Tinh thần Lục Tuyết Kỳ mặc dù phần lớn đều tập trung vào việc điều khiển thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm cùng thi triển đạo pháp “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, nhưng thực tế nàng vẫn phân ra một tia thần thức để quan sát cùng cảnh giác mọi sự việc xung quanh mình, nên mọi động tĩnh trong khu vực chiến trường dù cho chỉ là một chuyển động nhỏ nhất nàng đều có thể lập tức phát hiện ra được.
Nghe được âm thanh tiếng la gọi mình của Nguyễn Thế Luân, mặc dù trong nội tâm Lục Tuyết Kỳ không nguyện ý để tâm đến hắn chút nào, nhưng cuối cùng nàng vẫn dùng thần thức dò xét xem tên háo sắc kia đưa vật gì cho nàng, dù sao nói gì thì nói nàng cũng chắc chắn tên vô lại kia sẽ không hại nàng, công tâm tính toán kỹ lưỡng thì hai người vẫn là cùng thuộc về một phe mà.
Thần thức Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng phát hiện Thiên lôi ngọc phách cùng từng đoàn linh khí sấm sét cuồng loạn khổng lồ bên trong thể nội nó đang từ phương hướng Nguyễn Thế Luân bay về phía mình.
- Đến đúng lúc lắm!
Thầm hô lên một tiếng hưng phấn, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ chợt lóe sáng mừng rỡ, một mặt nàng lập tức dùng hết sức vận dụng pháp lực bản thân bên trong thể nội để thi chuyển tuyệt học của Thanh Vân Môn là Thái Cực Huyền Thanh Đạo tới cực hạn, mặt khác lại dùng tâm thần câu thông với pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm ở phía trên đỉnh đầu của mình.
“Vèo!”.
“Xoẹt! Xoẹt!”.
Đám linh khí sấm sét cuồng loạn khổng lồ ở bên trong Thiên lôi ngọc phách bay đến trên thân của Lục Tuyết Kỳ tựa như bị kích thích, rốt cục cũng tìm được nơi để phát tiết, ngay tức khắc từng luồng linh khí sấm sét cuồn cuộn từ Thiên lôi ngọc phách lấy thân thể Lục Tuyết Kỳ làm vật dẫn, tựa như hồng thủy vỡ đê nhảy vào bên trong Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.
Trên trán Lục Tuyết Kỳ từng giọt mồ hôi chầm chậm chảy ra, nàng cẩn thận khống chế linh khí sấm sét cùng pháp lực lưu động bên trong cơ thể mình từng li từng tí một, để chính bản thân nàng trong thời điểm này trở thành cầu nối câu thông giữa Thiên lôi ngọc phách cùng Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.
Có bảo vật như Thiên lôi ngọc phách hỗ trợ tăng phúc mãnh liệt, trong nhất thời uy thế của Bắc Cực Thiên Lôi kiếm trở nên cực kỳ mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, từng đạo ánh chớp trên thân kiếm càng ngày càng ngưng luyện, cuối cùng hóa thành một mảnh thuần khiết màu trắng, toàn bộ bản thể Bắc Cực Thiên Lôi kiếm dường như đều hóa thành một thanh kiếm ánh sáng chói mắt.
“Oành”.
Một tiếng sấm nổ vang dội, tựa hồ nổ rách bầu trời phía trên Thạch thôn, mỗi người ở khu vực xung quanh gần đó quan chiến đều lờ mờ cảm thấy mặt đất dưới chân nhè nhè rung động, tựa như vị lôi thần thượng cổ bị con người quấy phá giấc ngủ say, tỉnh dậy cuồng nộ rống lên.
Trên không trung, cơn lốc xoáy khổng lồ ấy vụt quay ngày càng nhanh hơn, sấm chớp nổi lên ầm ầm, quang mang trên thân Bắc Cực Thiên Lôi kiếm mỗi lúc một sáng.
Đôi hàm răng trắng như ngọc của Lục Tuyết Kỳ khẽ nghiến chặt lại, hai mắt nàng nhắm nghiền, hướng toàn bộ tâm lực linh tính tất cả tập trung lên Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, chỉ sau giây lát, ánh sáng bao quanh Bắc Cực Thiên Lôi kiếm trở nên cực kỳ rực rỡ chói mắt, làm cho người khác không thể nhìn thẳng vào được.
“Ầm!”.
Giữa đám mây đen chợt xuất hiện một âm thanh vang rền, tại nơi tận cùng của cơn lốc xoáy khổng lồ tựa như xuất hiện một đạo ánh sáng, vô số các tia chớp ấy quyện lại hợp nhất thành một, mờ mờ chiếu lên Bắc Cực Thiên Lôi kiếm trên tay Lục Tuyết Kỳ.
Thời khắc tối hậu sắp đến, tầng ánh sáng yêu dị lúc nãy tạo thành tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm quanh thân cây đào cổ thụ một lần nữa đột nhiên co rút lại, nhanh chóng biến ảo ra quả cầu ánh sáng trông chỉ to có bằng nắm tay nhưng đã thành công đánh bại lão nhân Diệp Cát trong trận chiến lần trước.
