Lão thôn trưởng ánh mắt thoáng chần chờ khó quyết, bí mật liên tục di động ánh nhìn của mình, hết từ thân ảnh Nguyễn Thế Luân lại đến trên người của Tiểu Du Du.
"Tiểu Du Du ơi là Tiểu Du Du, lần này là chắc cú rồi, ngoan ngoãn chuẩn bị trở thành đồ đệ ngoan của sư phụ đi thôi!"
Trong lòng Nguyễn Thế Luân tràn đầy hưng phấn lớn tiếng hò hét, nhưng ở bề ngoài lại biểu hiện một khuôn mặt hờ hững lãnh đạo nhìn lấy Tiểu Du Du, một lúc sau mới lẳng lặng hỏi:
- Sư phụ để lại cho ngươi bùa hộ mệnh để phòng thân, có phải đã dùng mất rồi đúng không?
Đứa nhỏ Tiểu Du Du nghe Nguyễn Thế Luân hỏi vậy liền chột dạ, lúng túng gãi đầu một cái, dù sao sự thật đúng là nó đã sử dụng cái bùa hộ mệnh kia mất tiêu rồi còn đâu, qua chốc lát khuôn mặt nhỏ của Tiểu Du Du ửng đỏ cả lên, lắp bắp trả lời:
- Lúc … lúc nãy… cái bùa hộ mệnh đẹp đẹp đó … xài mất tiêu rồi, sau đó con cũng có đi tìm qua, nhưng tìm mãi vẫn không kiếm được.
Nguyễn Thế Luân nghe thấy Tiểu Du Du dùng giọng nói con nít ấp úng trả lời thì cười nhạt một tiếng, ấm áp tiếp lời:
- Không sao, ngươi cũng đừng quá để bụng lo nghĩ chuyện này làm gì, dù sao tấm bùa hộ mệnh kia vốn là ta để lại cho ngươi dùng để hộ thân, lần này cũng nhờ sư phụ cảm ứng được ngươi kích hoạt bùa hộ mệnh, cho nên mới có thể kịp thời quay trở về đúng thời điểm để bảo hộ cho ngươi cùng mọi người trong thôn làng đó!
Tiểu Du Du nghe thấy giọng nói của Nguyễn Thế Luân khoan thai ấm áp, tràn đầy ý tứ quan tâm đến mình như vậy, nội tâm non nớt không khỏi cảm động, vội mỉm cười cung kính lắp bắp nói:
- Cảm … cảm tạ đạo trưởng đã diệt trừ yêu quái cây đào cổ thụ, cứu mạng tất cả mọi người của Thạch thôn.
Nghe Tiểu Du Du lúng túng trả lời mình, Nguyễn Thế Luân khẽ lắc đầu, vui vẻ mỉm cười, đưa tay vào áo trong lại lấy ra một cái bùa hộ mệnh không khác gì cái lần trước đưa cho Tiểu Du Du, tràn đầy ý tứ quan tâm chậm rãi nói:
- Nhớ cất giữ cẩn thận tấm bùa hộ mệnh này, sau ngày khi làm bất cứ việc gì chính mình nhớ phải hết sức cẩn thận, sư phụ còn có công việc trên người, hôm nay chúng ta tạm thời từ biệt, sau này nếu có hữu duyên thì tất nhiên sẽ có dịp gặp lại, ngươi không cần phải tiếc nuối gì cả.
Lôi tinh thạch mà Nguyễn Thế Luân hối đoái từ hệ thống, sau thời khắc tối hậu dùng để kích hoạt Dẫn Lôi trận trong cuộc chiến với yêu nữ trong cây đào cổ thụ, đã tiêu hao toàn bộ không còn lại gì, hiện tại nếu chỉ dựa vào tấm bùa hộ mệnh này thì dù cho có là thiên thần hạ phàm cũng không phát động được hiệu quả dẫn động linh khí sấm sét trong thiên địa như khi nãy, nhưng điều này cũng không trở ngại việc Nguyễn Thế Luân dùng nó để giả trang thành dáng vẻ ân sư ban cho đồ đệ bảo vật trước lúc chia ly.
Dứt lời, Nguyễn Thế Luân lập tức đứng thẳng người lên, vung tay thu hồi Bắc Cực Thiên Từ kiếm vào trong túi đồ không gian của hệ thống, sau đó không chút do dự liền chậm rãi cất bước hướng phía ngoài cửa mà đi.
Tiểu Du Du tuổi nhỏ hồ đồ chỉ biết nhìn theo bóng lưng Nguyễn Thế Luân, tiếc nuối gật đầu đưa bàn tay nhỏ nhắn vẩy chào tạm biệt, lão thôn trưởng Thạch thôn ở bên cạnh Tiểu Du Du lúc này sững cả người lại, đứng lặng im tại chỗ, theo dự tính của lão còn tưởng rằng Nguyễn Thế Luân sẽ nhắc lại chuyện xưa một lần nữa, bày tỏ nguyện vọng thu Tiểu Du Du làm đệ tử.
Lão thôn trưởng Thạch thôn một mặt hi vọng Nguyễn Thế Luân có thể chiêu thu Tiểu Du Du làm đồ đệ để đảm bảo an toàn tính mạng cho đứa nhỏ, một mặt lại lo lắng sau khi bái sư thì thân thế Tiểu Du Du sẽ bị tiết lộ, nguyên nhân lão xoắn xuýt chưa dám quyết định chính là đây, ai mà biết được Nguyễn Thế Luân đi bài không theo lẽ thường, mới nói vài câu xong rồi lưu lại đồ vật sau đó liền trực tiếp muốn ra đi luôn.
