Tình thế cuộc chiến đột ngột có sự chuyển biến bất ngờ, làm cho cả lão nhân Diệp Cát lẫn Mộ Dung Yên Nhiên đang quan sát đều bàng hoàng kinh hãi, vẻ khó tin hiện rõ trên nét mặt của hai người.
Nhanh chóng trấn định lại tinh thần, Mộ Dung Yên Nhiên tức khắc thầm vận pháp lực muốn ra tay giúp đỡ nam thanh niên mặc áo bào trắng, bỗng lại bị lão nhân Diệp Cát quát lớn ngăn lại:
- Con thụ yêu này có điểm gì đó rất quái lạ, tạm thời ngươi đừng nhúng tay vào! Lui ra sau!
“Xoẹt!”.
Vừa dứt lời, lão nhân Diệp Cát đồng thời đưa tay lên giữa không trung vạch một đường kẻ, một đạo kiếm khí vô hình nhanh chóng được tạo thành, phóng thẳng về hướng chiến trường, trong chớp nhoáng đã cắt đứt liên hệ giữa mảnh áo của nam thanh niên mặc áo bào trắng cùng với đám mây mù màu phấn hồng do cây đào cổ thụ xuất ra.
Tiếp sau đó, lão nhân Diệp Cát thuận tay cứu lấy nam thanh niên mặc áo bào trắng, đưa hắn về phía sau mình, giao cho Mộ Dung Yên Nhiên, đồng thời căn dặn:
- Hai người các ngươi mau lui ra, để ta tới đối phó con yêu quái này!
Nói xong, lão nhân Diệp Cát nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân về phía trước, quyết đoán dùng kiếm đâm thẳng tới, ngay tức khắc một đạo kiếm quang màu vàng óng từ phi kiếm được sinh ra, phóng thẳng về phía cây đào cổ thụ.
Đạo kiếm quang do lão nhân Diệp Cát xuất thủ có uy lực cương mãnh hơn rất nhiều so với đạo kiếm quang của nam thanh niên mặc áo bào trắng tạo ra lúc nãy.
Kiếm quang tựa như một cột sáng màu vàng óng to lớn, khiến cho cả vùng trời đất xung quanh kinh động rung chuyển. Chỉ trong chốc lát, đạo kiếm quang chói mắt đã trực tiếp chém xuống thân thể cây đào cổ thụ.
Dường như nhận thấy nguy hiểm sắp đến, cây đào cổ thụ lại giở trò cũ, đám mây mù màu phấn hồng càng ngày càng nồng nặc, ý đồ ngăn trở đạo kiếm quang của lão nhân Diệp Cát.
Bên ngoài đám mây mù màu phấn hồng nổi lên từng vòng sóng nước tựa như vết tích của những cơn sóng gờn gợn liên miên không dứt, kiếm quang từ từ suy yếu, một lúc sau thì biến mất hẳn.
Một chiêu kiếm mang theo khí thế cùng sức mạnh hủy thiên diệt địa của lão nhân Diệp Cát cứ đơn giản bị yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ hóa giải như vậy.
Ẩn nấp trong một địa phương bí mật gần đó chăm chú quan sát cuộc chiến, Nguyễn Thế Luân nhìn thấy chiến cuộc giằng co giữa lão nhân Diệp Cát cùng yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ thì tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ướt cả hai bàn tay, trong miệng không khỏi thầm kêu một tiếng:
- Thiệt là hên quá! Đúng là cẩn thận thì luôn có thể sống lâu mà!
Nhìn thấy cảnh tượng yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ sử dụng năng lực có thể đón đỡ một chiêu kiếm của tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ như lão nhân Diệp Cát đơn giản như vậy, Nguyễn Thế Luân có thể chắc ăn xác định quả nhiên yêu quái cây đào cổ thụ này hoàn toàn có thực lực tương đương với đẳng cấp Trúc Cơ Đại viên mãn trở lên.
Nguyễn Thế Luân không khỏi thầm nhủ một tiếng vận khí hôm nay không tệ, nếu không là hắn mệt mỏi rồi:
“May mà trước đó chính bản thân mình không có lỗ mãng tự thân hành động, ngu ngốc đối đầu với con yêu nữ kia. Bằng không, coi như mình nắm trong tay Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, dưới tình huống một mình chạy đến quyết đấu với con yêu nữ bên trong cây đào cổ thụ kia, thì chẳng khác gì lấy bánh bao nhân thịt đem chọi chó, lấy mỡ heo đập mèo, cuối cùng kết quả chỉ có thể là một đi không trở lại, ngày này năm sau không biết có ai làm đám giỗ cho mình không nữa!”.
Lão nhân Diệp Cát không ngờ yêu thụ kia có thể nhẹ nhàng đón đỡ đòn tấn công của mình, liền khẽ hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức đạo kiếm quang sáng chói từ hình dạng cột sáng đột nhiên hóa thành mây mù, ầm ầm bành trướng, kiếm khí bốc thẳng lên không, trong nháy mắt đã hình thành một đám mây hình trụ có khí thế kinh người.
Đám mây hình trụ nhanh chóng mở rộng đến cực hạn, bất chợt trực tiếp nổ bể ra, kiếm khí trong đám mây mù biến hóa trở thành tựa như một cơn mưa màu vàng óng.
Từng tia kiếm khí không khác gì những giọt mưa màu hoàng kim, số lượng lên tới hàng ngàn, hàng vạn đồng thời hướng về bốn phương tám hướng bay vụt đi, nhắm về phía cây đào cổ thụ đánh tới.
Cây đào cổ thụ sừng sững đứng yên một chỗ, không chút hoang mang xuất ra hành động đối phó.
