Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 22 - Thạch Cẩu

Quay lại thời điểm hiện tại.

Tại một địa điểm ở xa xa, phía ngoài chiến trường trước cửa Thạch thôn.

Một người thanh niên có thân thể khôi ngô cao lớn đang rón rén di chuyển, âm thầm quan sát tình hình chiến trường.

Thanh niên này tên gọi là Thạch Cẩu.

Thạch Cẩu vốn là một thanh niên tốt chuẩn mực nổi tiếng ở Thạch thôn, tính tình lại thật thà đôn hậu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người, chỉ tiếc anh lại có xuất thân mồ côi cha mẹ từ nhỏ.

Anh chàng Thạch Cẩu này trời sinh có sức mạnh hơn người, nên anh luôn nằm trong nhóm những người khỏe mạnh nhất của Thạch thôn, vì thế nghiễm nhiên anh trở thành một trong những thành viên cốt cán nhất của Đội thợ săn Thạch thôn.

Mơ ước lớn nhất của Thạch Cẩu chính là cưới được cô bạn gái thanh mai trúc mã, chơi chung với nhau từ nhỏ tên gọi Thạch Như Ngọc, vốn được mọi người trong thôn đặt cho danh hiệu Thạch thôn đệ nhất mỹ nhân, con của nhà vị đại bá bán thịt heo ở đầu thôn.

Để biến giấc mơ thành hiện thực, Thạch Cẩu ra sức làm việc chăm chỉ, lúc nào cũng là người nổi bật nhất trong Đội thợ săn Thạch thôn.

Chỉ đáng tiếc dù rất cố gắng, nhưng đến thời điểm này khi đã hai mươi tuổi, Thạch Cẩu vẫn chưa thể ôm được người đẹp về nhà, lý do bởi vì hắn nhát gái hay đúng hơn là tự ti vì xuất thân của mình.

Hôm nay, sau khi đi săn cùng Đội thợ săn trở về Thạch thôn, Thạch Cẩu thầm hạ quyết tâm nhất định phải ngỏ lời với Thạch Như Ngọc, giải bày cho nàng biết hết tình cảm của mình dành cho nàng, và hứa hẹn cầu hôn nàng làm vợ mình

Nào đâu ngờ khi Thạch Cẩu kết thúc cuộc săn về đến thôn làng mới hay tin có người đã đến dạm hỏi xin cưới Thạch Như Ngọc, khiến cho tâm tình của hắn trở nên chán chường thất vọng.

Đương khi tâm tình Thạch Cẩu rơi vào đáy của vực thẳm tuyệt vọng, bỗng nhiên trời xui đất khiến thế nào mà đột nhiên phía trong dãy núi có bảo vật xuất hiện, làm kinh động toàn bộ mọi người bên trong Thạch thôn, đồng thời ngoài ý muốn dẫn đến kết quả đám hỏi của Thạch Như Ngọc bị gián đoạn, phải dời đến khi khác mới xem xét tổ chức lại.

Vì trách nhiệm, Thạch Cẩu đi theo đám người Thạch thôn chạy đến vị trí bảo vật xuất thế trong tình trạng bản thân như cái xác không hồn, hiện giờ trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của cô bạn gái Thạch Như Ngọc cùng tin tức có người đến hỏi cưới nàng.

Nào ngờ đâu, sau khi Thạch Cẩu cùng đám người Thạch thôn lấy được bảo vật trở về thì giữa đường đã đụng độ với đám người của Lang thôn đuổi theo tranh đoạt bảo vật.

Điều khiến cho Thạch Cẩu kinh ngạc hơn nữa chính là sự xuất hiện bất ngờ của hai người tu chân trong truyền thuyết tại nội bộ đám người của Lang thôn đuổi theo.

Càng làm Thạch Cẩu khó mà tin được đó chính là việc lão thôn trưởng và Tiểu Du Du có thể cùng với những người tu chân này đấu pháp cực kỳ dữ dội, cuối cùng là sự kiện cây đào cổ thụ ở đầu thôn bỗng dưng “Khô mộc hồi xuân” sống lại, diệt sát toàn bộ đám người của Lang thôn.

Chính mắt Thạch Cẩu nhìn thấy trạng thái tử vong khủng khiếp của đám người Lang thôn, khí tức sinh mệnh của từng người đều bị triệt để hút đi, chỉ trong chốc lát đã trở thành một cái xác khô, hiện trường giống như địa ngục ở trần gian.

