Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 18 - Đại Chiến Bắt Đầu

Không bao lâu sau, Nguyễn Thế Luân đã dẫn nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông đi đến khu vực bên ngoài Thạch thôn.

Từ lúc trước đến giờ, địa phương giao chiến vẫn còn chưa kịp thu thập dọn dẹp xong, những cái thây khô trải dài la liệt đầy trên mặt đất, hoàn cảnh hiện trường khủng bố y hệt như luyện ngục ở nhân gian vậy.

Đừng đề cập đến thân phận nữ giới như Mộ Dung Yên Nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này thì suýt nữa đã nôn khan tại chỗ, ngay cả lão nhân Diệp Cát cùng nam thanh niên mặc áo bào trắng nhìn thấy những hình ảnh này cũng phải chau mày lại, dạ dày cảm thấy một trận khó chịu buồn nôn.

Cây đào cổ thụ vẫn đứng sừng sững ở cửa Thạch thôn, thân cây cháy đen trông rất tiều tụy, phối hợp với những cành cây con xanh tốt, phía trên lại mọc ra từng đóa hoa đào kiều diễm ướt át, hai hình ảnh tương phản trái ngược với nhau mãnh liệt đập vào trong mắt, khiến cho người xem không khỏi sản sinh ra từng trận cảm giác không thoải mái.

Trong hoàn cảnh giống như Địa ngục nhân gian này, những đóa hoa đào càng tỏa ra vẻ sinh cơ dạt dào, lại càng làm tăng lên vẻ quỷ dị của cây đào cổ thụ.

- A..a….! Yêu quái…! Cứu mạng…!

- Mẹ ơi cứu con!

- Mọi người mau chạy đi! Chạy đi!

Nguyễn Thế Luân đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên không biết vì sao bên trong Thạch thôn lại xuất hiện tình trạng rối loạn. Khắp nơi trong thôn đều đan xen vang lên liên miên âm thanh la hét kinh hãi của người trưởng thành cùng tiếng khóc lóc hoảng sợ của đám trẻ con.

Tất cả mọi người thôn dân đều mang theo thần sắc sợ hãi trên khuôn mặt, vội vàng tìm cách tháo chạy thoát thân ra ngoài thôn từ mọi phương hướng khác nhau.

Giờ phút này, ánh mắt của mỗi người thôn dân Thạch thôn khi nhìn về phía cây đào cổ thụ ở cửa thôn hoàn toàn không có sự sùng kính mà chỉ còn lại vẻ e sợ tột độ, giống như chỉ muốn mau chóng tránh ra chỗ khác để thoát khỏi nó.

Nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn của Thạch thôn, Nguyễn Thế Luân tức khắc bí mật vận dụng hết thị lực để tìm hiểu cho rõ có chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.

Chẳng bao lâu sau, thông qua kết quả quan sát của mình, Nguyễn Thế Luân đã nhanh chóng tìm hiểu được rõ ràng nguyên nhân gì đã gây ra cảnh tượng khủng hoảng đang diễn ra bên trong thôn làng như vậy.

Các cánh hoa mỏng manh từ những đóa hoa đào đỏ thắm trên cây đào cổ thụ đang tự do bay lượn giữa không trung, lãnh khốc vô tình truy đuổi theo phía sau đám người thôn dân Thạch thôn.

Đám thôn dân Thạch thôn chỉ cần có người nào bị cánh hoa dán sát vào thân thể, thì chỉ trong thoáng chốc tinh hoa sinh mệnh của người đó sẽ bị hút đi sạch sẽ, tức khắc biến thành thây khô.

Hiểu rõ cặn kẽ nội tình sự việc đang xảy ra, bỗng nhiên nội tâm Nguyễn Thế Luân tràn đầy lo lắng, vội vàng tìm kiếm tung tích của Tiểu Du Du bên trong đám người chạy loạn.

Chỉ một thoáng sau, hắn đã nhanh chóng tìm thấy thân ảnh của Tiểu Du Du, đứa nhỏ này đang ra sức hỗ trợ cho những người khác, rồi cùng với mọi người ra sức đào thoát, cuối cùng Tiểu Du Du cũng chạy thoát ra khỏi phạm vi công kích của những cánh hoa đào.