Nguyễn Thế Luân nhìn thấy yêu nữ trong cây đào cổ thụ lặp lại bài cũ, tích súc lực lượng tạo thành quả cầu ánh sáng thì nội tâm không khỏi hồi hộp lo lắng, không biết rằng Lục Tuyết Kỳ có thể giành chiến thắng trong trận đấu pháp này hay không?
Dù sao chính mắt Nguyễn Thế Luân đã nhìn thấy lần trước nữ thụ yêu cũng đã dùng chiêu thức này thành công đánh bại một tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ hàng thật chính hiệu.
- Phải giúp cho Tuyết Kỳ một tay mới được!
Khuôn mặt Nguyễn Thế Luân dần trở nên nghiêm túc, thầm vận toàn bộ một thân tu vi của mình, tay phải bắt quyết, cuồn cuộn pháp lực bên trong thể nội tức khắc vận chuyển như hoa trôi nước chảy.
Chín viên Lôi tinh thạch vốn vẫn được giữ nguyên ở cửa Thạch thôn sau trận chiến giữa Nguyễn Thế Luân cùng mấy tên tu sĩ của Vu gia lúc trước, nay dưới sự điều động mạnh mẽ của pháp lực, lập tức phát sáng thêm một lần nữa, kích hoạt Dẫn Lôi trận hoạt động.
Trận pháp Dẫn Lôi tức khắc vận chuyển, chín viên Lôi tinh thạch tỏa ra chín đám linh khí sấm sét nồng đậm, nhanh chóng tạo thành chín tia sấm chớp cường đại, sau đó bay lên trời tụ hội lên Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, góp phần cường hóa sức mạnh linh khí sấm sét đang tích tụ bên trong.
Thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm được sự góp sức của chín tia sấm chớp từ Dẫn Lôi trận thì uy thế lập tức tăng cao, ánh sáng bao quanh thân kiếm ngày càng trở nên chói mắt, rực rỡ.
Ở bên dưới, đồng thời quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay cũng vừa hình thành xong, trong chớp mắt đã được yêu nữ trong cây đào cổ thụ điều khiển cho lao thẳng nhắm tới mục tiêu là thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp đang đung đưa trong gió trên không trung.
Trong tích tắc rất ngắn ngủi này, trời đất như yên tĩnh, thời gian ngưng đọng lại, mọi thứ đâu vẫn ở đó, chỉ có thân ảnh yêu kiều của Lục Tuyết Kỳ đứng yên trong gió, quần áo phần phật, mái tóc tung bay.
Bất thình lình, nàng mở to đôi mắt đang nhắm, ánh mắt chăm chú nhìn hướng về phía trước, nơi quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay ấy đang lao vụt hướng tới bản thân mình.
“Oành!”.
“Xoẹt!”.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang vọng cả lưng chừng bầu trời bất chợt xuất hiện, ngay sau đó một cột sét to lớn vô song từ trên thiên không đột nhiên đánh xuống, mục tiêu tập trung vào Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.
Tất cả trời đất, tựa như đầy trời thần phật, tại cùng một thời khắc, đồng thời ngâm xướng nỉ non.
Ánh sáng bao quanh Bắc Cực Thiên Lôi kiếm cùng với cột sét to lớn vô song chỉ trong chốc lát đã hội tụ thành một cái quả cầu sét khổng lồ, thể tích càng lúc càng lớn, toát ra uy thế hủy thiên diệt địa, so với thanh huyễn kiếm dài mấy mười mét do lão nhân Diệp Cát huyễn hóa ra lúc trước, cũng chỉ có mạnh hơn chứ tuyệt đối không thua kém.
Uy áp của quả cầu sét khủng bố này cũng mang đến cho người khác một loại cảm giác lực lượng được áp súc đến mức tận cùng, sức phá hoại đạt đến sức mạnh cực hạn, đã hoàn toàn có thể sánh vai cùng uy thế của quả cầu ánh sáng chỉ to có bằng nắm tay do yêu nữ trong cây đào cổ thụ ngưng tụ ra.
Ngay sau đó, một cột ánh sáng khổng lồ chiết xạ ra từ quả cầu sét khổng lồ của Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, mang theo khí thế huỷ thiên diệt địa, lao thẳng tới quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay của cây đào cổ thụ đang bay nhanh tấn công về hướng Lục Tuyết Kỳ ở bên này.
Động tĩnh dữ dội của trận đấu pháp bên này giữa Lục Tuyết Kỳ cùng yêu nữ trong cây đào cổ thụ đã làm kinh động đến đám ba người của Cực Quang Kiếm Tông đang trên đường cố sức chạy trốn, cả đám ba người bọn họ vội vàng dừng lại, dùng thần thức chăm chú dò xét và theo dõi tình hình trận chiến đã đến hồi gay cấn ở trước cửa Thạch thôn kia.
Một khắc sau, cột ánh sáng khổng lồ cùng quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay, hai lực lượng cực hạn bá đạo, cực kỳ mạnh mẽ đồng thời bổ tới, va chạm với nhau.
Vào đúng thời điểm này thời gian phảng phất ngưng tụ, trở nên trôi qua chầm chậm vô hạn, rõ ràng chỉ là một khoản khắc ngắn ngủi, nhưng phảng phất đã trải qua cả trăm năm.
“Uỳnh!!!”.