Sau thời điểm hãi hùng đó, điều kỳ lạ ở đây là cây đào cổ thụ này thế mà không đụng đến thôn dân Thạch thôn, nên có một số thôn dân đã tôn sùng nó như một vị thần hộ mệnh của thôn làng.

Riêng Thạch Cẩu không suy nghĩ như vậy, hắn lo lắng sẽ có một ngày đẹp trời nào đó cây đào cổ thụ sẽ coi đám người của Thạch thôn như thức ăn, kết cục của bọn họ sẽ không khác với thảm trạng của đám người Lang thôn chút nào đâu.

Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ cùng lo lắng của Thạch Cẩu là có căn cứ và chính xác.

Không trải được thời gian yên ổn bao lâu, cây đào cổ thụ đã ra tay với đám thôn dân Thạch thôn vô tri không phòng bị, liên liếp có hàng loạt thôn dân Thạch thôn bị cây đào cổ thụ hấp thụ khí tức sinh mệnh tử vong.

Do đã có tâm lý đề phòng sẵn sàng từ trước, nên thời điểm xảy ra biến cố Thạch Cẩu lập tức có phản ứng đối phó, hắn nhanh nhẹn tìm kiếm và dẫn dắt cô bạn gái Thạch Như Ngọc cùng với mọi người Thạch thôn cố gắng chạy thoát ra khỏi khu vực thôn làng.

May mắn làm sao, khi yêu quái đang tiến hành truy sát Thạch Cẩu cùng đám người Thạch thôn thì bỗng nhiên xuất hiện ba vị tiên nhân từ bên ngoài đến cứu giúp thôn dân Thạch thôn, đại chiến với yêu quái cây đào cổ thụ.

Thạch Cẩu thừa dịp này chớp lấy cơ hội, lập tức tranh thủ dẫn mọi người chạy thoát khỏi chiến trường, bố trí bọn họ ở một địa điểm an toàn, riêng hắn lại lần mò đi đến một địa điểm ẩn nấp lý tưởng, đứng ở vị trí xa xa quan sát cuộc chiến.

Ba vị tiên nhân lúc nãy mới đến đúng là có tiên pháp uy lực to lớn, chiến đấu chưa được bao lâu đã nhanh chóng giành lấy ưu thế trước yêu quái cây đào cổ thụ, nhất là vị tiên nhân tiên phong đạo cốt lớn tuổi nhất, không ra tay thì thôi, đã ra tay là muốn diệt sát cho bằng được giống yêu nghiệt kia.

Nhìn thấy thời điểm vị tiên nhân lớn tuổi sử dụng tiên pháp tạo ra một thanh huyễn kiếm dài mấy mười mét, tấn công yêu quái cây đào cổ thụ, nội tâm Thạch Cẩu thầm nghĩ con yêu quái kia lần này chắc ăn xong đời rồi, ai dè đâu con yêu quái cây đào cổ thụ bỗng nhiên lại tạo nên một quả cầu ánh sáng chỉ to có bằng nắm tay tiến hành đối kháng trực diện với đòn tấn công của vị tiên nhân lớn tuổi kia.

Điều càng tệ hại hơn nữa đó chính là vị tiên nhân lớn tuổi kia thế mà cuối cùng lại thua trận trọng thương, may nhờ có đồng đội nâng đỡ bỏ chạy, không thì chắc cũng phải bỏ mạng ở đây rồi.

Nhìn thấy yêu quái cây đào cổ thụ thừa thế truy sát nhóm ba vị tiên nhân, tâm tình Thạch Cẩu triệt để tuyệt vọng, thầm nghĩ số phận Thạch thôn coi như đã xong, hắn cũng xong, ngay cả người trong mộng Thạch Như Ngọc chắc chắn hôm nay cũng không thoát.

Đột nhiên, Thạch Cẩu cảm giác xung quanh mình xuất hiện động tĩnh, dường như có ai đi đến đứng bên cạnh mình.