Nhìn thấy Tiểu Du Du cơ bản đã thoát khỏi tình thế nguy hiểm, tâm tình Nguyễn Thế Luân mới thoáng buông lỏng, thở ra một hơi dài thoải mái, không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn trong lòng.

Bình tĩnh trở lại, Nguyễn Thế Luân không khỏi tự nhủ thầm:

“May mà mình gặp được nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông, bằng không gặp phải hoàn cảnh cây đào cổ thụ bất ngờ động thủ với đám thôn dân Thạch thôn như lúc này, thì đúng là bản thân mình không có biện pháp gì tốt có thể chắc chắn đối phó với con yêu nữ trong cây đào cổ thụ này được cả.”

Nhìn thấy các cánh hoa từ trên cây đào cổ thụ bắt đầu khuếch trương phạm vi tấn công, hướng về mục tiêu là các thôn dân Thạch thôn đã chạy ra được ngoài thôn, Nguyễn Thế Luân liền thừa dịp này, vẻ mặt làm bộ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quát to một tiếng, không thèm quan tâm đến cảm nhận của nhóm ba người Cực Quang kiếm tông, gấp rút ôm đầu quay người chạy trốn, tựa hồ bị tình huống trước mặt hù dọa kinh hãi.

Mộ Dung Yên Nhiên cùng nam thanh niên mặc áo bào trắng nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Thế Luân chỉ mới đó mà đã chạy xa tuốt về phía sau, không hẹn mà cùng khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:

- Đồ nhát gan vô dụng!

Nguyễn Thế Luân không biết hành vi giả vờ bỏ chạy của mình đang bị người khác coi thường, mà coi như có biết đi chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối không thèm quan tâm đến làm gì.

Đương nhiên Nguyễn Thế Luân muốn chạy khỏi tầm mắt của đám người thôn dân Thạch thôn, lý do bởi vì nếu hắn để cho Tiểu Du Du cùng lão thôn trưởng Thạch thôn nhìn thấy dáng vẻ cùng bộ dạng này của mình, thì sau này làm sao hắn còn có thể đóng vai thế ngoại cao nhân nữa chứ?

Mặt khác, Nguyễn Thế Luân cũng cần mau chóng thoát ly khỏi tầm mắt nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông, vì chính bản thân hắn cũng cần chuẩn bị theo kế hoạch đã định trước để sẵn sàng ra tay khi đến thời điểm thích hợp.

Mặc kệ kết quả cuối cùng trong cuộc chiến giữa song phương, cho dù là nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông hay yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ ai thắng ai thua, Nguyễn Thế Luân đều sẽ ra tay hành động.

Nếu yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ thắng, tất nhiên Nguyễn Thế Luân sẽ không vui nổi rồi, tình thế hiện tại hắn không chỉ muốn đảm bảo sự an toàn cho Tiểu Du Du, mà hắn còn phải chắc chắn một điều là nhóm người của thiếu nữ Mộ Dung Yên Nhiên cùng hai người còn lại của Cực Quang kiếm tông tuy rằng có thể chiến đấu thất bại, nhưng tuyệt đối không được chết trận tử vong, phải giữ cho bằng được tính mạng.

Kết quả tệ nhất mà Nguyễn Thế Luân có thể chấp nhận chính là ít nhất đối với nhân vật cô gái nhỏ Mộ Dung Yên Nhiên này, thì cỡ nào thì cỡ, làm gì thì làm, tuyệt đối không thể để nàng mất đi tính mạng được.

Bằng không lấy ai đi đến Tiêu gia từ hôn đây?

Dù sao ở Tiêu gia vẫn còn một tên đệ tử tương lai đang đợi Nguyễn Thế Luân đến thu nhận đó.

Còn trái lại, nếu như nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông đạt được chiến thắng quá dễ dàng, đối với Nguyễn Thế Luân mà nói thì cũng không phải là chuyện tốt gì.

