Đuổi được người thôn dân Thạch thôn thật thà đi khỏi, nhìn theo bóng lưng của hắn, nội tâm Nguyễn Thế Luân không khỏi hoài niệm một vài kỷ niệm đáng nhớ trong ký ức của mình.
“Ê Luân, đi chơi không mày?”
“Luân nè, mày chỉ cho tao cách cua gái với, tao thích một bé dễ thương lắm nhưng không dám mở miệng ngỏ lời …”
“Tao bái phục mày luôn Luân ơi, mày chỉ sao tao làm y như vậy, rốt cuộc tao đã hôn được crush rồi, tiếp theo nữa nên làm gì đây,…”
“Ê ku, đi làm vài ve không mày …”
“Đứng lại đợi tao thằng kia …”
“Một ngày là anh em, suốt đời là anh em nhe mậy …”.
Từng kỷ niệm theo hồi ức ùa về khiến cho tâm trạng của Nguyễn Thế Luân không khỏi cảm khái thở dài một hơi.
Ở kiếp trước Nguyễn Thế Luân cũng có một người bạn thân nhát gái kinh khủng, thương người ta mà không dám nói, cuối cùng phải nhờ “Giáo sư tiến sĩ tình dục học” là hắn chỉ dẫn từng chút một mới có thể ôm được người đẹp về một nhà.
Chỉ có điều chiêu cuối của “Bách khoa toàn thư tán gái” mà Nguyễn Thế Luân để cho thằng bạn thân tự do phát huy lại phát sinh vấn đề khiến hắn đến bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy hồi hộp cùng hoang đường.
Chẳng là khi lần đầu tiên thằng bạn thân của Nguyễn Thế Luân rủ được cô người yêu vào trong khách sạn nghỉ ngơi tâm sự, lúc đầu cô gái ngại ngùng không cho hắn chạm đến ranh giới cuối cùng, thế là thằng bạn thân của hắn tinh trùng lên não, đem con gái người ta ôm hoài không buông cũng không cho đi về.
Buồn cười là cuối cùng thì cô người yêu cũng cho thằng bạn thân của hắn được toại nguyện. Khi Nguyễn Thế Luân nghe thằng bạn thân kể lại nội tâm giật thót một cái, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng trên trán.
Con mẹ nó, vụ này nếu làm lớn ra thì thằng bạn thân của hắn dễ dính vô tội hiếp dâm hay cưỡng dâm lắm chứ không phải nói chơi, cũng may là cô người yêu cùng với nó cũng thật sự có tình cảm với nhau nên mới có kết quả viên mãn.
Từ vụ đó trở về sau Nguyễn Thế Luân rút ra kinh nghiệm xương máu, không dám tùy tiện truyền thụ kinh nghiệm tán gái cho bất cứ ai nữa, để tránh tai nạn nghề nghiệp đáng tiếc có thể xảy ra.
Lúc này, Nguyễn Thế Luân dường như nhìn thấy được hình ảnh thằng bạn thân mãi mãi không có cơ hội gặp lại của mình trên thân của người thanh niên thôn dân chất phát kia nên mới thuận tay giúp đỡ, coi như kết một cái thiện duyên luôn.
Với lại, hai viên đan dược mà Nguyễn Thế Luân đem cho thực tế chỉ là đám cặn bã của lò luyện đan dược Bồi Khí đan, đối với người tu chân là chỉ là món đồ bỏ đi nhưng đối với phàm nhân chính là tiên đan diệu dược, dù sau giá trị của nó rất tiện nghi, theo định giá của hệ thống hối đoái thì hai viên cặn bã đan dược này có giá trị “Vô giá” đúng theo nghĩa đen, nghĩa là không có bất cứ giá trị gì hết, hệ thống tặng không cho hắn, còn thuộc dạng đưa một tặng một nữa mới ghê chứ.
Bỏ qua cuộc gặp gỡ tình cờ với người thôn dân Thạch thôn kia, Nguyễn Thế Luân lập tức đem lực chú ý của mình tập trung vào trận đại chiến cực kỳ khó đoán sắp tới với yêu nữ trong cây đào cổ thụ.
