Đám người Lang thôn tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu đã đuổi theo kịp nhóm người của Tiểu Du Du cùng thôn dân Thạch thôn. Song phương hai bên không thèm nói nhiều đã nhanh chóng lao vào nhau, một trường ác đấu kịch liệt tức khắc xảy ra.
Người Lang thôn số lượng đông đảo, lại bị kích thích bởi cơn giận dữ, cho nên mỗi người đều trở nên cực kỳ hung hãn.
Thế nhưng cho dù như vậy đám người Lang thôn vẫn không thể địch nổi đám thôn dân Thạch thôn được dẫn đầu bởi hai người tu chân là lão thôn trưởng và Tiểu Du Du, chiến cuộc dần nghiên về phía phe của Thạch thôn.
Đặc biệt là Tiểu Du Du, tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu không đủ phong phú, khi ra tay cũng không đủ độ tàn nhẫn, thế nhưng sức mạnh của đứa nhỏ này quá đủ để nghiền ép những thế tục Võ giả của phe Lang thôn.
Đôi tay chân bé nhỏ của Tiểu Du Du liên tục hoạt động, nhìn nó trong đoàn người loạn chiến chẳng khác nào một con hung thú Thái cổ hình người còn non, nhưng chỉ cần như vậy vẫn dư sức giết đến đám người Lang thôn người ngã ngựa đổ, thất điên bát đảo, không ngừng bại lui.
Đương khi song phương vừa mới chuẩn bị giao thủ, Nguyễn Thế Luân liền phảng phất giống như một con thỏ bị giật mình, xoay người trốn đi không thấy hình bóng, chọc cho tên thiếu niên Mập Mạp nhìn theo tức giận mắng lớn:
- Đồ quỷ nhát gan!
Trong lòng Nguyễn Thế Luân thầm cười nhạo, không thèm để ý đến lời chửi mắng của tên thiếu niên Mập Mạp.
Nguyễn Thế Luân đương nhiên phải sớm chạy đi chỗ khác tránh khỏi nơi đầy thị phi này, bằng không nếu để cho bọn người Tiểu Du Du và thôn dân Thạch thôn nhìn thấy hắn đồng hành cùng với đám người Lang thôn, sau này làm cách nào mà giải thích?
Nhanh chóng tìm đến một địa phương bí mật không quá xa chiến trường, tầm mắt của Nguyễn Thế Luân vững vàng tập trung nhìn chằm chằm vào thân ảnh hai người tu chân của Vu gia.
Đúng lúc này, Nguyễn Thế Luân chú ý nhìn thấy người đàn ông trung niên tên gọi là lão Trần ở giữa chiến trường không chút hoang mang lặng lẽ móc ra một cây cốt địch không biết làm từ xương loại động vật gì đặt lên miệng khẽ thổi lên.
Tiếng cốt địch quả thật không có dễ nghe một chút nào, âm thanh khàn khàn chói tai, tựa như ma quỷ gào khóc thảm thiết.
“Uồm! Uồm!”.
Sau một khắc, Nguyễn Thế Luân đã thấy đột nhiên xuất hiện nhiều hung thú từ bên trong núi rừng điên cuồng chạy ra.
Có Thiết Giáp Tượng to bằng ngọn núi nhỏ.
Có Nhất Giác Hổ trên đầu mọc lên một cái sừng màu đen.
Có mãnh thú Liệt Hỏa Hùng, bộ lông trên thân thể nó giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực ...
Mỗi một con hung thú, đều so với dã thú tầm thường hung hãn gấp mười gấp trăm lần.
Bình thường, nếu muốn săn giết một con hung thú đều cần một nhóm thợ săn lão luyện cùng dũng mãnh nhất, kết bè kết đảng, bố trí cạm bẫy cẩn thận mới dám đi săn giết.
Thậm chí ngay cả khi đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, thi thoảng đám thợ săn vẫn có khả năng phải trả giá bằng cả mạng sống, kết quả tệ nhất chính là nhiệm vụ săn giết thất bại.
