, giờ nhìn thấy, so với Lâm Thiển hơn nhiều lắm.”

Tư Mậu Nam vui vẻ nhưng bộ dáng lại dửng dưng như không, nói: “Người tôi chọn, tất nhiên không có vấn đề gì.”

Mạch Bạch thấy hắn còn kiêu ngạo hơn: “Nói giống như trước đây cậu từng quen biết cậu ta vậy. Nhưng mà, lại nói, sao cậu chỉ nhìn một cái rồi xác định cậu ấy là trợ lý của mình luôn, cũng không hỏi câu gì, trước đây cậu không giống một người mê khuôn mặt đẹp.”

Tư Mậu Nam chậm rãi quay lại, hiếm có lúc kiên trì nói chuyện cùng lão Mạch: “Bởi vì tôi không có hứng thú với người ngoài.”

“Chậc, nhanh như vậy đã nhận là người của mình, trước đây chưa từng thấy cậu hình dung như vậy về Lâm Thiển.” Nghĩ đến Lâm Thiển mập mạp, Mạch Bạch tự mình nói thêm, “Được rồi, xét vẻ ngoài, trợ lý Tiểu Dư của chúng ta trực tiếp debut cũng được, con người cũng dịu dàng.”

Dư Tuyển dịu dàng ư?

Đánh giá của Mạch Bạch về Dư Tuyển rất cao, tâm tình Tư Mậu Nam mười phần sung sướng, giữ phần tâm trạng tốt này đến thời gian chụp ảnh.

Dư Tuyển đóng cốp lại, quay về xe, chống lại ánh mắt chăm chú của Tư Mậu Nam, âm thầm bỏ qua một bên, sắp xếp vị trí ngồi phía sau, không hề gây chú ý.

Tư Mậu Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên kính phản chiếu hình bóng Dư Tuyển nhắm mắt dựa lên ghế.

Mạch Bạch ngồi ở hàng trước tám chuyện với Trương Nhất về những lần họ từng đến thành phố Hạ, hoàn toàn không để ý đến không khí diệu kỳ đằng sau.

Theo tình hình hiện tại, mảng phim cổ trang bị hạn chế, lượng người tiếp nhận cũng không lớn, rất nhiều đoàn phim đều thất bại. Vì thế Tư Mậu Nam mới tránh nhận phim đề tài cổ đại, chọn phim hiện đại thanh xuân vườn trường, mang theo nội dung bạo lực học đường, chủ yếu vẫn khai thác tình yêu chua xót của tuổi trẻ.

Đạo diễn bộ phim “Hơi ấm nơi đầu ngón tay anh” là một đại thiếu gia, nhìn hắn trẻ vậy thôi nhưng mấy bộ phim hắn làm đều từng nhận giải thưởng. Nguyên nhân Tư Mậu Nam chọn bộ phim này một phần hướng về liên hoan phim, hơn nữa bạo lực học đường là tin tức nóng hổi trong hai năm qua, chọn diễn bộ này cũng vì lợi ích chung. Bộ phim phản ánh tình yêu non nớt thời niên thiếu cùng tuyên truyền chống lại bạo lực học đường, bản thân nó sẽ có giá trị cao hơn một bậc.

Không cần biết trong đầu Tư Mậu Nam nghĩ gì, bây giờ đạo diễn không hài lòng lắm với trạng thái hôm nay của anh.

“Tư Mậu Nam, tình trạng của cậu không ổn. Hiện giờ cậu đang đứng trong trong ngõ hẻm âm u thì nhìn thấy lớp trưởng Vương Duyệt Thân mà mình thầm mến bị người khác xé rách sách bài tập. Tại sao lại có vẻ mặt cao hứng thế kia? Vương Duyệt Thân có thù oán gì với cậu hả?”

Tư Mậu Nam cười áy náy: “Xin lỗi, không có thù oán gì cả, cho tôi một phút.” Anh quay lưng lại ống kính, cúi đầu nhắm mắt.

Staff bên cạnh cười sắp chết, Dư Tuyển ngồi một bên, mặt cũng không căng cứng nữa, khoé niệm mím chặt hơi thả lỏng ra. Đây là lần đầu cậu xem Tư Mậu Nam đóng phim, nhất định căng thẳng hơn chạm mặt trên màn hình.

