Sáu năm trước.
Lớp 12 – 1 trường trung học số 3.
Kỳ nghỉ hè mới kết thúc được mười ngày, học sinh vừa vào năm cuối cấp ba đều bị vòng lặp làm bài – nộp bài ở trường làm cho buồn ngủ.
Tư Mậu Nam hoàn thành một phần bài thi, mệt mỏi nhoài người lên bàn, hoàn toàn không muốn động đậy.
Hiếm khi không có thầy cô giảng đề trong lớp, bên trong phòng học đầy tiếng lật sách, tiếng bút cùng tiếng giấy va vào nhau sàn sạt. Mặt bàn của anh để một lon cà phê, dùng để nâng cao tinh thần, không có thì anh sẽ mệt rã rời đến mức có thể nằm trên bàn ngủ hẳn một ngày.
Hôm nay cà phê lại chẳng có tác dụng, uống hết một lon vẫn buồn ngủ cực kỳ.
Chỗ ngồi của anh gần cửa sổ, sau giờ Ngọ, gió thu phất phơ thổi vào, lướt qua mặt người, thư thư thái thái, nhưng càng gợi lên cơn buồn ngủ.
Chẳng bao lâu sau, anh không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngủ thiếp đi, hận không có ngay một chiếc giường ở đây.
Điện thoại đi động đặt trong ngăn bàn không ngừng ong ong rung lên đánh thức Tư Mậu Nam. Anh hé mắt ra nhìn một chút, là nhóm chat “Anh trai à, bỏ vũ khí xuống” trên WeChat. Sau khi lướt lướt qua hai mươi mấy tin, anh nhét điện thoại vào ngăn bàn lần nữa, tiếp tục ngủ.
Chuông tan học vang lên, bạn học xung quanh đi lấy nước, đi vệ sinh, cùng với tiếng kê bàn đã hoàn toàn đánh thức anh.
Một gương mặt có vài nốt mụn tuổi dậy thì xuất hiện trước mắt.
“Mẹ nó, Tư Mậu Nam, mày không đọc tin nhắn trong nhóm hả?”
Tư Mậu Nam cầm lon cà phê, nhấc lên mới nhớ ra đã uống hết rồi, thẳng tay vứt luôn vào thùng rác làm bạn học ngồi sau giật mình.
Tư Mậu Nam miễn cưỡng mở mắt ra, liếc Lương Việt một cái: “Vừa ngủ dậy, không thấy.”
Hai mắt Lương Việt tỏa sáng, chống hai tay lên bàn học, nói: “Hai tiết sau học Đại số, mày có muốn ra quán net không!”
“Nhàm chán chết mất, cà phê cũng chẳng có tác dụng gì, toàn mấy đồ giả kém chất lượng, đi thôi.”
“Vậy còn chờ gì nữa, ngài đây nhanh chóng lên, đều đang chờ ngài đấy”
Tư Mậu Nam quá lười trả lời lại, gần đây chẳng có hứng thú làm gì hết, chắc do thời tiết quá nóng.
Bạn cùng bàn Tư Mậu Nam nói nhỏ: “Hai người lại ra ngoài đi net à?”
“Ừm đúng đấy, dù sao cũng chán lắm.” Lương Việt đáp.
Tư Mậu Nam chậm rãi xoay người, cầm điện thoại đi động cùng ví tiền lên, khoác lên mình áo đồng phục trực tiếp ra khỏi cửa lớp, đóng sầm cửa lại, áo khoác tung bay như nước chảy, khiến em gái lớp dưới đi ngang qua dồn dập bắn tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Lương Việt vừa hâm mộ vừa ghen tị, chính chủ Tư Mậu Nam ngược lại chẳng quan tâm tí nào, anh hoàn toàn không thèm để ý.
Tư Mậu Nam, đại ca kiêm hotboy trường trung học số 3, giá trị vũ lực đạt cấp Max, nhan sắc cũng phi thường đỉnh, là nam thần trong mắt mọi nữ sinh trường này. Nói thẳng ra Tư Mậu Nam chính là kiểu “trai không
xấu gái không yêu”, huống chi thành tích học tập của anh vượt trội hơn mọi người, có thể ví như một đại thần.