Lỡ xui xui, có trời mới biết nếu lỡ chẳng may bọn người của Cực Quang kiếm tông phát hiện ra tiềm lực tu luyện kinh người của Tiểu Du Du, thì bọn họ có thể sẽ trực tiếp cưỡng ép, đem đứa nhỏ này biến thành đệ tử của môn phái Cực Quang kiếm tông luôn mất tiêu hay không?

Nếu chuyện này trở thành sự thật chắc Nguyễn Thế Luân sẽ bị tức đến ói ra máu ra mất.

Cho nên kết quả cuối cùng cả hai phe đấu đến lưỡng bại câu thương, bất phân thắng bại mới chính là điều mà Nguyễn Thế Luân cam tâm tình nguyện muốn nhìn thấy nhất.

Chạy đến một vị trí thuận lợi, thoát khỏi tầm mắt của nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông, Nguyễn Thế Luân mới cẩn thận từng li từng tí một, tìm một địa điểm ẩn giấu kỹ tung tích của bản thân, sau đó hắn lẳng lặng lấy ra Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, bí mật quan sát chiến cuộc.

Ở bên kia chiến trường, đại chiến đã bộc phát, nhóm ba người của Cực Quang kiếm tông rốt cục cũng tiến hành động thủ.

Nam thanh niên mặc áo bào trắng tự tin tiến lên phía trước, sóng pháp lực Luyện Khí tầng mười từ trong cơ thể cuồn cuộn phóng thich ra ngoài, bàn tay chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, lãnh ấn tiên phong cùng cây đào cổ thụ tiến hành giao thủ.

Nhìn thấy nam thanh niên mặc áo bào trắng bày ra dáng vẻ cao thủ tuyệt thế, Nguyễn Thế Luân thầm lắc đầu chán nản, phán định kết cục thất bại ê chề cho tên kiêu ngạo, thích khoe mẽ kia.

Nguyễn Thế Luân nhanh chóng tính toán một lượt, tuy rằng nam thanh niên mặc áo bào trắng có tu vi Luyện Khí tầng mười so với mặt bằng chung của các tu sĩ đã coi như rất bất phàm, thế nhưng vào thời điểm hiện tại, chỉ cần nhìn vào kết quả phát sinh sau khi nam thanh niên mặc áo bào trắng dụng kiếm chém xuống mấy đóa hoa đào, đã hoàn toàn có thể phán định tên thanh niên kia tuyệt đối không thể nào là đối thủ của yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ.

Khi kiếm quang của nam thanh niên mặc áo bào trắng sắp chém đến trên thân cây đào cổ thụ, thì bỗng nhiên thân thể cây đào cổ thụ đột nhiên xảy ra biến hóa.

Trên từng nhánh cây đào cổ thụ, từ bên trong các đóa hoa đào cùng nhau bốc ra những làn mây mù màu phấn hồng, nhanh chóng đem cả một vùng không gian xung quanh cây đào cổ thụ bao bọc lại.

Kiếm quang nam thanh niên mặc áo bào trắng khi chém lên trên đám mây mù màu phấn hồng, nhất thời lại giống như rơi vào bãi cát sa mạc, nửa bước khó đi.

- Yêu quái! Ngươi dám?

Sắc mặt nam thanh niên mặc áo bào trắng khẽ biến, hai tay vận lực muốn triệu hồi phi kiếm trở về, thế nhưng lại bị lực hút của đám mây mù màu phấn hồng giữ lại, mặc cho hắn có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể thu phi kiếm trở lại.

Chưa dừng lại ở đó, sự việc không chỉ có diễn ra đơn giản như vậy, đám mây mù màu phấn hồng mang theo đặc tính ăn mòn pháp lực còn men theo áo bào trắng của nam thanh niên, tiến hành phản công, hấp thu sinh mệnh lực của hắn.

Sắc mặt nam thanh niên mặc áo bào trắng nhất thời biến đổi trở nên hồng hào, phảng phất giống như người bị say rượu, chỉ có thể khổ sở cố gắng chống đỡ.

Bình Luận (0)
Comment