Hiện tại, Tư Mậu Nam quay cảnh lần đầu nhìn thấy Vương Duyệt Thân bị bạn học nữ cùng cấp bắt nạt. Dư Tuyển ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ôm lấy kịch bản của Tư Mậu Nam, sợ vẻ mặt mình bị lộ ra ngoài, cậu không thể làm gì khác hơn là mở kịch bản của Tư Mậu Nam ra nghiêm túc nhìn. Tư Mậu Nam đã sớm học thuộc lời thoại, chỉ cần nhập vào tâm tình của nhân vật chính, chắc chắn không lệch với kịch bản.

——

Thân thế của nữ chính Vương Duyệt Thân trong “Hơi ấm nơi đầu ngón tay anh” rất đáng thương. Lúc cô học tiểu học, cha mẹ làm công ở ngoài qua đời vì tai nạn giao thông, tiền bồi thường rơi vào tay chú mình, người giám hộ của cô cũng đổi thành ông ta. Nhưng người chú cũng có gia đình riêng, người thím lại điển hình cho loại đàn bà chanh chua ham tiền. Tiền bồi thường của Vương Duyệt Thân đều bị bà đem cho anh họ và em họ của cô. Vương Duyệt Thân cũng không vì không được coi trọng mà cảm thấy đau buồn. Cô nỗ lực học tập, thành tích rất tốt, muốn đỗ trường đại học lý tưởng của bản thân, thay đổi vận mệnh.

Một ngày nọ, Vương Duyệt Thân nhìn thấy bạn học nữ chơi khá thân với cô bị người kéo đến WC đánh đập, cô tiến lên giúp bạn một tay, ai biết được sau đó những bạn học nữ này lại quay ra bắt nạt cô như một món đồ chơi mới. Lần này đúng lúc cô bị chặn ở trong ngõ, bị xé vở bài tập, nam chính đánh nhau bị đuổi ra khỏi quán Net vừa vặn nhìn thấy. Vì thế, nam chính đẹp trai tiến lên giúp cô…

Câu chuyện bắt đầu từ đây.

——

Dư Tuyển xem xong, hít một hơi thật sâu.

Mạch Bạch vừa nói chuyện điện thoại xong, đi đến đây, tuỳ tiện ngồi lên ghế đẩu nhỏ bên cạnh Dư Tuyển. Chỗ hai người cách hơi xa máy quay, chỉ nhìn thấy hiện trường, không nhìn thấy bên trong máy quay có nội dung gì.

Dư Tuyển đang trong trạng thái đợi mệnh lệnh, chờ bất cứ lúc nào Tư Mậu Nam diễn xong lại đây nghỉ ngơi.

Lúc này lại nhàm chán, cậu hỏi Mạch Bạch: “Anh Mạch, tại sao anh Nam lại nhận kịch bản này?”

Mạch Bạch nghe thấy, bảo rằng khi Tư Mậu Nam nhận diễn bộ này, hắn ban đầu còn không đồng ý, mà lại không từ chối được sự kiên trì của nghệ sĩ nhà mình.

Đúng lúc Mạch Bạch nhàn rỗi, biểu hiện buổi chiều của Dư Tuyển cũng đáng khen ngợi, hắn tình nguyện nói nhiều hơn, nói về việc Tư Mậu Nam xem xong kịch bản ngay lập tức muốn diễn.

Tư Mậu Nam năm nay 25 tuổi, hai năm trước tốt nghiệp đại học. Bây giờ Tư Mậu Nam đang độ tuổi trẻ khí thịnh, là đại diện có kỹ năng diễn xuất hàng đầu trong đám “tiểu thịt tươi”, còn có một đống kịch bản tuỳ anh lựa chọn.

Lúc lấy được kịch bản “Hơi ấm trên đầu ngón tay anh”, Tư Mậu Nam ngay lập tức không bỏ xuống được. Sau khi đọc xong liên hệ với lão Mạch, nhất định muốn nhận kịch bản liên quan tới vấn đề bạo lực học đường. Lão Mạch ban đầu không đồng ý, chủ đề bạo lực học đường vừa nghe đã thấy âm u tối nghĩa. Đây là phim nghệ thuật, giá trị thương mại không cao, doanh thu sẽ giảm nghiêm trọng.

Mà Tư Mậu Nam lại nói với Mạch Bạch, nếu không nhận phim này, một năm tới anh sẽ không quay phim nữa. Sau khi bị uy hiếp, lão Mạch ôm ngực, một mặt đau lòng từ bỏ  kịch bản phim hài hắn ưng ý, mặt khác liên hệ với đạo diễn của “Hơi ấm nơi đầu ngón tay anh”.

