“Xoảng”.
Một thanh âm trầm thấp tựa như tiếng sấm từ trên thiên không truyền xuống, âm vang khắp cả đất trời.
Tay trái Lục Tuyết Kỳ thầm dụng lực, rút thanh Bắc Cực Thiên Lôi kiếm ra khỏi vỏ kiếm.
Thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Từ kiếm trôi nổi giữa trời ở đỉnh đầu của nàng, trên thân kiếm được che kín bởi từng dãy ánh sáng của sấm sét, liên tục có đốm lửa nhảy lên, âm thanh điện lưu điên cuồng cộng hưởng lẫn nhau.
Ngay lúc này, lưu quang màu vàng nhạt đầy trời bỗng nhiên tiêu tán, rồi bất chợt co lại mãnh liệt, trông tựa như một dòng nước khổng lồ bị một con rồng lớn hút lại đọng trên lưỡi kiếm.
Khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ như được phủ lên một lớp sương giá, bàn tay nàng liên tục thi triển kiếm quyết, ngay trong trạng thái đang lơ lửng trên không trung chân đạp bộ pháp “Bắc đẩu thất tinh”, bước liền bảy bước đi trên không, thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm đột ngột đâm thẳng lên trời, gương mặt như ngọc của nàng chỉ trong chớp mắt đã tái đi trông thấy, nhìn qua tựa như không còn một chút huyết sắc nào, miệng lẩm bẩm niệm chú:
“Cửu Thiên Huyền Sát;
Hoá Vi Thần Lôi;
Hoàng Hoàng Thiên Uy;
Dĩ Kiếm Dẫn Chi.”
Nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ thi triển đạo pháp “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, nội tâm Nguyễn Thế Luân không khỏi cảm thấy lo lắng cho nàng.
Nguyễn Thế Luân nhớ rất rõ, để có thể sử dụng thành công đạo pháp “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” này, người thi pháp phải lấy chính thân mình để làm vật dẫn, rồi dùng binh khí thần diệu sắc bén triệu dụ cửu thiên thần lôi, thiên uy thần lực, thanh thế tuyệt luân.
Mặc dù có chân quyết hộ thân, nhưng thần lôi có uy thế ghê gớm, người bình thường hễ đụng phải là tan ngay thành tro bụi, người thi triển thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” tất nhiên phải đứng mũi chịu sào, yêu cầu bản thân phải trải qua quá trình tu hành cực kỳ thâm sâu, nếu như điều kiện thân thể không tốt, chỉ sợ trong lúc thi triển thuật pháp bản thân sẽ bị sét đánh chết trước.
Cho dù Nguyễn Thế Luân biết rõ, theo đúng nội dung nguyên tác việc Lục Tuyết Kỳ thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” đương nhiên sẽ chắc chắn thành công, bình an vô sự, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng cho nàng.
Lúc này trên chiến trường, trong phút chốc bầu trời vốn trong xanh đã trở nên đen kịt, mây đen đột nhiên ùn ùn xuất hiện giăng ngang trời, tiếng sấm vang vọng đì đùng, từng tia sấm chớp xuất hiện bên rìa và bên trong những đám mây đen, ánh sáng chớp nháng xoẹt lên không ngừng, dường như rạch ngang đất trời, cuồng phong nổi lên ầm ầm.
Trong không trung, tiếng sấm chớp vang lên càng lúc càng nhanh và cuồng bạo.
Khuôn mặt như ngọc của Lục Tuyết Kỳ ngày càng trắng bệch, ánh mắt nàng chăm chú nhìn thân ảnh của cây đào cổ thụ ẩn sau luồng yêu khí ngập trời do cây côn lớn màu hồng đen phát ra.
Không gian xung quanh Lục Tuyết Kỳ tựa một đường hầm dẫn đến địa ngục, bên ngoài trông giống một cơn lốc xoáy cực lớn đen xì và sâu hoắm không thấy đáy đang treo ngược ngang trời, nhìn không khác gì một con yêu ma dưới chín tầng địa ngục đang há ngoắc cái miệng lớn đầy khủng bố ra, như muốn nuốt trọn cả nhân gian.
Cuồng phong lẫm liệt, gió cuốn tung mây.
Sấm nổ đùng đùng, chớp giật liên hồi.
Theo nguyên tác Tru Tiên, vũ khí tùy thân của Lục Tuyết Kỳ là thần kiếm Thiên Gia, một món thần binh chính hiệu, vốn dĩ chính là một cây kiếm rất thích hợp dùng để thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”.
Thế nhưng dù cho có được thần kiếm Thiên Gia song hành, nhưng trình độ tu hành đạo pháp của Lục Tuyết Kỳ tại thời điểm diễn ra Đại hội Thất mạch ở Thanh Vân Môn vẫn chỉ đủ để miễn cưỡng thi triển được chân quyết này mà thôi.
Đến khi nàng được triệu hoán giáng lâm đến thế giới này, mặc dù có Bắc Cực Thiên Lôi kiếm thay thế thần kiếm Thiên Gia hỗ trợ nàng, nếu luận về chất lượng thì Bắc Cực Thiên Lôi kiếm hoàn toàn không hề thua kém so với vũ khí nguyên bản, nhưng rốt cục vẫn không thể thay đổi tình cảnh chật vật của Lục Tuyết Kỳ khi thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” do hạn chế về đẳng cấp tu vi.
Lúc này, ý thức Lục Tuyết Kỳ cảm nhận được bên trong đám mây đen giăng ngang trời, có một cỗ sức mạnh lớn lao vô hạn như cơn sóng hung dữ mênh mông sôi réo, liên miên bất tận ập đến thân thể nàng.
