Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sau này mưa xuống, cỏ dại được dịp sẽ hồi sinh, hậu họa vô cùng.
Lục Tuyết Kỳ mặt lạnh như sương, không hề do dự, mạnh mẽ vung tay kết ấn, lưu quang màu vàng nhạt lóe lên như một tia chớp, thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm lại tức khắc bay lên không trung, từ trên cao chém xuống một cách vô tình, quyết diệt sát cho bằng được yêu nữ trong cây đào cổ thụ kia.
Đúng lúc này, trên thân thể cây đào cổ thụ đột nhiên bốc lên ngùn ngụt những luồng yêu khí màu đen tà dị, đặc biệt là ở phía gốc cây, đám mây mù màu phấn hồng đồng thời được phát ra với cường độ ngày càng nồng đậm.
Những cánh hoa đào màu hồng phấn còn lại của cây đào cổ thụ đang lơ lửng trong không gian đột nhiên tụ hợp lại với nhau, nhanh chóng huyễn hóa tạo thành một cây côn lớn có màu hồng đen trộn lẫn với nhau.
Diễn giải thì lâu nhưng thật ra diễn biến thực tế rất nhanh, cây côn lớn màu hồng đen mang theo khí thế hung mãnh lao vọt đến đối đầu trực diện với thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, hai món pháp khí cường mãnh gặp nhau trên không trung, tức thì xông vào đánh nhau quyết liệt, dư chấn phát sinh cường đại, đến nỗi làm cho thân hình Lục Tuyết Kỳ ở trên không trung cùng cây đào cổ thụ đứng trên mặt đất đang điều khiển hai món pháp khí chiến đấu cũng bị chấn động dữ dội, lắc lư theo.
Trên bầu trời trước cửa Thạch thôn, lưu quang màu vàng nhạt chói lọi cùng ánh sáng màu hồng đen tà dị, xen lẫn nhau bay qua bay lại.
Mặt đất phía trước cổng Thạch thôn vốn bằng phẳng và vô cùng rắn chắc, nay đã bị hất tung cả lên, từng khối đất to lớn bị cưỡng ép bốc lên, bay toán loạn ra bốn phía giống như những mẩu giấy vụn, âm thanh giao tranh vang lên ầm ầm như sấm sét giữa trời xanh, nổ muốn điếc tai.
Chung quanh chiến trường, tất cả mọi người đang quan chiến vẻ mặt đều trở nên hồi hộp, chăm chú tập trung tinh thần để theo dõi trận chiến này.
Có lẽ từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ, thậm chí cho đến cuối đời đi nữa, bọn họ chưa chắc sẽ có cơ hội trực tiếp chứng kiến trận đấu nào giống như trận chiến ngày hôm nay, kịch liệt ngay từ lúc bắt đầu, cảnh tượng chiến đấu thì cực kỳ hùng vĩ và kích thích.
Ngoài rìa chiến trường, thân thể Nguyễn Thế Luân đứng im bất động, ánh mắt chăm chú quan sát tình hình chiến sự, chỉ thấy lúc này Lục Tuyết Kỳ đang lơ lửng trong không trung, hai tay liên tục cử động thi triển pháp quyết, tuy đang dùng toàn lực để khống chế Bắc Cực Thiên Lôi kiếm chiến đấu, thế nhưng trong tư thế chiến đấu nghiêm túc vẫn tồn tại nét thản nhiên tiêu sái.
Cây côn lớn màu hồng đen của cây đào cổ thụ bên kia cũng không chịu thua kém chút nào, tốc độ tấn công nhanh như chớp giật, say sưa chiến đấu với Bắc Cực Thiên Lôi kiếm mà không hề tỏ ra yếu thế.
Càng đánh lâu trong lòng Lục Tuyết Kỳ càng kinh hãi nhiều hơn, nàng không ngờ cây côn lớn màu hồng đen do yêu nữ trong cây đào cổ thụ huyễn hóa ra thế mà lại có được thực lực đối kháng với pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, hơn nữa cây côn này tựa hồ còn ẩn chứa khả năng hút sinh lực của đối thủ.
