Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 21 - Lần Thứ Hai Triệu Hoán

"Xin hỏi kí chủ có đúng muốn sử dụng thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” hay không?"

Âm thanh khô khan của hệ thống lại chậm rãi vang lên.

Ánh mắt Nguyễn Thế Luân chợt lóe lên, quyết đoán kích chọn vào mục sử dụng thẻ triệu hoán.

“Kích hoạt thành công! Mời ký chủ thực hiện quá trình triệu hoán!”.

Nghe thấy nội dung thông báo của hệ thống, do đã có kinh nghiệm từ lần trước thực hiện triệu hoán Tiềm Hành thuật, cho nên đến lần này tâm lý Nguyễn Thế Luân đã không còn lạ lẫm gì cả. Hắn thuần thục vận chuyển pháp lực của bản thân, chỉ trong phút chốc đã thực hiện hoàn thành việc khởi động quá trình triệu hoán.

Dưới sự điều động của pháp lực, linh khí thiên địa ở khu vực xung quanh Nguyễn Thế Luân bắt đầu chậm rãi xao động theo một quy luật thâm ảo, huyền bí khó lường.

Chẳng bao lâu sau, đường hầm không gian triệu hoán lại một lần nữa vô thanh vô tức từ trong hư vô xuất hiện ở giữa không trung.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tâm tình Nguyễn Thế Luân trở nên hồi hộp chờ đợi, bởi vì hắn chợt nghĩ đến quy tắc triệu hoán của hệ thống đặt ra: trước hết người chơi hệ thống cần triệu hoán một nhân vật đến từ dị giới có được kỹ năng nêu trong thẻ triệu hoán, sau đó người chơi hệ thống mới thông qua nhân vật này học được kỹ năng của thẻ triệu hoán.

Theo trí nhớ của Nguyễn Thế Luân, ở thế giới kiếp trước, trong nội dung của truyện Tru Tiên, trong xuyên suốt bộ truyện thì số lần Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” được sử dụng khá nhiều.

Thế nhưng nếu kiểm đếm kỹ lưỡng thì số lượng nhân vật trực tiếp thi triển đạo pháp này, từ đầu đến cuối bộ chuyện chỉ gói gọn trong nhóm ba người như sau:

Nhân vật nữ chính, xuất thân Thanh Vân Môn, đệ tử Tiểu Trúc Phong, Lục Tuyết Kỳ.

Sư phụ của Trương Tiểu Phàm, một trong những người lãnh đạo chủ chốt của Thanh Vân Môn, Phong chủ Đại Trúc Phong, Điền Bất Dịch.

Sư phụ của Lâm Kinh Vũ, phản đồ của Thanh Vân Môn, Phong chủ Long Thủ Phong, Thương Tùng đạo nhân.

Nếu không có gì thay đổi, nhân vật đến từ thế giới Tru Tiên được triệu hoán giáng lâm đến thế giới này, mà có khả năng thi triển đạo pháp Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, chắc chắn phải nằm trong phạm vi ba người kể trên.

Bất chợt, Nguyễn Thế Luân nhớ đến thêm một quy tắc nữa của hệ thống khi thực hiện triệu hoán để sử dụng đó chính là: các vật phẩm cùng nhân vật được triệu hoán sẽ có đẳng cấp tối đa cao hơn người chơi của hệ thống một cảnh giới.

Căn cứ theo quy tắc này, Nguyễn Thế Luân lập tức đối chiếu đánh giá những khả năng có thể xảy ra khi hắn triệu hoán nhân vật sử dụng Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”.

Điền Bất Dịch cùng Thương Tùng đạo nhân có thực lực Phong chủ một mạch trong Thất mạch của Thanh Vân Môn, cảnh giới của cả hai nếu tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ thua kém một chút so với Môn chủ Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân, nói như vậy thì tu vi hai người này bèo lắm cũng phải từ đẳng cấp Kim Đan kỳ trở lên.

Tuân thủ theo quy tắc này của hệ thống, thì nhân vật được triệu hoán phải có đẳng cấp cao hơn Nguyễn Thế Luân tối đa một cảnh giới. Tức là trong lần triệu hoán “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” này, nhân vật giáng lâm đến từ thế giới Tru Tiên sẽ có đẳng cấp tu vi cao nhất là Trúc Cơ kỳ.

Nguyễn Thế Luân tính đi tính lại trong nhóm ba người kể trên mà hắn vừa thống kê ra thì chỉ có một người thỏa mãn được tất cả các điều kiện mà hệ thống quy định, may mắn làm sao, nhân vật này lại chính là một thần tượng mà hắn cực kỳ yêu thích trong cả bộ truyện Tru Tiên.

“Xoẹt!”.

Đúng lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú chờ mong của Nguyễn Thế Luân, đường hầm không gian đã nhanh chóng triệt để hình thành.

Đập vào đôi mắt của Nguyễn Thế Luân là một thân ảnh thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp, duyên dáng từ bên trong đường hầm không gian khoan thai bước ra thế giới bên ngoài.

Nàng có gương mặt trái xoan, đôi chân mày nhỏ nhắn, cánh mũi thanh nhã, phong tư thướt tha uyển chuyển, thanh lệ vô song. Cặp mắt hạnh long lanh có thần, mục quang như ánh chớp, lạnh lẽo cao ngạo.

Trên người nàng khoác một bộ y phục trắng như tuyết, kết hợp với dáng người của nàng trông cực kỳ xinh đẹp, mái tóc nàng có màu đen tuyền óng ả, xung quanh thân thể nàng tựa như có ánh sáng tản mát lờ mờ rực rỡ lấp lánh, nhìn qua cứ tưởng như đây là vị tiên nữ nào đó ở thiên cung mải mê rong chơi đến nỗi lạc xuống nhân gian.