Thạch Cẩu vội quay sang nhìn thì thấy đứng đấy một vị đạo sĩ thanh niên trẻ tuổi, trên thân mặc một bộ trang phục đạo bào, áo bào trắng váy dài, đầu đội vũ y tinh quan, toàn thân trên dưới tỏa ra một khí chất cao siêu huyền bí khiến người khác không tự chủ được muốn ngưỡng mộ quỳ bái, vừa nhìn đã biết đây là một vị cao nhân đắc đạo tiên phong đạo cốt.

Nội tâm Thạch Cẩu hồi hộp, tim đập rộn lên một cái, trong lòng không khỏi xuất hiện dự định tiến đến cung kính bái kiến vị tiên trưởng này một tiếng.

Còn chưa kịp thực hiện ý định, Thạch Cẩu đã nhìn thấy vị đạo sĩ thanh niên kia đưa tay lên lanh lẹ liên tục kết một loại thủ ấn gì đó.

Ngay sau đó, một đường hầm không gian đã vô thanh vô tức xuất hiện và triệt để hình thành trên không trung.

Tinh thầnThạch Cẩu còn chưa hết kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của đường hầm không gian, thì bất chợt một thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong đường hầm không gian bước ra thế giới bên ngoài.

Nhìn thấy dung nhan hình dạng của vị thiếu nữ kia, ánh mắt Thạch Cẩu lập tức trở nên ngốc trệ.

Xin thề, từ lúc cha sanh mẹ đẻ sống đến bây giờ, Thạch Cẩu chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, ngay cả cô bạn gái thanh mai trúc mã mệnh danh Thạch thôn đệ nhất mỹ nhân Thạch Như Ngọc của hắn so với nàng cũng chỉ giống như đem ánh sáng của một con đom đóm đến bên cạnh đọ sức với ánh trăng trên trời vào ngày rằm mà thôi.

Thế nhưng rất nhanh, tinh thần Thạch Cẩu mau chóng trấn tỉnh lại, cảm giác cho hắn biết thiếu nữ này không phải là dạng người mà hắn có thể mơ tưởng được. Từ trên người nàng toát ra khí thế kiêu ngạo, lạnh lẽo, thần thánh, khiến cho người khác chỉ dám nhìn chứ không muốn xâm phạm.

Thạch Cẩu vội vàng quay lại nhìn kỹ vị đạo sĩ thanh niên lúc nãy, theo suy nghĩ của hắn, có thể từ hư không làm xuất hiện một người thiếu nữ tựa như thiên tiên giáng trần như thế kia, tuyệt đối không thể là người bình thường được, chắc chắn vị đạo sĩ thanh niên này có thể cứu giúp thôn làng của hắn vượt qua tai kiếp này.

Ngay lập tức, ánh mắt Thạch Cẩu đã tìm thấy thân ảnh của vị đạo sĩ thanh niên kia, chỉ có điều hình tượng vị kia lúc này không được nghiêm chỉnh theo tưởng tượng về dáng vẻ của những vị tiên nhân trong tư duy của hắn cho lắm.

Lúc này, vị đạo sĩ thanh niên kia miệng há hốc, đôi mắt trợn trừng, nhìn trân trân vào hình bóng thiếu nữ vừa mới xuất hiện từ đường hầm không gian, thi thoảng ở khóe miệng của vị đạo sĩ này còn có nước miếng chảy ra, nhìn chẳng khác gì một con sói đói lâu ngày gặp được con mồi thơm ngon cả.

Đúng, Thạch Cẩu chắc chắn rõ ràng đôi mắt mình đã nhìn thấy nước miếng chảy ra ở khóe miệng của vị đạo sĩ thanh niên kia. Hắn không ngờ rằng hóa ra sau khi vị đạo sĩ thanh niên thi triển tiên pháp lại xuất hiện tác dụng phụ đáng sợ như vậy.

Nội tâm Thạch Cẩu không kìm được dâng lên lòng nể phục và kính trọng đối với vị tiên trưởng thanh niên này, không thể tin được vì có thể diệt yêu trừ ma mà vị tiên trưởng này không ngần ngại hi sinh bản thân, việc làm cao cả này không phải ai cũng có thể làm được đâu.

Mang theo tấm lòng khâm phục đến tột đỉnh, Thạch Cẩu cung kính lại gần, bái kiến vị tiên trưởng thanh niên nhìn qua dường như rất trẻ tuổi này:

- Kính chào tiên trưởng đại nhân, ngài quả là người có lòng dạ bồ tát, sẵn sàng hi sinh thân mình để cứu giúp lấy phàm nhân vô tội, thật đúng là hiếm thấy trên đời!