Hai người từ cửa sau ký túc xá nam trèo tường ra ngoài. Qua hai con phố là đến quán net đã hẹn trước đó.
Một bên thì leo tường, một bên Lương Việt bất bình giùm bạn nữ không được Tư Mậu Nam yêu thích kia, miệng nói linh tinh.
“Mày nói xem mày có điều kiện tốt như vậy, ở giữa biển hoa, sao đến cả mảnh lá cũng chẳng dính vào người mày vậy hả? Hoa khôi của trường mỗi lần đều mượn cớ đến lớp đưa mày trà sữa, em ấy xinh đẹp học giỏi, cầm kỳ thi họa ca hát khiêu vũ đều được. Mày muốn loại con gái nào thì mới thích người ta thế?”
Mặt Tư Mậu Nam không hứng thú lắm, nói: “Nó học giỏi hơn tao à?”
Lương Việt bất bình thay hoa khôi trường: “Không bằng mày, nhưng cũng giỏi nhất khối 10 rồi.”
Tư Mậu Nam đâm thủng hắn: “Mày thích thì tự đi mà theo đuổi.
Lương Việt sờ mũi một cái, nói: “Có phải mày không thích kiểu người như ẻm, mà yêu thích con gái mang chút gợi cảm lại thêm chút cục cằn? Nhưng hoa khôi trường trung học số 1 chính là như thế, cũng không thấy mày hứng thú, cho nên rốt cuộc mày thích thế nào vậy?”
Tư Mậu Nam đá một cái vào mông hắn: “Liên quan gì tới mày, mau nhảy xuống. Chủ nhiệm giáo dục mà nhìn thấy, tao giết chết mày.”
Lương Việt nhanh nhẹn lăn xuống, sau đó nhìn thấy một cặp chân dài của Tư Mậu Nam. Hắn cũng có chân dài, cớ sao em gái ấy không quan tâm hắn chứ. Tính ra hắn lớn lên trông không kém đâu.
Đi tới ngã rẽ, đột nhiên Tư Mậu Nam nói với Lương Việt: “Mày đi trước, tao sang bên cạnh mua bao thuốc lá.”
“Được rồi, thiếu gia, nhanh lên đấy.” Lương Việt biết tính soi mói của con người Tư Mậu Nam, nhất định muốn dùng thuốc lá hàng hiệu, loại khác không hứng thú. Cậu ta bảo vị cay quá, cay thì đi mà hút thuốc dành cho đàn bà đi.
Lương Việt cũng chỉ dám bức xúc hai câu trong lòng, không dám nói ra.
Hai người tách ra, Tư Mậu Nam rẽ vào một con ngõ, ở đó có một cửa hàng bán rượu và thuốc lá cao cấp.
Đốt một điếu thuốc vừa mua, anh định từ ngõ bên này đi đường tắt qua quán net.
Đi được nửa đường, anh nhìn thấy bốn, năm đứa học sinh mặc đồng phục trường số 6 vây quanh một học sinh trường mình. Cậu trai bị vây vào trong ngoan ngoãn biết điều, đeo kính, đồng phục học sinh mặc trên người sạch sẽ. Cậu mím môi, bị mấy đứa con trai cà lơ phất phơ quây lại, hơi sợ sệt mà lùi lại về sau.
Nhưng mà, cậu cũng không đi được đường nào, bất kể là bên trái hay bên phải, đường đi bị chặn lại hết.
Cậu trai nhã nhặn đẩy đẩy mắt kính, hỏi người vây quanh mình: “Mấy người muốn thế nào?”
Học sinh trường ngoài: “A, không muốn thế nào hết, mượn mày chút tiền tiêu thôi.”
Học sinh trường trung học số 3: “Tôi không có tiền.”
