Tiểu Du Du vội vàng móc ra tấm bùa hộ mệnh mà lần trước Nguyễn Thế Luân đã cho mình, trực tiếp ném về phương hướng tên Tiểu Thất đang đứng.
Trốn ở địa phương bí mật quan sát toàn bộ tình huống chiến trường, sau khi nhìn thấy Tiểu Du Du sử dụng tấm bùa hộ mệnh, khuôn mặt Nguyễn Thế Luân thư giãn hẳn ra, tâm tình khoan khoái, vui vẻ nở nụ cười:
- Việc lớn coi như đã xong! Kế hoạch diễn ra rất ổn thỏa! Kha kha kha…!
Không chút chậm trễ, hai bàn tay của Nguyễn Thế Luân liên tục chuyển động, nhanh chóng nắm bắt hoàn thành một loại pháp quyết phức tạp, trong lòng lại thầm hô:
- Động!
Dưới sự điều động của pháp quyết mà Nguyễn Thế Luân vừa mới thi triển, luồng pháp lực mà hắn âm thầm bố trí để lại bên trong tấm bùa hộ mệnh ngay tức khắc được kích hoạt vận chuyển.
Chín viên Lôi tinh thạch dùng để bày trận pháp công kích hệ Lôi vốn được Nguyễn Thế Luân cùng Hattori Hanzo chôn giấu ở chỗ này lúc trước, dưới sự dẫn động của luồng pháp lực bên trong tấm bùa hộ mệnh lập tức bị xúc động tự động kích hoạt, từng viên Lôi tinh thạch tỏa ra từng đợt sóng linh khí có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
“Xì! Xì! Xì…!!”
Trong không khí vang lên từng trận âm thanh sấm sét chói tai nhức óc, từng đạo hồ quang điện màu tím nhảy lên liên tục khắp nơi.
“Xoẹt! Xoẹt!”.
Không đợi chờ tên Tiểu Thất kia kịp phản ứng lại, chín viên Lôi tinh thạch bên trong trận pháp hệ Lôi đồng thời bắn ra chín đạo ánh chớp sáng lóa.
Tấm bùa hộ mệnh mà Tiểu Thất đang cầm trong tay lúc này giống như một cục nam châm tràn đầy lực hấp dẫn, chỉ khác một điều là thay vì hấp dẫn kim loại nó lại thu hút các tia sấm sét đi đến bản thân mình.
Chín đạo ánh chớp bị luồng pháp lực bên trong tấm bùa hộ mệnh dẫn động, đồng thời lạnh lùng bắn nhanh về hướng mục tiêu là tên Tiểu Thất đang đứng như trời trồng, chưa kịp phản ứng gì.
Trong nháy mắt, chín đạo ánh chớp không chút khó khăn đánh tan lớp hộ thể linh khí của tên Tiểu Thất, sau đó thô bạo xâm nhập trực tiếp vào cơ thể của hắn.
- A…..!!!!
Nương theo tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Tiểu Thất, chín tia điện xà lập tức quấn quanh thân thể, điên cuồng tàn phá bừa bãi trên người hắn.
Tình thế phát sinh chuyển biến đột ngột, khuôn mặt lão Trần kinh hãi biến sắc, vội vã buông tha việc đấu pháp với lão thôn trưởng Thạch thôn, tung người xông về phía trước, song chưởng đột nhiên hợp lại làm một, pháp lực từ thể nội lão Trần thông qua đôi bàn tay tuôn ra ào ạt bổ xuống trên người tên Tiểu Thất, nỗ lực xua tan sấm sét đang tàn phá thân thể hắn.
Đối với hành động cứu viện cho đồng bọn của lão Trần, Nguyễn Thế Luân khinh thường ngăn cản, bình chân như vại coi như không thấy.
Giương đôi mắt lên nhìn về hướng thiên không, từng đám mây đen cuồn cuộn dày đặc đang chầm chậm kéo tới, kèm theo đó là hàng loạt tiếng sấm liên miên nổ vang bất tận trên bầu trời, Nguyễn Thế Luân cảm khái, khẽ nói:
- Thời tiết ngày hôm nay đúng là đẹp, thuận lợi xuất hành làm việc lớn! Đúng là ông Trời cũng ủng hộ mình mà!