Vị đạo sĩ thanh niên kia dường như bị giật mình không ngờ lại có người ở cạnh mình, khóe miệng giật giật, vội vàng lấy tay áo lau nước miếng ở khóe miệng mình đi.

Sau đó vị tiên trưởng này lấy tốc độ nhanh như trở bánh tráng, nhanh chóng đem thần sắc sói đói trên khuôn mặt của mình biến đổi thành sắc mặt bình tĩnh thong dong như thường, thần thanh khí sảng, dáng vẻ tựa như thần tiên không nhiễm khói bụi của nhân gian, thoải mái đáp lời:

- Không cần quá để bụng, đây là chuyện người tu đạo như chúng ta nên làm!

Đoạn vị tiên trưởng nhìn sang Thạch Cẩu, mỉm cười cao thâm mạc trắc nói tiếp:

- Bần đạo nhìn xem thiên cơ đã tính toán qua, ta cùng ngươi có một đoạn duyên phận, ngươi nếu có khó khăn vướng mắc gì hãy nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ để hoàn thành nguyện vọng của ngươi.

Thạch Cẩu nghe vị tiên trưởng nói vậy liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng bày tỏ nguyện vọng muốn ôm mỹ nhân về nhà của mình ra. Vị đạo sĩ thanh niên nghe xong hết nội dung câu chuyện liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó trầm tư một lát rồi lấy ra hai viên đan dược, nhìn Thạch Cẩu giảng giải:

- Tình trường như chiến trường, muốn đạt được chiến thắng phải chủ động lên, ngươi sau này gặp cô bạn gái thanh mai trúc mã ấy phải mạnh mẽ lên. Hãy nhớ lấy bí quyết! Cô ta không cho nắm tay phải cố nắm đến khi không thể giằng ra là được! Cô ta không cho ôm thì phải ôm cho đến cô ấy chịu ngồi yên mới dừng! Cô ta không cho hôn thì phải hôn quyết liệt đến nỗi không dám chống cự nữa mới thôi! Ngươi đã nhớ rõ chưa?

Thạch Cẩu nghe xong lời chỉ dẫn của vị đạo sĩ thanh niên thì tâm thần kinh động như gặp thiên nhân, vội cung kính đáp lời:

- Thưa đại tiên, lời ngài dạy, con đã hiểu. Vậy sau đó phải làm sao nữa đại tiên?

Vị đạo sĩ thanh niên sắc mặt thoáng cứng đờ ra, sau đó thần tình chán nản, ánh mắt nhìn Thạch Cẩu giống như muốn nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài lắc đầu:

- Tên ngốc này! Tay người ta ngươi đã nắm, thân thể người ta ngươi cũng đã ôm, hôn môi cũng làm xong, vậy sau đó làm gì nữa hả … dĩ nhiên là cưới con gái người ta về làm vợ chứ còn đợi gì nữa, chứ còn chỗ nào trên người của con gái người ta mà ngươi chưa đụng vào nữa đâu. Hai viên đan dược này tên là Bồi Khí đan, một loại đan dược thượng hạng, có công dụng thần kỳ giúp bồi bổ thân thể người phục dụng, người uống nó đảm bảo sức khỏe dồi dào, cả đời không bệnh, sống thọ đến trăm tuổi, ta tặng ngươi coi như quà chúc phúc cho ngươi đạt được hạnh phúc viên mãn. Thôi ngươi đi đi, ta còn phải thực hiện việc trảm yêu để trừ hại cho dân!

Nói xong, sử dụng pháp lực ném hai viên Bồi Khí đan đến phía trước, Thạch Cẩu nhanh tay vội vàng đón nhận lấy đan dược đồng thời tâm tình cực kỳ mừng rỡ, vội vàng rối rít cảm tạ vị đạo sĩ thanh niên, sau đó nhanh chóng lánh đi chỗ khác, trong lòng không khỏi cảm kích tột độ:

“Ơn này của đại tiên Thạch Cẩu quyết suốt đời không quên! Như Ngọc muội muội, đợi ta! Ta nhất định sẽ thực hiện theo chỉ dạy của tiên trưởng, quyết ôm muội về nhà.”.

Bình Luận (0)
Comment