Học sinh trường ngoài: “Bọn anh đây không tin, vừa nãy còn nhìn thấy người đàn ông kia đưa cậu mấy trăm. Bọn anh mượn mấy trăm trước, chốc nữa quay lại trả cậu, có được không?”
Học sinh trường trung học số 3: “Đây là phí sinh hoạt của tôi, không thể cho mấy người được.”
Cậu trai dường như còn muốn nói gì đó, chỉ thấy một nam sinh mang bộ mặt hung ác trong số đó cướp lấy túi sách của cậu, đẩy cậu ra. Cậu đứng không vững, vai đập vào mép tường. Nam sinh hung ác ấy vứt toàn bộ sách vở cậu lên mặt đất, lật ví tiền cậu giấu trong túi sách lên.
Tư Mậu Nam vốn không muốn quản, nhưng nhìn thấy mình cùng cậu trai ấy mặc chung một bộ đồng phục học sinh, hơi nhướng mày, xoay mũi chân một cái, trực tiếp bước đến, coi như là làm việc thiện đi.
Dư Tuyển đang đỡ vai phải, trong lúc người khác không để ý lấy tay phải nhặt một cái gậy rỉ sắt trong góc ra. Còn chưa kịp làm gì, cậu thấy phía trước có một nam sinh mặc đồng phục trường mình, miệng ngậm điếu thuốc, cực kỳ cool ngầu đứng nơi ngược sáng.
Anh nói: “Bọn mày biết đây là địa bàn của ai không?”
Dư Tuyển nhìn anh phun điếu thuốc, sương khói mờ ảo, nghĩ thầm người này giả vờ tinh tướng cũng thật thạo. Mấy người trường số 6 bên trong quay đầu nhìn hắn: “Bớt lo chuyện người khác đi!”
“Biết ông đây là ai không?” Tư Mậu Nam dí điếu thuốc hút xong lên tường, dập lửa rồi ném vào thùng rác bên cạnh. “Người như ông đây vốn cực kỳ không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng đây là địa bàn của ông. Tại chỗ của ông mà gây chuyện, còn không biết ông là ai, vậy đừng trách.”
Đạo lý đương nhiên không lọt tai, mấy người bên trường trung học số 6 cũng biết mình đang làm gì, xông tới đi đường quyền với Tư Mậu Nam, bọn họ cứ như vậy đánh nhau.
Mà Tư Mậu Nam không cho chúng đến gần mình, đá rồi lại đấm, chúng thấy mình không đánh lại nên muốn chạy, tên mặt tợn bị Tư Mậu Nam tóm chặt cổ: “Ví tiền.”
Tên mặt tợn không thể làm gì khác ngoài việc đỡ thắt lưng đưa ví tiền vừa cướp chưa ấm được bao lâu cho Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam hướng về bọn họ phun ra chữ: “Cút.”
Đám người lần lượt cút.
Dư Tuyển đã sớm đặt thiết côn về vị trí cũ, lặng lẽ phủi sạch rỉ sắt dính trên tay.
Tư Mậu Nam đưa ví tiền qua cho cậu: “Ầy, lần sau đừng đi vào hẻm nhỏ này nữa.”
Dư Tuyển mặt lạnh tanh nhận lấy ví của mình, đẩy kính mắt trên mũi, cúi đầu thu xếp sách bị mấy thằng lưu manh quăng xuống.
Lúc này Tư Mậu Nam mới nhìn rõ gương mặt cùng thân người của Dư Tuyển, thầm nghĩ cậu bạn nhỏ cũng không tồi, người rất gầy, chẳng trách bị thằng mặt tợn kia đẩy một cái đã gục, thật là một chú gà bé nhỏ yếu ớt.
“Cậu học chung trường với anh nhỉ.” Tư Mậu Nam vừa mắt người nào hầu hết đều nguyện ý nói nhiều hơn hai câu với họ. “Anh cứu cậu đó, một câu cảm ơn cũng không có là sao? Bạn nhỏ à, lịch sự chút đi.”