Không xuất hiện một chút động tĩnh nào, khi Nguyễn Thế Luân quay sang đã nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ bất thình lình đã đi đến đứng bên cạnh cách hắn một mét từ lúc nào rồi.
“Nhân vật: Lục Tuyết Kỳ. (Phiên bản Đại hội Thất mạch Thanh Vân Môn).
Chủng tộc: Tộc người.
Thế giới: Tru Tiên.
Chức vụ: Đệ tử Tiểu Trúc Phong, Thanh Vân Môn.
Đẳng cấp tương đồng: Trúc Cơ Đại viên mãn.
Sức chiến đấu: 1000.
Lực phòng thủ: 700.
Hiệu ứng đặc biệt: Khi sử dụng vũ khí tiên gia thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, lực sát thương tăng thêm 100. Khi tấn công đối thủ là yêu quái, ma quỷ, âm vật lực sát thương tăng thêm 100.
Cho phép sử dụng: Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết (Có thể sử dụng các kỹ năng đẳng cấp thấp hơn).
Thời hạn sử dụng: Sử dụng xong kỹ năng.”
Nguyễn Thế Luân ngây người chăm chú nhìn dáng vẻ nàng đến xuất thần, Lục Tuyết Kỳ dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngoảnh đầu lại nhìn, mục quang của nàng tựa như tia chớp, lạnh lẽo nhìn trực diện khiến Nguyễn Thế Luân chợt giật mình, thân thể giống như có dòng điện chạy qua, đôi mắt hắn đau nhói như có vật gì đâm vào.
Tinh thần Nguyễn Thế Luân hơi thản thốt một thoáng, nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lục Tuyết Kỳ thấy vậy cũng chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt nàng lại lóe lên vẻ khinh miệt, vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh, trên mặt không hề có biểu hiện tình cảm, lạnh lẽo tựa băng giá, dù sao nàng cũng đã quá quen với chuyện bị nam giới chăm chú nhìn mình rồi.
Dưới ánh mắt của Nguyễn Thế Luân, Lục Tuyết Kỳ bình thản tiến lên một bước, hướng về phía hắn cất lên tiếng hỏi khẽ:
- Kẻ địch ở đâu?
Âm thanh tiếng nói của nàng thánh thót trong trẻo lạ thường làm cho tâm thần Nguyễn Thế Luân suýt chìm đắm trong đó, hắn vội vàng tập trung tinh thần lập tức trấn định lại tâm cảnh của mình, khẽ gật đầu chỉ về phương hướng cây đào cổ thụ ở cửa Thạch thôn:
- Chính là nó! Đi thôi!
Nghe xong tiếng đáp lời của Nguyễn Thế Luân, Lục Tuyết Kỳ thoáng chỉnh lại quẩn áo, tay phải nhẹ nhàng nắm pháp quyết, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn về phương hướng cây đào cổ thụ ở cửa Thạch thôn.
Ngay lúc này, một làn khí mỏng bất chợt xuất hiện ở phần mặt đất dưới chân người thiếu nữ, những luồng khí này từ bốn phương tám hướng xoay xung quanh nàng rồi rất nhanh đột ngột hội tụ lại.
Trong nháy mắt, một vầng mây trắng đã được hình thành dưới chân Lục Tuyết Kỳ, đám mây nhẹ nhàng quyện lấy nàng, Nguyễn Thế Luân chỉ nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ tựa như một vị tiên nữ trên thiên cung, thân hình ẩn hiện trong đám mây trắng, từ từ bay về phía cây đào cổ thụ ở cửa Thạch thôn.
Từng cơn gió của núi rừng nhẹ nhàng thổi tới, đám mây trắng tinh đó bay lên trông không khác gì một dải lụa đẹp đẽ và mềm mại nhất. Y phục của Lục Tuyết Kỳ bay phấp phới trong gió, nước da nàng trắng như tuyết, xinh đẹp không bút nào tả xiết, giống như tiên tử trên chín tầng trời lạc xuống phàm trần, khiến cho người ta vừa yêu mến ngưỡng mộ lại vừa phải có phần kính sợ.
