Tình thế cấp bách, đầu óc Nguyễn Thế Luân lập tức hoạt động hết công suất, nhanh chóng thôi tính để có thể đưa ra phương châm hành động cuối cùng hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng Nguyễn Thế Luân rút ra được kết luận, cuộc hôn nhân này giữa Tiêu Hạo và Mộ Dung Yên Nhiên nhất định phải hủy bỏ, nhưng thời điểm tuyệt đối không thể là ở hiện tại.
Quyết định xong kim chỉ nam cho phương châm hành động của mình, đầu óc Nguyễn Thế Luân nhanh chóng vận chuyển, khẩn trương thiết lập một kế hoạch hoàn chỉnh để thực hiện thành công suy tính của mình.
Trong chớp mắt, không chút ngập ngừng, trên mặt Nguyễn Thế Luân lại một lần nữa vô thanh vô tức xuất hiện nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời một cách tự nhiên.
Nam thanh niên mặc áo bào trắng quay sang nhìn Mộ Dung Yên Nhiên, mỉm cười nói:
- Đã không tìm được cội nguồn của làn sóng pháp lực vừa nãy, việc này đến đây coi như xong. Tiếp theo chúng ta hãy mau chóng quay lại hành trình chính, chạy tới Tiêu gia ở châu thành Ô Châu đi. Dù sao châu thành Ô Châu cũng còn cách xa nơi này một đoạn lộ trình nữa đó.
Vị lão già trên người mặc áo bào trắng từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát không nói gì, lúc này mới từ tốn mở miệng nói ra:
- Yên Nhiên, thiên phú của ngươi cực kỳ xuất chúng, tiền đồ không thể đo lường, ngươi là đệ tử hạch tâm của môn phái Cực Quang kiếm tông chúng ta, tuyệt đối không thể làm lỡ tương lai của ngươi ở trên người một phàm nhân, nhưng chúng ta tự mình đến nhà người ta yêu cầu từ hôn, dù sao cũng là chuyện thất lễ, ngươi hãy nhớ đưa cho người tên Tiêu Hạo kia một ít vật phẩm bồi thường tương xứng đó.
Mộ Dung Yên Nhiên cùng nam thanh niên mặc áo bào trắng đều gật đầu, đồng thanh tán thành:
- Cẩn tuân lời giáo huấn của Diệp trưởng lão.
Vị lão già mặc áo bào trắng Diệp Cát thấy vậy thoả mãn gật đầu, sau đó chuẩn bị mang hai tên đệ tử lập tức rời đi, từ đầu tới cuối đều coi Nguyễn Thế Luân thành không khí, không thèm ngó ngàng, để ý tới hắn.
Dưới sự trợ giúp của công năng hệ thống, coi như là người tu chân đẳng cấp Trúc Cơ kỳ như Diệp Cát cũng không thể nhìn ra Nguyễn Thế Luân có đạo pháp tu vi trên người.
Đúng thời điểm này, Nguyễn Thế Luân đột nhiên lại chủ động tiến tới gần, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn ba người:
- Ba... Ba vị cao nhân! Xin hỏi ba vị có phải chăng là kiếm tiên trong truyền thuyết?
Vẻ mặt Nguyễn Thế Luân thể hiện vừa đúng bảy phần ngưỡng mộ nịnh nọt, ba phần sợ hãi nhát gan.
Mộ Dung Yên Nhiên hơi nhíu mày lại, không có tiếp lời.
Trên mặt nam thanh niên mặc áo bào trắng lộ ra dáng vẻ kiêu căng, nhàn nhạt nhìn về phía Nguyễn Thế Luân, gật đầu rồi hỏi:
- Ngươi có chuyện gì?