Quay lại quan sát tình hình chiến trường, nhìn thấy lão Trần vẫn đang cố sức cứu viện cho tên Tiểu Thất, Nguyễn Thế Luân nhún vai, cười nhạt một cái:
- Các ngươi cho rằng ta dùng chín viên Lôi tinh thạch để bày trận pháp công kích hệ Lôi ở chỗ này chỉ có uy lực đơn giản như vậy thôi sao? Muốn phá giải sự công kích của lôi điện hả? Nằm mơ đến kiếp sau đi!
Nói đến đây, nội tâm Nguyễn Thế Luân không thể không cảm tạ Hattori Hanzo đã giúp hắn bày ra trận pháp công kích hệ Lôi này.
Trận pháp này tên gọi Dẫn Lôi trận, chính là một loại trận pháp công kích hệ Lôi cơ bản, uy lực trận pháp này nguyên bản chỉ có thể gây sát thương đối với cảnh giới Trúc Cơ tầng ba trở xuống.
Tuy nhiên lần này lại khác, dưới khả năng bày trận của Hattori Hanzo cùng với việc Nguyễn Thế Luân dùng chín viên Lôi tinh thạch để làm hạch tâm của trận pháp, khiến cho uy lực Dẫn Lôi trận tăng mạnh, sức công phá có thể diệt sát luôn cả người tu chân cảnh giới Trúc Cơ tầng mười hay còn gọi là cảnh giới Trúc Cơ Đại viên mãn.
Ánh mắt Nguyễn Thế Luân bỗng trở nên lăng lệ, hai tay hắn nhanh chóng biến đổi pháp quyết, hô khẽ:
- Dẫn!
Theo biến hóa của pháp quyết trên tay Nguyễn Thế Luân, từng đạo sấm sét quấn quanh ở trên người Tiểu Thất đột nhiên chỉnh tề nhảy nhót hướng về phía bầu trời bay lên, nhịp điệu cùng tiết tấu tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Sau một khắc, như bị thứ gì đó kích thích, bên trong các đám mây đen cuồn cuộn dày đặc trên bầu trời bất thần xuất hiện một đạo sấm sét khủng bố có độ lớn giống như một thùng nước đánh xuống phía dưới, mục tiêu chính là hai người lão Trần cùng Tiểu Thất đang bị lôi điện vây quanh ở trên mặt đất.
Đây mới chân chính là đòn trí mạng của trận pháp công kích Dẫn Lôi trận mà Nguyễn Thế Luân đã dày công bố trí.
Thần sắc lão Trần kinh hoảng nhìn thấy đạo sấm sét khủng bố từ trên bầu trời đánh xuống, biết tình thế không ổn, lão cũng không còn dám quan tâm đến sinh tử của đồng bạn, vội vàng tránh ra một bên.
- Không….!
Nhìn thấy cột sét khổng lồ giống như như tận thế thần phạt chém bổ xuống đầu mình, tên Tiểu Thất chỉ còn có thể tuyệt vọng hét thảm. Từ lúc bắt đầu động thủ đến lúc này, hắn thậm chí còn không kịp công khai giới thiệu thân phận của chính mình.
“Ầm!”
“Đùng!”.
Thần sắc Tiểu Du Du cùng lão thôn trưởng Thạch thôn đều trở nên cực độ khiếp sợ, cả hai đứng ngây người như tượng ngắm nhìn cột sét khủng bố như xé nát thiên không, rọi sáng toàn bộ phía chân trời vừa mới đánh xuống, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ tới tấm bùa hộ mệnh mà Nguyễn Thế Luân nhìn như chỉ tiện tay đưa cho Tiểu Du Du hóa ra lại có uy lực khủng khiếp đến như thế.
Thần sắc đám thôn dân của cả Thạch thôn lẫn Lang thôn lại càng khoa trương, cả bọn ai cũng trợn mắt ngoác mồm kinh ngạc, nội tâm người nào cũng không ngừng cho rằng đây là Thần sét hiển linh giáng xuống thiên phạt.