Nguyễn Thế Luân nhìn thấy hình dáng tuyệt đẹp kia đang bay trên không trung thì tự nhiên trong lòng cũng đồng thời phát sinh một loại tình cảm khó kìm nén được, thầm nghĩ:
“Quả nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp hiếm có trên thế gian, xứng đáng là một trong những mỹ nhân đẹp nhất trong thế giới truyện tiên hiệp”.
Nguyễn Thế Luân cùng Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng đi đến gần khu vực chiến trường ban nãy diễn ra trận đấu pháp giữa nhóm ba người Cực Quang Kiếm Tông cùng yêu nữ trong cây đào cổ thụ.
Hai cường giả đẳng cấp Trúc Cơ kỳ quyết đấu với nhau, kết quả cuối cùng lấy yêu nữ trong cây đào cổ thụ chiến thắng được mà kết thúc.
Nhớ lại toàn bộ quá trình trận chiến mà chính mình đã quan sát được, nội tâm Nguyễn Thế Luân không khỏi khâm phục độ giảo hoạt của yêu nữ này.
Trước tiên trong chiến đấu tỏ ra yếu thế, dẫn dụ đến sau khi lão nhân Diệp Cát của Cực Quang Kiếm Tông quả đoán liều lĩnh quyết định lấy hết sức mạnh đánh ra tuyệt kỹ mạnh nhất của mình, đến lúc này yêu nữ trong cây đào cổ thụ mới bộc phát toàn bộ sức mạnh, đem vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia của Cực Quang Kiếm Tông đánh cho răng rơi đầy đất, để lão hiểu rõ vì sao dáng vẻ khi hoa đào nở lại đẹp đến như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính bản thân yêu nữ trong cây đào cổ thụ cũng phải trả giá không nhỏ để đánh đổi lấy chiến quả huy hoàng như vậy.
Nguyễn Thế Luân lưu tâm phát hiện, tầng ánh sáng yêu dị tạo thành một tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm, rực rỡ loá mắt bên ngoài bản thể nàng giờ khắc này cũng đã biến mất không còn thấy tăm hơi, yêu nữ trong cây đào cổ thụ chỉ có thể dùng các cánh hoa mỏng manh từ những đóa hoa trên nhánh cây tiến hành phát động truy sát đám ba người của Cực Quang Kiếm Tông.
Dù sức tấn công của yêu nữ trong cây đào cổ thụ đã giảm sút đến như vậy, cũng không phải lão nhân Diệp Cát đã trọng thương cùng Mộ Dung Yên Nhiên và nam thanh niên mặc áo bào trắng của Cực Quang Kiếm Tông có thể chống lại được, cả ba người hoảng sợ không dám đón đỡ, chỉ còn cách vội vã chạy trốn thục mạng.
Trên mặt Lục Tuyết Kỳ không hề biểu lộ tình cảm, vẫn đứng trên không, trong con mắt băng sương của nàng rõ ràng có sự khinh miệt, không thèm quay sang nhìn Nguyễn Thế Luân, nói lanh lảnh:
- Ngươi đứng ở đây, đừng xen vào làm vướng bận ta! Đồ háo sắc!
Nói xong, lập tức bay về hướng cây đào cổ thụ chuẩn bị động thủ.
Nguyễn Thế Luân đứng phía sau, tay cầm Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, ngắm nhìn Lục Tuyết Kỳ như một tiên nữ đang lơ lửng trên không trung bay về hướng cây đào cổ thụ, trong tim hắn bất chợt bùng lên một cỗ hào khí mãnh liệt:
“Dám coi thường ta! Sau cuộc chiến này nhất định phải hỏi hệ thống làm sao để ôm nàng về với mình mới được, tuyệt đối không thể để nàng rơi vào bể khổ với tên tiểu tử họ Trương kia như trong truyện, nếu muốn rơi cũng phải rơi vào lòng của mình, tới lúc đó ta sẽ cho nàng biết ta háo sắc đến mức nào.”.
Cuối cùng thời điểm quyết chiến cũng đã đến, Lục Tuyết Kỳ sắc mặt lạnh lùng, đối mặt nhìn thẳng về phía cây đào cổ thụ.