“Tôi cũng không nhờ anh giúp.” Tiếng Dư Tuyển không lớn, nhưng từng từ cậu nói đều thành công bay vào tai Tư Mậu Nam, mềm mại ngứa ngáy. Chính là, mấy từ đó hợp lại với nhau, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Tư Mậu Nam liếc khuôn mặt đầy vẻ không hứng thú, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Dư Tuyển, tiện tay nhặt lên một tờ bài thi.
Tư Mậu Nam đang định nhặt xấp bài thi lên, nhìn thấy tên của Dư Tuyển: “Tên của cậu dễ nghe thật, nhưng mà kết quả này hơi căng đó. Anh tuỳ tiện viết điểm cũng cao hơn cậu, 59 điểm toán.” Anh không kiềm được mà nở nụ cười.
Dư Tuyển đoạt bài thi trong tay Tư Mậu Nam về, nhét vào cặp, đứng dậy liếc Tư Mậu Nam một cái.
Tư đại thiếu gia được người ta ca tụng quen rồi, không nghĩ mình có ngày đá trúng tấm sắt (1) . Anh đứng dậy theo, mắt thấy bạn nhỏ mình vừa cứu phải đi ngay, Tư Mậu Nam kéo lại cổ áo của cậu, vô tình thấy được cần cổ dài trắng nõn, trông còn hoàn hảo hơn mấy đứa con gái.
Dư Tuyển bị kéo lại một bước, cả tấm lưng dựa vào ngực Tư Mậu Nam, hơi nóng, cậu dữ dằn nói: “Làm gì thế!”
Tư Mậu Nam có ý định buông cậu ra: “Cậu còn chưa nói cảm ơn người anh này đâu, bạn nhỏ à.”
Dư Tuyển đẩy tay Tư Mậu Nam đang kéo cổ áo mình ra: “Anh mới là bạn nhỏ, tôi cũng không kêu anh tới giúp, nhiều chuyện.”
Tư Mậu Nam hiếm khi lo chuyện bao đồng, ai mà nghĩ tới bản thân lại gặp phải một tên nhóc không hợp tác như vậy.
Tư Mậu Nam hết sức tốt tính lùi lại nói chuyện khác: “Không xin lỗi cũng được, nói anh nghe tên lớp cậu đi.”
Dư Tuyển cảnh giác quay đầu nhìn Tư Mậu Nam: “Sao nào, anh cũng muốn cướp tiền tôi à?”
Hơi thở Tư Mậu Nam ngưng lại, lần đầu bị chọc tức đến mức nghẹn lời, buông Dư Tuyển ra, chỉ có thể nói tục: “Anh con mẹ nó…”
Sau đó, chỉ thấy Dư Tuyển chỉnh lại cổ áo một chút, cắp cặp sách chạy đi cũng không quay đầu lại.
Tư Mậu Nam đứng ở chỗ cũ nhìn bóng lưng cậu, đá đổ thùng rác bên cạnh: “Đệt!”
Tư Mậu Nam một bụng tức giận đi vào quán net, gặp bọn Lương Việt đang chờ người, bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu vặt, trực tiếp gọi hai phòng riêng cho sáu người.
Lương Việt nói thầm: “Tư Mậu Nam, mày đi châu Phi mua thuốc phải không? Lâu như thế.”
Tư Mậu Nam cực kỳ khó chịu đốt điếu thuốc: “Ông nội mày vừa gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ.”
Lương Việt cười ha ha: “Ông nội à, ngài đùa cháu hả?”
Tư Mậu Nam đứng dựa vào lưng ghế Lương Việt, cúi đầu nhìn sau cổ Lương Việt một chút, vừa đen vừa xấu, chậc.
Lương Việt cảm thấy cổ mình hơi lạnh: “Nhìn tao chằm chằm làm gì.”
Tư Mậu Nam nghiêng ngả ngồi lên ghế, ghét bỏ nói “Hôm nay mới phát hiện da mày đen vãi, xấu thật.”
Lương Việt phẫn nộ vô cùng, chỉ thiếu chút nữa hất máy tính lên: “Tư Mậu Nam, ông nội nhà mày!”