Tất cả mọi việc xảy ra và kết thúc chỉ ở trong chớp mắt.
Cột sét khổng lồ rơi xuống đất, ầm ầm nổ vang, ánh sáng tia chớp mãnh liệt đâm vào mắt tất cả mọi người, khiến cho bọn họ có cảm giác dường như khắp nơi trước mắt chỉ là một vùng trắng xoá hoàn toàn.
Sau khi khôi phục thị lực lại như bình thường, mọi người liền vội vàng nhìn lại phương hướng địa phương mà tên Tiểu Thất đứng lúc nãy. Tìm kiếm một lúc lâu bọn họ mới để ý kỹ và phát hiện được, tại vị trí đó chỉ còn lại một đám than cốc cháy đen ở trên mặt đất.
Một người tu chân chính hiệu bằng xương bằng thịt, đang sống sờ sờ vậy mà lại bị một đạo thiên lôi đánh nổ đến tình cảnh ngay cả hài cốt cũng không còn.
Một chốc lát sau, mọi người mới dần dần phục hồi lại tinh thần, đám người Lang thôn trong nháy mắt như vỡ tổ, sợ mất mật chạy trốn tán loạn ra khắp bốn phía không dám quay đầu lại.
Lúc này, đám người Lang thôn không ai dám ở lại chỗ này làm khó dễ đám người Tiểu Du Du thêm chút nào nữa, đám hung thú bị lão Trần dùng cốt địch gọi đến cũng đều bị dọa đến tứ chi như nhũn ra, toàn bộ bọn chúng cũng lập tức cong đuôi chạy trốn.
Đám người Thạch thôn phát ra từng trận hoan hô vui vẻ, lão thôn trưởng rất nhanh phản ứng lại, giậm chân bình bịch, hô lớn:
- Giết! Ngày hôm nay chỉ cần là người Lang thôn xuất hiện ở đây đều phải chết, tuyệt đối không giữ lại một ai sống sót!
Thôn dân Thạch thôn nghe lão thôn trưởng nói vậy sĩ khí liền tăng vọt, ánh mắt ai cũng tràn đầy sát khí, dưới sự dẫn đầu của lão thôn trưởng ra sức đuổi giết đám người Lang thôn đang sợ hãi tháo chạy.
Trong chốc lát, nỗi kinh hãi của lão Trần khi nhìn thấy kết cục thê thảm của tên Tiểu Thất nhanh chóng qua đi, lão lập tức choàng tỉnh, khàn cả giọng vội vàng quát lớn:
- Chúng ta là người của Vu gia, đám người dân đen sơn dã các ngươi dám giết người của gia tộc Vu thị chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không sợ toàn bộ thôn làng sẽ bị san bằng thành bình địa hay sao?
Tại địa phương bí mật bên cạnh chiến trường, nhìn thấy thành quả sau khi cột sét đánh xuống, nội tâm Nguyễn Thế Luân không ngừng cảm thán, chín viên Lôi tinh thạch để bày trận pháp công kích hệ Lôi tạo thành Dẫn Lôi trận quả thật là dùng không uổng, mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, đúng là vật phẩm có xuất xứ từ hệ thống đều là tinh phẩm, vấn đề chỉ là hắn muốn sử dụng như thế nào để phát huy ra hiệu quả cao nhất mà thôi.
Nhìn qua mảnh đất bị sét đánh cháy đen, Nguyễn Thế Luân trầm mặc một lát, một lúc sau khi mới thở dài một hơi:
- Cũng còn tốt, tuy rằng quá trình sử dụng vấp phải quá nhiều hạn chế, quá nhiều phiền phức, nhưng uy lực cuối cùng cũng coi như không khiến người ta thất vọng, coi như kết quả cuối cùng xứng đáng với công sức bỏ ra.
Nguyễn Thế Luân theo thói quen sờ sờ mũi của chính mình, thầm nghĩ:
“Có trận pháp công kích hệ Lôi tạo thành Dẫn Lôi trận này làm nền, thời điểm sau đó bản thân mình lại xuất hiện ở hiện trường, như vậy khả năng thuyết phục lão thôn trưởng cùng Tiểu Du Du chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao lúc này ở trong mắt bọn họ, chỉ cần dựa vào một tấm bùa hộ mệnh nho nhỏ vô hại như vậy của mình liền có thể tạo ra động tĩnh lớn như thế, thế thì suy đoán xem nếu mình trực tiếp ra tay sẽ khủng khiếp đến cỡ nào.”.