Ký xong hợp đồng, mọi việc đều lắng xuống. Lão Mạch trước sau như một nổi xung hỏi Tư Mậu Nam: “Tại sao cậu lại muốn chọn phim này, vừa nhìn cũng biết doanh thu chả ra sao, đúng là lãng phí cả nửa năm!”

Tư Mậu Nam nhìn gương mặt tiền tụy hơn mấy phần của lão Mạch, nói: “Tôi đơn giản chỉ muốn diễn.”

Lão Mạch đương nhiên biết kịch bản của “Hơi ấm nơi đầu ngón tay anh” rất tốt, nhưng hắn coi trọng phim thương mại, không vừa lòng nói: “Kịch bản độc như vậy, lúc đó cậu không thoát vai được thì làm thế nào?”

Tư Mậu Nam tự tin đáp lại: “Diễn viên chuyên nghiệp làm sao có khả năng không thoát vai được.” Còn có một câu nữa, nhưng anh chưa nói ra.

Nếu như không thoát được, là do đã đánh vào điểm quan trọng của diễn viên mà thôi.

Nghe xong, Dư Tuyển cẩn thận hỏi: “Anh ấy thật sự nói như vậy hả?”

Mạch Bạch là một tên nghiện thuốc, hắn đốt cho mình một điếu, còn hỏi Dư Tuyển có muốn không. Dư Tuyển cũng có chút nghiện thuốc lá, ngón tay cậu khẽ run tiếp lấy điếu thuốc của Mạch Bạch, hút một hơi, để làn khói cay cay kích thích đôi mắt của mình.

“Anh Nam của cậu khi quyết định thì có mười con ngựa cũng chẳng kéo cậu ta quay lại được. Đã muốn nhận thì tôi cũng đâu thể bắt cậu ấy làm gì. Cậu ta chính là tổ tông nhà tôi. Cậu nên biết rằng, tính khí lớn đến vậy, có mù mới đi chọc giận cậu ta.”

Dư Tuyển xoa bóp sống mũi chua xót, nở nụ cười, chân thành phụ họa nói: “Ừm, anh ấy cũng là tổ tông của tôi.”

“Tổ tông” của hai người lúc này đang diễn hăng say. Dư Tuyển không tiếp tục đọc kịch bản nữa, yên tĩnh đứng bên cạnh xem Tư Mậu Nam diễn. Lúc Tư Mậu Nam xuống nghỉ ngơi, chuyên gia trang điểm sẽ tới chỉnh trang lại cho anh. Dư Tuyển đưa anh cốc nước có cắm ống hút.

Đợi chuyên gia trang điểm làm xong, Tư Mậu Nam phải tiếp tục quay lại phim trường, không có nửa điểm khác thường.

Trước khi rời đi, Tư Mậu Nam quay đầu lại nhìn Dư Tuyển, hỏi cậu: “Em đang đọc kịch bản à?”

Dư Tuyển: “Đọc phần mở đầu.”

Tư Mậu Nam muốn nói lại thôi, anh đem cốc nước đưa cho Dư Tuyển, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Dư Tuyển, em chưa quên.”

Nói xong, anh nhanh chóng quay lại khu vực quay phim, ánh mắt không dừng lại trên người Dư Tuyển.

Mạch Bạch chạy ra ngoài tám chuyện cùng đạo diễn sản xuất, đúng lúc đi tới, nghe được cuộc hội thoại trước đó của hai người.

Tuỳ tiện hỏi: “Tại sao cậu ta lại hỏi cậu đọc kịch bản chưa?”

Dư Tuyển sờ sờ vành tai vừa mới bị ngữ khí ấm áp của Tư Mậu Nam khẽ vuốt nóng lên, nói: “Đại loại là đang kiểm tra năng lực nghiệp vụ của tôi.”

Mạch Bạch lắc đầu một cái, cũng không để ý Dư Tuyển đang mất tự nhiên, tự nói với mình: “Tư Mậu Nam này muốn thoát vai thì luôn luôn thoát được mà.”

Dư Tuyển chỉ cảm thấy tim mình đập càng ngày càng dữ dội, đồng hồ đeo tay hiển thị nhịp tim đã đạt đến 128.

Chưa quên gì cơ?

Anh ấy có ý gì?

Dư Tuyển thấy bản thân vì một câu nói của Tư Mậu Nam mà bối rối, ở trong lòng thấp giọng mắng mình một câu.

Ngu ngốc, vẫn luôn không kiềm chế được như vậy.

Chú thích

[1]: xe bảo mẫu – nanny vans, xe chuyên dụng của nghệ sĩ.
Bình Luận (0)
Comment