Trong lúc chiến đấu, thời gian trải qua càng lâu, Lục Tuyết Kỳ càng cảm nhận được rõ ràng hiệu ứng đặc biệt này trên món pháp khí của đối thủ.
Nàng liên tục bị cây côn lớn màu hồng đen lợi dụng lúc va chạm với Bắc Cực Thiên Lôi kiếm để hút lấy tinh huyết niệm lực bên trong nội thể của bản thân mình, nếu không phải nàng có một nền tảng căn cơ tu đạo vững chắc, chỉ sợ đã không thể kiềm chế được bầu máu nóng đang sục sôi trong cơ thể mình, bị hiệu ứng đặc biệt của côn lớn màu hồng đen hấp dẫn hút ra ngoài mất rồi.
Vừa nghĩ đến đây, huyết khí trong tim Lục Tuyết Kỳ bất ngờ lại tiếp tục dâng lên một trận sôi sục một lần nữa, kết quả đã làm thân thể nàng trở nên chao đảo, gần như mất hết thăng bằng trong lúc bồng bềnh trên không trung, suýt rơi xuống đất, may mắn mà giữ lại được, khiến cho tâm trạng của nàng trở nên vô cùng lo lắng và tức giận.
“Không thể để tiếp tục như vậy! Càng kéo dài mình sẽ càng bất lợi! Phải dùng đến chiêu thức đó thôi!”.
Đôi hàm răng ngà của Lục Tuyết Kỳ nghiến chặt lại, trên khuôn mặt phấn hồng lộ ra sát khí dày đặc, y phục toàn thân trên người không có gió mà vẫn bay phấp phới.
Nàng lập tức điều động pháp lực, liên tục điều khiển Bắc Cực Thiên Lôi kiếm ở trên trời tấn công mãnh liệt liên miên không dứt cây côn lớn màu hồng đen của cây đào cổ thụ, khiến cho tốc độ của nó thoáng chậm lại một chút.
Lợi dụng thời gian hòa hoãn này, ngay tức khắc Lục Tuyết Kỳ vung tay thi triển pháp quyết, kêu gọi Bắc Cực Thiên Lôi kiếm nhanh chóng bay trở lại bên người.
Không chút chậm trễ, Lục Tuyết Kì vội vung tay phải ra, nắm chặt lấy Bắc Cực Thiên Lôi kiếm vừa quay trở lại. Lúc bàn tay ngọc ngà của nàng vừa chạm vào chuôi của Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, ngay tức khắc hàng vạn đạo lưu quang màu vàng nhạt bỗng dưng từ thân kiếm mãnh liệt phát ra, lập tức bao trùm lấy thân ảnh của nàng.
Bản thể Bắc Cực Thiên Lôi kiếm bỗng trở nên rung động kịch liệt, từ trên thân kiếm phát ra âm thanh to lớn tựa như tiếng long ngâm, vang vọng đến tận trời cao. Đúng thời điểm này, thân thể Lục Tuyết Kỳ tựa như lâm vào trạng thái “Nhân kiếm hợp nhất” hoàn mỹ dung hợp với Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, bắn vọt lên cao, thẳng đến trời xanh.
Yêu nữ trong cây đào cổ thụ cũng không cam lòng chịu trận, từ trong thân cây bốc lên từng trận yêu khí cực kỳ mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, kèm theo từng tiếng rít ghê rợn khiến cho trời đất biến sắc.
Cây côn lớn màu hồng đen lập tức hấp thụ từng trận yêu khí nồng đậm, sau đó phát ra ánh sáng mãnh liệt, cũng mau chóng xông thẳng lên trời cao, khiến cho trời nổi bão tố, các đám mây liên tục di chuyển sôi sục.