Mà thời điểm hiện tại, loại hung thú dũng mãnh như vậy lại đồng thời xuất hiện số lượng có tới mấy chục con, xông đến bao vây bọn người Tiểu Du Du từ bốn phương tám hướng, giống như một cơn thuỷ triều cuồng mãnh đang liên miên xô tới.
Đối mặt với thú triều xuất hiện đột ngột, lão thôn trưởng Thạch thôn cùng Tiểu Du Du cũng không có biện pháp nào đối phó quá tốt, chỉ có thể tận lực đánh giết hung thú, bảo vệ đám người Thạch thôn nhanh chóng lui lại phía sau, coi như làm như vậy, cũng có mấy người thôn dân Thạch thôn bất hạnh ngẫu nhiên bị hung thú đánh gục giết chết.
- Giết…!!!!
Giữa bầu trời, mây đen bao phủ dày đặc, cuồng phong gào thét. Trên mặt đất tiếng hô hoán rung trời, máu chảy thành sông.
Tình thế chiến trường chuyển tiếp đột ngột trong nháy mắt, ngay cả Nguyễn Thế Luân đang núp ở địa phương bí mật cũng có cảm giác trở tay không kịp, chỉ có thể ở xa xa nhìn theo đám người loạn chiến đằng kia, tâm tình khẩn trương, không ngừng cầm khẩn:
- Đám người Thạch thôn này tại sao không chạy nhanh lên một chút, nơi này vẫn còn chưa được, đi lên phía trước một chút nữa, một chút nữa thôi, làm ơn nhanh nhanh đi lên phía trước chút nữa đi trời.
Không ngừng có thôn dân Thạch thôn bất hạnh bị hung thú vồ giết, thần sắc Tiểu Du Du gấp gáp sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải. Đứa nhỏ này chỉ có thể bảo đảm chính mình không bị hung thú gây thương tích, coi như có thể cứu một người thôn dân, cũng lập tức sẽ có nhiều người hơn rơi vào tình thế nguy hiểm.
Bất thình lình, lão thôn trưởng Thạch thôn dậm chân một cái, trong tay ném ra một miếng da cho Tiểu Du Du, bản thân lão nhân cũng móc ra một cái trống nhỏ cầm trên tay chính mình.
- Pháp khí? Hơn nữa còn có hai cái!
Đôi mắt Nguyễn Thế Luân nhìn thấy hành động của lão thôn trưởng Thạch thôn thì vui vẻ sáng ngời lên.
Mượn sức mạnh hai món pháp khí của phụ thân Tiểu Du Du lưu lại, lão thôn trưởng Thạch thôn cùng với Tiểu Du Du cuối cùng cũng mang theo đám thôn dân Thạch thôn giết ra khỏi trùng vây, bỏ chạy về hướng Thạch thôn.
Mắt thấy miếng ăn đến miệng sắp rơi mất, hai người tu chân của Vu gia liếc mắt nhìn nhau, rốt cục vẫn không nhẫn nhịn được, đích thân ra tay chiến đấu.
Lúc này, khoảng cách giữa đám người Tiểu Du Du đến Thạch thôn chỉ còn lại không đến một dặm đường, đổi ra khoảng cách hiện đại tương đương năm trăm mét, nhưng chính bởi khoảng cách mấy trăm mét này, nhưng trở thành lạch trời mà đám người Tiểu Du Du không thể bước qua được.
Hai người tu chân của Vu gia vừa mới chuẩn bị động thủ, lão thôn trưởng Thạch thôn lập tức phát hiện sự việc có điểm không đúng, hốt hoảng hét to:
- Các ngươi là người phương nào nào?
Người trung niên gọi là lão Trần lạnh giọng nói ra:
- Người chết không cần thiết biết quá nhiều.
Lão thôn trưởng Thạch thôn khuôn mặt đỏ ửng, cả giận nói:
- Các ngươi là người của Thạch gia, hay chính là người của Vu gia phái tới? Dĩ nhiên tâm tính ác độc đến như vậy, mưu hại một đứa bé trở thành phế nhân còn chưa thỏa mãn, hiện tại đến chính tính mạng của nó đều không muốn buông tha!