Sắc mặt của Nguyễn Thế Luân bình thản tự tin, thoải mái hướng về phía bên ngoài căn nhà của lão thôn trưởng mà đi ra.
Trên đường Nguyễn Thế Luân đi qua, trên bộ mặt tất cả thôn dân Thạch thôn ở xung quanh đều đồng dạng một biểu tình kính nể cảm kích, tự động đứng sang một bên, tránh ra cho hắn con đường.
"Một, hai, ba..."
Nguyễn Thế Luân vừa đi vừa lần lượt đếm số ở trong lòng, hắn đương nhiên không thể mang mình không cứ đi thẳng khỏi địa phương này như thế, bằng không mục đích mà hắn bận bịu vất vả, chịu đựng nguy hiểm, hao tổn tài nguyên cả nửa ngày là để làm cái gì chứ?
Chỉ có điều Nguyễn Thế Luân có độ giác ngộ nghề nghiệp rất chuyên nghiệp, đã quyết định diễn trò thì phải diễn cho xuất sắc, nếu đã đóng vai thế ngoại cao nhân, vậy thì nhất định phải có dáng vẻ cùng giá trị của thế ngoại cao nhân.
Tương tự như nguyên lý “Vật càng khó đạt được thì càng quý hiếm”, có nghĩa là đồ vật đạt được quá dễ dàng sẽ thường thường khiến cho người chủ sở hữu cảm thấy không quá quý trọng.
Thầy trò trong lúc giao lưu với nhau tính chất cũng là như thế, không có gì là quá khác biệt, “Danh sư chọn đồ đệ, thì đồ đệ cũng phải chọn danh sư” mà thôi, huống hồ Nguyễn Thế Luân cũng chưa dám nói mình đã đạt đến danh hiệu “Danh sư” được hay chưa nữa.
Nếu chính bản thân Nguyễn Thế Luân quá chủ động trong việc chiêu thu đồ đệ, ngược lại sẽ phản tác dụng, khiến cho lão thôn trưởng Thạch thôn cùng Tiểu Du Du có thể nổi lên ý nghĩ nghi ngờ.
Thế nhưng nếu như Nguyễn Thế Luân bày ra dáng vẻ thong dong, chẳng nóng lòng thu đồ, chính bọn họ mới phải lo lắng, tích cực dính sát hắn mong được chiêu thu.
Nghệ thuật nắm lấy lòng người chẳng qua là vậy, những câu tục ngữ dân gian đúc kết kinh nghiệm từ xa xưa của tiền nhân như “Mềm nắm rắn buông”, “Liệu cơm gắp mắm” áp dụng vào thực tế đúng lúc, trăm phát trăm trúng, chưa bao giờ sai.
Quả nhiên, không ngoài dự tính của Nguyễn Thế Luân, tại thời điểm khi trong lòng hắn đếm tới "Mười", phía sau đã truyền đến âm thanh của lão thôn trưởng Thạch thôn:
- Tiên trưởng kính xin dừng chân lại, lão phu có việc muốn trình bày với tiên trưởng!
"Rất ổn thỏa, không ngoài dự tính của mình."
Trong lòng Nguyễn Thế Luân khẽ cười thầm, còn trên khuôn mặt biểu hiện lại bất biến, lạnh nhạt xoay người lại cũng không nói lời nào, ánh mắt không chút ba động như nước hồ thu chăm chú nhìn lão thôn trưởng như muốn hỏi có việc gì.
Lão thôn trưởng Thạch thôn rõ ràng là đã hạ quyết tâm, nắm tay của Tiểu Du Du đi tới trước mặt Nguyễn Thế Luân, giọng nói khiêm tốn nhưng trịnh trọng cất lên:
- Đứa nhỏ này từ thuở nhỏ đã gặp lắm tai nạn, có thể gặp được tiên trưởng ưu ái là vận mệnh may mắn của nó, kính xin tiên trưởng thương tình chăm sóc, nhận lấy đứa nhỏ này. Lão phu xin đội ơn tiên trưởng rất nhiều.
Nguyễn Thế Luân biết lúc này chính mình cần bày ra khí phách phóng khoáng hào sảng, cho nên cũng không nói năng ra điều gì làm khó lão thôn trưởng Thạch thôn, mà chỉ bình tĩnh đáp lời:
- Lão thôn trưởng quá lời. Chuyện giữa ta cùng Tiểu Du Du không thể gọi là ưu ái chăm sóc, có thể tiếp tục duyên phận thầy trò kiếp trước, bản tọa cũng cảm thấy thật sự cao hứng, thế nhưng có nguyện ý hay không quay về làm môn hạ của bản tọa, còn muốn đứa nhỏ này phải tự nói ra chủ ý của chính mình một cách chắc chắn.
Lão thôn trưởng trầm ngâm một chút, sau đó quay sang phía mọi người xung quanh nói ra:
- Thôi được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, mấy ngày nay liên tục xuất hiện đại sự, trong nhà ai ai đều loạn, đều đi về lo việc gia đình trước đi.
Các thôn dân Thạch thôn tuy rằng kỳ quái không hiểu vì sao lão thôn trưởng lại đuổi hết bọn họ về nhà, nhưng trưởng thôn đã lên tiếng thì bọn họ cũng lần lượt tản đi ra về, mỗi người trước khi đi khỏi đều quay về Nguyễn Thế Luân làm động tác thiên ân vạn tạ.