Lập tức thần sắc khuôn mặt Nguyễn Thế Luân lộ ra vẻ vui mừng quá độ, liền vội vàng đáp lời:
- Tiểu nhân vốn là một thôn dân trong một thôn làng gần đây, bỗng nhiên xuất hiện yêu quái từ đâu đến gây hại cho thôn làng. Kính xin các vị tiên trưởng ra tay tiêu diệt nó, người cả thôn chúng ta đều sẽ vô cùng cảm kích, kính xin tiên trưởng cứu lấy thôn của tiểu nhân!
Nghe Nguyễn Thế Luân nói xong, nam thanh niên mặc áo bào trắng lộ ra biểu hiện không tin tưởng lắm, theo suy nghĩ của hắn chỉ là một cái thôn ở nơi rừng núi hoang vắng mà thôi, thì làm sao có thể xuất hiện các loại yêu ma quỷ quái như truyền thuyết được, hắn tuyệt đối không coi lời nói này là sự thật.
Nguyễn Thế Luân thấy vẻ không tin thể hiện rõ trên khuôn mặt của nam thanh niên mặc áo bào trắng, liền vội vàng nói tiếp:
- Chuyện này là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, yêu quái kia vốn là một cây đào cổ thụ bị sét đánh thành than cốc, nay lại đột nhiên mọc ra cành non, còn nở ra nhiều đóa hoa đào kiều diễm...
Vẻ mặt nam thanh niên mặc áo bào trắng càng ngày càng trở nên không kiên nhẫn, phất tay đánh gãy lời nói của Nguyễn Thế Luân:
- Cây khô mà gặp thời điểm mùa xuân, bỗng nhiên đâm chồi nảy lộc, cũng không phải là chuyện gì quá hiếm lạ, có liên quan gì đến yêu quái ở đây chứ.
Nguyễn Thế Luân gật đầu liên tục:
- Dạ đúng! Dạ đúng! Vị tiên trưởng này nói rất có lý. Thế nhưng, những cánh hoa đào kiều diễm này lại có thể giết người đó, mà càng đáng sợ ở chỗ những thứ này không phải chỉ giết một người mà đã giết rất nhiều người!
Nghe nội dung câu chuyện đến đây, Mộ Dung Yên Nhiên cùng nam thanh niên mặc áo bào trắng liếc mắt nhìn nhau, rốt cục nội tâm bọn họ phát sinh một chút hứng thú, hỏi tiếp:
- Ngươi nói cho rõ, chỉ là những cánh hoa đào thì làm sao có thể giết thật nhiều người?
Nguyễn Thế Luân nghe bọn họ hỏi vậy liền biết rằng cá đã cắn câu, liền vội vã đem sự việc cánh hoa đào từ trên cây bay xuống, dính sát ở trên trán của con người tiến hành hấp thu sinh khí. Sau khi đem người đó hút thành thây khô, những cánh hoa kia lại bay trở về trên nhành cây giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai hàng lông mày nam thanh niên mặc áo bào trắng bất giác nhíu lại thành một đường ngang, sau khi nghe Nguyễn Thế Luân trần thuật lại sự việc, ban đầu cũng đã chứng thực việc cây đào thành tinh làm loạn. Theo hắn suy đoán nếu có thể dùng cánh hoa giết người, rõ ràng chứng tỏ cây đào cổ thụ này đã mở ra linh trí, bản thân nó đã lĩnh ngộ được thiên phú thần thông.
Những loài yêu quái như thế này, thường thường bên trong thân thể bọn chúng đều đã kết thành yêu hạch, có giá trị để săn lùng chém giết.
Hai hàng lông mày của Mộ Dung Yên Nhiên cũng thoáng nhíu chặt lại, nàng nhìn phía vị lão già mặc áo bào trắng tên gọi Diệp Cát để thăm dò ý kiến:
- Diệp trưởng lão! Có lẽ chúng ta nên đi một chuyến giúp đỡ bọn họ, bằng không có khả năng con thụ yêu kia sẽ tiếp tục việc giết nhiều người hơn nữa.
Lão nhân Diệp Cát thoáng trầm tư một chút, vỗ về chòm râu dài của mình.