Đột nhiên, trên không trung, hàng vạn đạo lưu quang màu vàng nhạt tựa như từng tia sấm chớp, vang lên âm thanh sấm động từ xa đến gần, từ mức lặng yên không thể nghe thấy gì rồi tăng lên rất nhanh, đến mức làm điếc cả tai, khiến cho người ta không nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Hàng ngàn hàng vạn đạo lưu quang màu vàng nhạt, vào lúc này dưới tác dụng của Bắc Cực Thiên Lôi kiếm làm vật dẫn đã bất ngờ kết hợp lại làm một, biến thành một cột sáng cực lớn từ trên không đánh xuống, nhìn khí thế tựa hồ như muốn xẻ toàn bộ vùng núi rừng này ra thành hai nửa.
Cây đào cổ thụ cũng không chịu thua kéo, trên thân bốc lên từng luồng yêu khí cực đại, đồng thời trong chớp mắt từ bên trong bản thể đây đào cổ thụ xuất hiện một tầng ánh sáng yêu dị, tạo nên một tấm màn bảo vệ màu đỏ thắm xung quanh thân thể nó.
Chỉ trong chớp mắt, cây côn lớn màu hồng đen đã bộc phát ra yêu khí ngập trời, đường hoàng nghênh đón cột sáng màu vàng nhạt đang cấp tốc lao xuống.
Xung quanh chiến trường, Nguyễn Thế Luân cùng tất cả mọi người quan chiến gần như ngừng thở, mắt nhìn thẳng, chăm chú theo dõi diễn biến trận chiến.
Cuộc chiến này, đã đi đến giai đoạn đối đầu sinh tử, quyết phân thắng bại rồi.
“Oành”.
Như tiếng sấm sét đánh ngang trời, âm thanh nổ vang khắp nhân gian, dường như tất cả mọi ngõ ngách trong dãy núi rừng này đều trải qua một trận rung động kịch liệt, kết quả cuối cùng cột sáng màu vàng nhạt va chạm vào cây côn lớn màu hồng đen bị đánh bật ngược trở lại.
Nguyễn Thế Luân nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh Lục Tuyết Kỳ hiện ra trên bầu trời, bàn tay nàng vẫn nắm chặt Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, thế nhưng bên mép của vành môi nàng đang từ từ chảy ra một dòng máu tươi. Sắc mặt của nàng trở nên trắng xám, mồ hôi đầm đìa.
Kết quả của cây đào cổ thụ cũng không tốt lành gì hơn, trên thân cây xuất hiện hàng loạt vết nứt, còn đám mây mù hộ thể màu phấn hồng cũng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ có điều cây côn lớn màu hồng đen thừa cơ chiếm giữ ưu thế, tiếp tục tấn công nhắm vào Lục Tuyết Kỳ.
Đứng trên không trung, Lục Tuyết Kỳ vừa chống đỡ các đợt tấn công của cây côn lớn màu hồng đen, vừa cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, khí huyết ở các kinh mạch bên trong cơ thể nàng đang trở nên nhộn nhạo cùng chấn động mãnh liệt, tựa như muốn đột phá thoát khỏi cơ thể nàng lao ra ngoài, mục đích để hoan hô chào đón loài ác ma dữ tợn bên trong luồng ánh sáng hồng đen khủng bố phát ra từ cây côn lớn màu hồng đen của cây đào cổ thụ đang liên tiếp xông tới trước mặt nàng.
Tinh thần Lục Tuyết Kỳ vô cùng tỉnh táo, nàng biết thời khắc sinh tử của cuộc chiến này đã đến, chỉ cần bước sai một bước sẽ chính là giây phút vĩnh hằng, vạn kiếp bất phục.
Thân ảnh xinh đẹp của Lục Tuyết Kỳ đứng lặng im kiêu ngạo như ngọn hải đăng trong cơn cuồng phong giữa hải dương rộng lớn, mặc cho từng cơn gió thổi như đao va vào thân thể mình, nàng vẫn kiên cường không hề chịu thối lui dù là nửa bước.
Nàng ngửa mặt lên, ngắm nhìn bầu trời.
Gió, đột ngột dừng thổi, ngưng đọng lại trong không trung!
Trời đất, đột nhiên tĩnh lặng, dừng lại tại thời khắc này đây!