Nói trắng ra, nếu thật sự cho chính bản thân Nguyễn Thế Luân và hai người tu chân của Vu gia lão Trần cùng Tiểu Thất chính diện giao thủ với nhau, hắn vẫn có thể thắng như thường.
Dù sao trên người của Nguyễn Thế Luân có đầy đủ vốn liếng từ hệ thống hỗ trợ, chỉ điều này thôi đã vượt quá xa giới hạn của hai người tu chân của Vu gia, đã vậy hai người này còn tu luyện đạo pháp không chính hiệu, thất bại là chắc chắn.
Nhưng nói đi phải nói lại, dù Nguyễn Thế Luân chắc chắn sẽ chiến thắng thì cũng tuyệt đối không khả năng đánh ra chiến công kinh người đến như thế.
Như vậy vấn đề đến rồi, chiến thắng không đẹp, không hoành tráng ngược lại quá trình chiến đấu chật vật sẽ khiến cho lớp ngụy trang một phương thế ngoại cao nhân mà Nguyễn Thế Luân dày công tạo dựng lập tức bị vạch trần.
Làm sao có thể đạt được hiệu quả giống như tình huống bây giờ, một đòn lập tức diệt sát kẻ thù, tư thái ung dung thoải mái, vung phất ống tay áo, vũ đạm vân khinh, hời hợt như đây chỉ là một chuyện vặt vãnh thường ngày mà thôi.
Đối với lão Trần, gã người tu chân còn lại của Vu gia may mắn tránh thoát kịp không chết, Nguyễn Thế Luân căn bản không có để hắn ở trong lòng.
Người này tuy rằng né tránh thành công tâm điểm sét đánh, nhưng sau đó vẫn phải nhận ảnh hưởng của cột sét lan đến nên đã bị thương nặng, cảnh giới của lão thôn trưởng Thạch thôn cùng Tiểu Du Du hoàn toàn đầy đủ để trừng trị xử lý hắn.
Trong đầu Nguyễn Thế Luân bây giờ đang âm thầm tính toán, hắn dự định chuẩn bị lặng yên không một tiếng động lẻn vào nhà của lão thôn trưởng Thạch thôn, bước tiếp theo hắn sẽ khoan thai ngồi ở chỗ đó chờ lão thôn trưởng cùng Tiểu Du Du trở về, cuối cùng Nguyễn Thế Luân sẽ bày ra hình tượng cao nhân đắc đạo, liệu sự như thần, phong thái khí độ bình tĩnh tự nhiên để gặp mặt hai người bọn họ.
Đến lúc đó cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều gọp lại đủ cả, còn sợ tên nhóc Tiểu Du Du không tự nguyện dâng nạp bản thân, tự nguyện làm lễ bái sư hay sao?
Nội tâm Nguyễn Thế Luân không khỏi dương dương đắc ý, suy nghĩ về tương lai tươi đẹp sắp đến. Bỗng hắn chợt nhớ đến hình như mình vẫn đang mặc một bộ đồ vải thô giống như một thôn dân bình thường.
Khẽ vỗ đầu một cái, Nguyễn Thế Luân nhìn qua một lượt trang phục của mình mới buồn bực lẩm bẩm:
- Đúng rồi, sao mình lại sơ suất quên mất tiêu vấn đề y phục này. Khi bảo vật xuất hiện trên núi, mình vì để dễ dàng cho việc đi đứng bên trong núi rừng lúc đêm khuya, nên đã đem bộ trang phục đạo bào thay đổi cất đi, hiện tại mình đang mặc một bộ đồ vải thô, nhìn xem chẳng khác gì một người thôn dân miền núi phổ thông, trước tiên mình phải đem đổi bộ trang phục này lại cái đã.
"Cuối cùng thì rốt cục tên đồ đệ thứ nhất cũng tới tay mình rồi! Ha ha ha!"