Người tu chân còn lại được kêu là Tiểu Thất lộ ra khuôn mặt dữ tợn, trêu chọc cười lớn:
- Biểu thiếu gia nhà chúng ta mới chính là trời sinh chí tôn, thằng nhãi con này, có thể vì biểu thiếu gia nhà ta kính dâng chí tôn đạo cơ, đó là vận mệnh may mắn của nó, ta hiện tại sẽ lập tức đưa nó đi đầu thai, có lẽ kiếp sau nó sẽ chuyển sinh đến một cái thai tốt hơn đi! Ha ha ha!
Tâm thần Tiểu Du Du cảm thấy mờ mịt, khó hiểu đối với nội dung cuộc trò chuyện của lão thôn trưởng Thạch thôn cùng hai người tu chân của Vu gia, nhưng này cũng không trở ngại phán đoán của hắn:
- Ay … ya… Các ngươi không phải người tốt.
Dứt lời, Tiểu Du Du lập tức động thủ, vận pháp lực cùng tên Tiểu Thất đấu pháp kịch liệt.
Tiểu Du Du trong tay có pháp khí, lấy tu vi Luyện Khí tầng hai đối chiến với tên Tiểu Thất có tu vi Luyện Khí tầng ba cũng không chịu thiệt thòi rơi vào thế hạ phong thậm chí hơi chiếm ưu thế.
Thế nhưng tên tiểu Thất lại có tâm tư thâm độc không chịu nổi.
Một bên nắn vừa cùng Tiểu Du Du tiến hành giao thủ, một bên lại thỉnh thoảng đánh lén một người thôn dân Thạch thôn, lại đồng thời lợi dụng đông đảo hung thú cùng đám thôn dân Lang thôn cùng lúc đến vây công, làm cho đám người Thạch thôn nhanh chóng rơi vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ.
Tiểu Du Du vừa muốn cứu đám người thôn dân Thạch thôn, ngay tức thì lại bị tên Tiểu Thất cuốn lấy, gấp đến độ khuôn mặt bé nhỏ đỏ cả lên, đôi mắt cũng đã ửng đỏ, như sắp muốn khóc lên.
Nguyễn Thế Luân ẩn thân ở địa phương bí mật quan sát hết thảy tình huống, thầm nghĩ:
- Chính là thời điểm này! Đồ đệ ngoan, mau đem đòn sát thủ ta để lại cho ngươi sử dụng đi. Chẳng lẽ tiểu tử ngốc nhà ngươi vì đánh nhau gấp quá nên đã quên luôn món đồ ta cho mất tiêu luôn đi rồi sao?
Không biết có phải hay không từ cõi hư vô cảm nhận được sự nhắc nhở của Nguyễn Thế Luân, sau khi đón đỡ một loạt đòn tấn công của tên Tiểu Thất, rốt cục Tiểu Du Du cũng chợt nhớ tới tấm bùa hộ mệnh mà Nguyễn Thế Luân đã để lại cho nó.
Không chút do dự, Tiểu Du Du vội vàng đưa bàn tay bé nhỏ vào trong túi, móc ra tấm bùa hộ mệnh hướng về tên Tiểu Thất ném tới đổ ập xuống.
Nhìn thấy hành động của Tiểu Du Du, tên Tiểu Thất hơi kinh hãi vội vàng vận chuyển pháp lực phòng thủ, sau đó hắn nhanh chóng phát hiện hóa ra đứa trẻ kia chỉ ném bừa ra một tấm bùa hộ mệnh nhìn bề ngoài tựa hồ thường thường không có gì lạ.
Tiểu Thất tiện tay xuất ra một trảo liền lập tức đem tấm bùa hộ mệnh nắm vào trong tay mình. Ngắm nhìn bên ngoài tấm bùa hộ mệnh một lượt, hắn khinh khỉnh cười nhạo nói:
- Đến cùng vẫn chỉ là một thằng nhóc...
Lời của tên Tiểu Thất còn chưa dứt, tấm bùa hộ mệnh nằm trong tay hắn đột nhiên xảy ra biến hóa.
Ở khu vực đường núi chung quanh Tiểu Thất, đột nhiên đồng thời sáng lên chín cái quang điểm, rọi sáng khuôn mặt kinh ngạc của hắn.