Nguyễn Thế Luân miệng chữ O mắt chữ A, há hốc mồm mắt trợn trừng, nhìn trân trân vào hình bóng thiếu nữ vừa mới xuất hiện, mãi một lúc sau hắn mới nặng nề kích động nói ra từng chữ:

- Không ngờ đoán đại mà đúng thật! Idol của tôi …. Lục … Tuyết … Kỳ … !!!!

Thu qua đông tới, xuân đi hè về.

Bảy mươi năm sau.

Sân nhà thôn trưởng, Thạch thôn.

- Ha ha! Bắt ta đi nào! Lêu lêu…

- Đừng có chạy, đứng lại đó cho ta.

- Ngươi nghĩ đầu ta toàn bã đậu hay gì mà nghe ngươi nói cái gì thì làm theo cái đó à?

- Quỷ tha ma bắt!

- Ha ha ha….

Trong khoảng sân nhà của thôn trưởng Thạch thôn, một đám con nít ranh đang vui vẻ chơi trò đuổi bắt cùng nhau, thỉnh thoảng trên sân lại có tiếng cười đùa cùng chửi mắng non nớt vang lên.

Bên trong ngôi nhà của thôn trưởng Thạch thôn, một đôi ông bà lão tuổi chừng chín mươi, đang ngồi nhàn nhã uống trà, lười biếng ngắm nhìn đám trẻ nô đùa, bất chợt bà lão bật cười:

- Ông nhìn đi, nhìn đi, nhìn xem đám trẻ đùa giỡn vui chưa kìa? Tụi nó thật hoạt bát, đáng yêu biết chừng nào? Sau này, khi bọn chúng lớn lên chính là tương lai của Thạch thôn chúng ta đó.

Ông lão ngồi bên nghe vậy liền gật gù cười nói phụ họa theo bà lão:

- Bà nó nói đúng quá, tương lai của cái thôn này đều nằm trong tay chúng nó, chúng ta dù sao cũng đã già rồi …

Đoạn ông lão quay sang trìu mến nhìn bà lão:

- Tôi cưới bà cũng được gần bảy mươi năm rồi nhỉ, nhìn dáng vẻ của bà tôi vẫn thấy bà không khác gì với lúc tôi kết hôn với bà năm xưa, vẫn còn đẹp lắm …

Bà lão đỏ mặt, tựa như nhớ đến những hồi ức tươi đẹp thời tuổi trẻ, khẽ gắt một tiếng:

- Cha già dịch! Già rồi mà còn không đứng đắn.

Nhìn thấy phản ứng của bà lão, ông lão khẽ bật cười. Ai cũng có một thời tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết và hi vọng. Nhớ năm đó, nếu không nhờ một quý nhân chỉ điểm thì làm sao ông có thể ôm người đẹp về làm vợ, rồi sau đó sanh con đẻ cái, con cháu đầy đàn như bây giờ được chứ. Chưa kể vị tiên nhân kia còn ban thưởng cho lão hai viên tiên đan, nhờ chúng mà vợ chồng ông mới có được sức khỏe dồi dào để hưởng thụ cuộc sống an lành.

Đương khi ông lão đang hồi tưởng về những ký ức năm xưa, thì ở bên này bà lão quay sang tiếp tục nhìn ngắm thân ảnh của đám trẻ nô đùa trên sân. Một lúc sau, vẻ mặt bà lão dường như đắm chìm trong những kỷ niệm xưa cũ, một lúc sau bà mới thầm lẩm bẩm:

- Thời gian hóa ra đã trôi qua nhanh như vậy, mới đó mà đã qua được bảy mươi năm rồi, Tiểu Du Du cùng với vị thần tiên kia không biết bây giờ thế nào?

Ông lão nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, cảm khái thầm nghĩ:

“Ngày xưa … ngày xưa, … Tiểu Du Du …. vị thần tiên …. mới đó mà đã bảy mươi năm, già rồi, già thật rồi”.

- Ông ơi! Ông ơi …!!!

- Bà ơi! Bà ơi ….!!!

Tiếng kêu của đám nhỏ đồng thời đánh thức hai ông bà lão từ trong hồi ức tỉnh dậy.

Tụi nhỏ nhanh chóng quay quanh hai ông bà, trên người trên mặt đứa nào cũng toát ra mồ hôi nhễ nhại.

Một đứa to béo, bụ bẩm nhất trong đám, hồ hởi nói với ông lão:

- Ông ơi! Ông kể chuyện tiếp cho tụi cháu nghe đi. Chuyện về những huyền thoại diệt yêu trừ ma của thôn làng mình lần trước ông kể đó ông.

Đám trẻ con còn lại vừa nghe đứa trẻ to béo đề nghị như vậy liền đồng thanh kêu lên:

- Kể đi ông! Kể đi ông!

- Được! Được rồi! Để ông kể…

Ông lão hiền từ, cười khổ đáp ứng kể chuyện cho bọn nhỏ nghe.

Ông giương hai cánh tay mình lên, ra hiệu cho cả đám con nít im lặng trật tự, ngồi xuống xung quanh mình:

- Các con lại ngồi xuống đây đi, để ông sẽ kể cho các con nghe về một huyền thoại…

Đợi bọn trẻ đã trật tự phân rõ trước sau ngồi xuống, ông lão thoáng im lặng một chút, ánh mắt trầm tư như vượt qua không gian nhìn về phương hướng cửa Thạch thôn ở phía xa, nơi có cây đào cổ thụ năm nào, rồi mới chầm chậm cất lời:

- Cách đây một khoảng thời gian rất lâu về trước, vào một ngày mây đen che kín bầu trời, tai kiếp bỗng giáng xuống thôn làng của chúng ta …

Bình Luận (0)
Comment