Nếu người ngoài nhìn vào toàn thân trên dưới cơ thể Lục Tuyết Kỳ thời điểm này thì chắc chắn sẽ không thấy chút gì khác lạ cả, thế nhưng thật ra khí huyết bên trong cơ thể của nàng đang sôi lên sùng sục, tựa hồ luồng sức mạnh lớn lao vô hạn này bất cứ lúc nào cũng muốn phá banh mạch máu trong cơ thể nàng, để thoát khỏi ngăn cản ràng buộc, phóng thích ra ngoài.
Nếu không phải trong tay Lục Tuyết Kỳ còn có món pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm không ngừng gánh vác phần lớn áp lực của cỗ sức mạnh lớn lao vô hạn đang ngày càng sục sôi và hội tụ đến trên thân thể mình, thì chỉ sợ bản thân Lục Tuyết Kỳ đã sớm không thể miễn cưỡng chống giữ được bao lâu.
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tuyết Kỳ chật vật thi triển đạo pháp “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” như vậy khiến cho trái tim của Nguyễn Thế Luân không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng trên trán của hắn.
Thần kinh Nguyễn Thế Luân không khỏi trở nên căng thẳng hồi hộp, hắn biết cơ hội dành cho mình tuyệt đối không nhiều.
Thừa dịp thời khắc yêu nữ trong cây đào cổ thụ sau khi cùng lão nhân Diệp Cát đấu pháp, bị tiêu hao pháp lực rất nghiêm trọng trở nên suy nhược, chính là cơ hội tốt nhất để Nguyễn Thế Luân đánh bại nữ yêu quái khó chơi này.
Nếu để cơ hội này trôi qua, trong tương lai Nguyễn Thế Luân đừng mong kiếm được thời cơ tốt như thế này để đánh bại nữ yêu quái kia nữa, thậm chí nếu hôm nay vận khí không tốt, chính bản thân hắn có thể sẽ phải bồi thêm tính mạng của mình vào cuộc chiến này nữa chứ chẳng chơi đâu.
Đang lo lắng suy nghĩ chưa biết nên làm thế nào, đột nhiên trong đầu Nguyễn Thế Luân bỗng lóe lên một ý nghĩ, hắn chợt nhớ đến một vật có thể hữu dụng vào lúc này đang nằm bên trong túi đồ của hệ thống, mừng rõ vỗ tay thốt lên:
- Đúng rồi, đầu óc mình đúng là bị nước vào, làm sao mình lại quên vật kia được vậy trời?
Ngay lập tức, Nguyễn Thế Luân liên hệ với hệ thống để xem xét bảng thông số nhân vật của bản thân:
“Bảng thông số nhân vật:
Họ tên: Nguyễn Thế Luân.
Cấp bậc: Triệu hoán học đồ (Luyện Khí) tầng bốn.
Danh hiệu: Không.
Chức vụ: Không.
Hối đoái điểm hiện có: 00.
Thần thông:
Tiềm Hành thuật.Vũ khí:
Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.Pháp bảo: Không.
Thú cưỡi: Không.
Thế giới triệu hoán:
Samurai Warriors.Trận pháp:
Dẫn Lôi trận.Túi đồ: Thiên lôi ngọc phách. Số lượng: 01.
Đệ tử: Không.”
Sau khi nhìn qua bảng thông số nhân vật trong hệ thống, ánh mắt Nguyễn Thế Luân lóe lên vui mừng, vội vã từ túi đồ không gian của hệ thống lấy ra vật phẩm Thiên lôi ngọc phách cầm trên tay.
Nguyễn Thế Luân không chút chần chừ, thầm vận pháp lực đưa vào thể nội Thiên lôi ngọc phách, mục đích để thử nghiệm xem công dụng phụ trợ của linh khí sấm sét ở bên trong nó có thật sự lợi hại như theo nội dung giới thiệu của hệ thống diễn giải ra cho hắn lần trước hay không.
Thế nhưng lần này thì Nguyễn Thế Luân gặp phải phiền toái lớn, tinh hoa linh khí sấm sét bên trong Thiên lôi ngọc phách vốn tinh khiết đến cỡ nào, số lượng khổng lồ đến mức nào, thế mà chỉ trong nháy mắt lại tựa như từng đợt sóng biển ngoài đại dương, liên miên bất tận ào ạt tràn vào trong cơ thể Nguyễn Thế Luân, suýt chút nữa đem hắn giật thành một đống than cốc đen thui.
Cả người Nguyễn Thế Luân trong tích tắc đều bị bao trùm bởi lôi điện, khắp toàn thân hắn trải rộng lít nha lít nhít những ánh chớp màu xanh tím.
Không chỉ bên trong ngũ quan thất khiếu của Nguyễn Thế Luân xuất hiện đốm lửa tung toé, mà ngay cả bên trong những lỗ chân lông trên khắp thân thể hắn đều có chứa đựng linh khí sấm sét bị dồn nén không thể phun ra được.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Nguyễn Thế Luân vội vàng khu động pháp lực của bản thân, nhanh chóng tạm thời ổn định đám linh khí sấm sét ở bên trong Thiên lôi ngọc phách đang khuấy động bên trong cơ thể mình.
Ngay sau đó, Nguyễn Thế Luân thầm dùng hết sức lực, ném Thiên lôi ngọc phách về phía thân ảnh Lục Tuyết Kỳ đang chật vật thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” trên không trung, đồng thời la lớn:
- Tuyết Kỳ! Đón lấy vật này!