Toàn bộ các cánh hoa mỏng manh từ những đóa hoa trên nhánh cây của cây đào cổ thụ đều đồng loạt bay xuống, tựa như hóa thành một cơn mưa cánh hoa đào bay đầy trời, bắn nhanh hướng về mục tiêu chính là lão nhân Diệp Cát đang đứng ở phía bên này.
Không giống với chuyển động trước đó nhìn như nhẹ nhàng, dáng dấp dường như không dùng sức, thoải mái tự do tung bay trong gió, lần này các cánh hoa đào giống như hóa thành những mũi tên nhọn chết người, mỗi cánh hoa bay trong không gian vang lên từng tiếng rít kinh động núi sông.
“Ầm! Ầm!”.
Đầy trời cơn mưa cánh hoa đào cùng vô cùng vô tận kiếm khí rốt cuộc gặp gỡ nhau trên không trung, hai loại lực lượng bá đạo bùng nổ ra va chạm kinh người.
Từng cánh hoa đào bị phá hủy tan nát, từng tia kiếm khí tan biến vào hư không, song phương đan xen vào nhau, toàn cõi thiên địa trở nên hoàn toàn mông lung, khắp nơi chỉ còn có hình ảnh cánh hoa đào cùng kiếm khí liên miên bất tận va đập vào nhau.
Nguyễn Thế Luân núp trong bóng tối, chăm chú quan sát trận chiến gay cấn, mặt mày hớn hở thì thầm:
- Đây chính là thực lực của tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ đó sao? Quả nhiên không tầm thường chút nào, đúng là cùng so sánh thực lực của tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ với thực lực của tu sĩ đẳng cấp Luyện Khí kỳ thì rõ ràng sự cách biệt một trời một vực.
Một bên tiếp tục xem, một bên suy tư so sánh, Nguyễn Thế Luân thầm ước đoán, nếu như là chính mình đụng độ với tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ, thì phải nên ứng đối ra sao cho hợp lý nào?
Nếu có thể “Biến chiến tranh thành tơ lụa” chung sống hòa bình, phương án tốt nhất tự nhiên là không tiến hành cùng với tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ giao thủ rồi.
Thế nhưng nếu như gặp trường hợp nhất định phải động thủ, Nguyễn Thế Luân dự tính trước hết cần bố trí kỹ càng Dẫn Lôi trận để phục kích và dẫn dụ kẻ địch đi vào phạm vi trận pháp, sau đó trong khi đối phương đang bận bịu đối phó với đám thiên lôi bên trong trận pháp đánh xuống đầu, thì hắn sẽ đồng thời lập tức dùng Bắc Cực Thiên Lôi kiếm công kích tiêu diệt đối thủ.
Theo như sự tính toán của Nguyễn Thế Luân, thành bại của trận chiến nằm ngay tại thời điểm thi triển một hai chiêu này.
Nếu như ngay cả khi đã dùng đòn công kích kết hợp như vậy mà vẫn không làm gì được kẻ địch, vậy thì hắn chỉ còn một biện pháp là lập tức bôi mỡ lên lòng bàn chân, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chân chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Cuối cùng, Nguyễn Thế Luân tổng thể lại đưa ra kết luận, trong điều kiện thuận lợi “Lấy hữu tâm tính toán vô tâm”, hỗ trợ thêm trận pháp phục kích đánh lén, lấy thực lực của hắn không phải là không thể đánh một trận với tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ, thế nhưng phần thắng cuối cùng dành cho hắn vẫn cứ không cao, thậm chí phải nói là khá thấp.
Bên này, trong khi Nguyễn Thế Luân đang đau đầu suy nghĩ ra biện pháp để làm sao tăng cao khả năng chiến thắng trước đối thủ là tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ. Thì ở bên kia, chiến cuộc đã dần dần chuyển sang thời điểm gay cấn tột độ.
“Ầm! Ầm!”.
Kiếm khí cùng mưa hoa va chạm ngày càng kịch liệt, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì có vẻ như kiếm khí màu hoàng kim của lão nhân Diệp Cát ưu thế càng cao hơn một bậc, nhanh chóng đánh nát toàn bộ cơn mưa cánh hoa đào, sau đó khí thế không chút suy giảm, tiếp tục nhanh chóng đánh về hướng cây đào cổ thụ.
Kiếm khí dày đặc trông như một trận cuồng phong bão táp liên miên bất tận, trực chỉ đánh tới mục tiêu khóa chặt trên thân thể cây đào cổ thụ.
Ngay lúc này, từ trên xuống dưới cùng khắp toàn thân cây đào cổ thụ bỗng toát ra một tầng ánh sáng yêu dị tạo nên một tấm màn bảo vệ màu đỏ thẳm, rực rỡ loá mắt, trong lúc nguy cấp bất thần xuất hiện ngay chính diện chịu đựng sự oanh kích của cơn mưa kiếm.
Từng đợt kiếm khí màu vàng óng tựa như một cơn mưa xối xả rơi ở trên mặt nước, đánh mạnh vào tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm, tạo thành một vòng lại một vòng gợn sóng.
Một đạo kiếm khí có thể không phá ra được phòng ngự của cây đào cổ thụ, nhưng lần công kích này của lão nhân Diệp Cát số lượng đâu phải chỉ có hơn một nghìn đạo kiếm khí.
Trước sự công kích liên tục không ngừng của hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm khí dày đặc như vậy, lúc này có cảm giác số phận cây đào cổ thụ thật bấp bênh, tấm màn phòng ngự có thể bị xuyên thủng bất cứ lúc nào, tình thế thất bại đã hiển hiện ngay trước mắt.