Một lúc sau, lão mới cất tiếng nói chuyện với Nguyễn Thế Luân, mục đích là để thăm dò cụ thể tỉ mỉ quá trình cây đào cổ thụ giết người.
Lão nhân Diệp Cát có tâm tư cực kỳ cẩn thận, lão liên tục đưa ra các câu hỏi cho Nguyễn Thế Luân để xác nhận cặn kẽ từng chi tiết nhỏ của toàn bộ sự việc, đồng thời lão còn bí mật dùng pháp lực âm thầm dò xét, xem trong quá trình trò chuyện tâm lý của Nguyễn Thế Luân có xuất hiện dao động hay không, để tránh bị lừa gạt lừa dối.
Nguyễn Thế Luân cũng bày ra một bộ mặt thanh niên tốt, tính tình thuần phác thành thật, kiên trì nhẫn nại trả lời mỗi một vấn đề mà lão nhân Diệp Cát đưa ra.
Nội tâm Nguyễn Thế Luân tuyệt đối không sợ bất kỳ chất vấn nào của lão nhân Diệp Cát với hắn về nội dung câu chuyện này, bởi đơn giản vì tất cả những gì mà hắn kể lại đều là lời nói thật.
Chỉ có điều những lời nói thật này chỉ ít đi một chút xíu nội dung không quá “quan trọng” mà thôi.
Nguyễn Thế Luân “quên” không nói cho ba người bọn họ biết một nội dung nho nhỏ, đó chính là cây đào cổ thụ giết rất nhiều người, thế nhưng không biết tại sao trong đám người bị giết đó lại có lẫn vào một người tu chân có tu vi đẳng cấp Luyện Khí tầng bốn.
Mà còn có một điểm không đáng lưu ý hơn nữa Nguyễn Thế Luân cũng “quên” không nói, chính là việc yêu nữ trong cây đào cổ thụ giết tên người tu chân kia cũng không có gì khác nhau so với việc giẫm chết một con kiến cho lắm.
Lão nhân Diệp Cát cố ý đem một vài vấn đề cá biệt dò hỏi lặp đi lặp lại nhiều lần, sau khi đã xác nhận chắc chắn Nguyễn Thế Luân trả lời không có sai sót gì, rốt cục mới gật đầu đáp ứng:
- Việc trừ ma vệ đạo, vốn là thiên chức bổn phận của tu sĩ môn phái Cực Quang kiếm tông chúng ta. Ngày hôm nay, bọn ta đi ngang qua nơi này vô tình lại gặp sự kiện thụ yêu giết người làm loạn nhân gian, tuyệt đối không thể bỏ mặc. Vị tráng sĩ này, xin mời ngươi đi phía trước dẫn đường đến địa điểm yêu quái xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức theo sau tiến hành tiêu diệt thứ yêu nghiệt kia.
Trên mặt Nguyễn Thế Luân thể hiện rõ nỗi vui mừng khôn nguôi, thiên ân vạn tạ nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông, sau đó lập tức dẫn bọn họ lên đường đi đến Thạch thôn, bên trong đáy lòng hắn lại đang vui cười đắc ý:
"Đại công cáo thành! Cực kỳ ổn thỏa!”
Cảm giác được nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông đi theo phía sau mình, nội tâm Nguyễn Thế Luân không khỏi cảm khái:
“Ba vị này tuyệt đối đều là người tốt, mấy người tới quá đúng lúc, vừa vặn giúp mình đi giải cứu tên đồ đệ đầu tiên, đúng là công đức vô lượng. Nếu có việc xấu gì xảy ra, ngày này năm sau mình nhất định sẽ đốt giấy tiền vàng bạc để cảm tạ bọn họ. Ây ya! Mặc dù có điểm không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng kịch bản đã xác định mấy người này chắc chắn sẽ là kẻ đối đầu với đồ đệ tương lai của mình rồi, không chơi đểu các ngươi thì chơi đểu ai bây giờ?”.