Một lát sau, trong sân nhà lão thôn trưởng chỉ còn sót lại ba người là Nguyễn Thế Luân, lão thôn trưởng cùng Tiểu Du Du.
Đến giờ phút này đây, lão thôn trưởng mới khom người, cung kính thưa chuyện với Nguyễn Thế Luân:
- Lão phu có chút chuyện tình bí ẩn không tiện nói bên ngoài, xin tiên trưởng đừng trách, kính xin mời ngài đi vào nhà nói chuyện.
Nguyễn Thế Luân bày ra dáng vẻ không thèm để ý, gật đầu đồng ý, ba người đồng thời tiến vào nhà lão thôn trưởng, ngồi xuống những chiếc bồ đoàn đặt trên sàn nhà.
Khi cả ba người đều đã yên vị, lão thôn trưởng mới trìu mến nhìn Tiểu Du Du, thoáng đưa tay xoa đầu đứa trẻ hỏi nhỏ:
- Tiểu Du Du, con có đồng ý bái vị tiên trưởng này làm sư phụ hay không?
Nghe lão thôn trưởng hỏi mình, cặp mắt to đen lay láy của Tiểu Du Du lập tức mở lớn như có phát ra ánh sáng, ao ước ngước nhìn Nguyễn Thế Luân, ngập ngừng hỏi lại:
- Nếu con bái người làm sư phụ thì con có thể học được những bản lĩnh cường đại như tiên trưởng hay không?
Nguyễn Thế Luân nghe Tiểu Du Du chất vấn thì khẽ mỉm cười đáp lời:
- Những đạo pháp lợi hại hơn nữa ta đều có, chỉ cần con trở thành đồ đệ của ta, tất truyền dạy cho con.
Tiểu Du Du nghe được câu trả lời khẳng định chắc nịch của Nguyễn Thế Luân thì vui mừng quá đổi, vội vàng nói ngay:
- Oa, thiệt vậy sao, ta đồng ý, đồng ý ngay và luôn!
Ngay sau đó, sắc mặt Nguyễn Thế Luân lập tức trở nên nghiêm túc, thu hồi nụ cười lại, từ từ nói ra:
- Bất quá, con phải lựa chọn, nếu con bái ta làm thầy, liền phải cùng sư phụ rời khỏi thôn làng, sư phụ không thể ở lại chỗ này lâu được! Con có chấp nhận hay không?
Tiểu Du Du vừa nghe xong nội dung câu hỏi của Nguyễn Thế Luân thì nhất thời trở nên do dự, đôi mắt bé bỏng tha thiết mong chờ nhìn về Nguyễn Thế Luân, một khắc sau lại quay sang nhìn về phía lão thôn trưởng, không biết nên làm thế nào, đôi mắt bé bỏng càng ngày càng đỏ dường như sắp khóc.
Lão thôn trưởng Thạch thôn chỉ liếc mắt đã nhìn ra được nội tâm hỗn loạn không biết lựa chọn thế nào của Tiểu Du Du, lão không đành lòng nhìn một đứa nhỏ thơ ngây phải đưa ra lựa chọn khó xử, vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Du Du, không phải con luôn hỏi ta, cha mẹ của con đã đi đâu rồi không?
Tiểu Du Du nháy mắt một cái, ánh mắt tràn đầy mơ ước nhớ nhung, vội vàng hỏi tới:
- Trong đầu con chỉ còn lại có chút ấn tượng, nhưng làm sao cũng không thể nhớ rõ ràng ra được. Ông ơi! Rốt cục ông cũng chịu kể cho con nghe rồi?
Lão thôn trưởng gật gù, lại nhìn về phía Nguyễn Thế Luân, thở dài một hơi, bắt đầu kể lại:
- Tiên trưởng xin nghe lão phu thưa rõ, đứa nhỏ này... Thân thế của nó rất không bình thường, sau này có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho ngài, Tiểu Du Du ... nó vốn xuất thân từ hoàng tộc Đại Tần hoàng triều, càng cùng với gia tộc Vu thị ở Đại Tần hoàng triều có quan hệ huyết hải thâm thù.
Trong lòng Nguyễn Thế Luân thoáng giật mình một chút, hoàng triều ở Thánh Nguyên Đại thế giới này cùng hoàng triều trong lịch sử của Địa cầu có một số đặc điểm không giống nhau, điển hình nhất chính là việc một người nếu có thể đăng cơ lên làm hoàng đế thống trị một quốc gia, chắc chắn đều là người tu chân có thực lực mạnh mẽ.
Cái gọi là hoàng tộc của hoàng triều, chẳng bằng nói rõ đây chính là một gia tộc người tu chân mạnh mẽ đến cực điểm, đủ sức mạnh để chống đỡ được cùng các đại tông môn trong thiên hạ.
Suy nghĩ thấu đáo, Nguyễn Thế Luân biết đây là lần thăm dò cuối cùng của lão thôn trưởng Thạch thôn đối với chính mình, bất quá lão thôn trưởng mãi mãi không thể biết được, chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người đồ đệ Tiểu Du Du này.
Giỡn chơi hay gì, ở trước mặt loại nhân vật cấp bậc chân mệnh thiên tử như đứa nhỏ Tiểu Du Du này, Chẳng cần biết ngươi là tông môn thành lập vạn năm hay là hoàng triều truyền thừa ngàn năm, đều chỉ có tác dụng làm đạo cụ bối cảnh, đá kê chân để nhân vật chính đạp lên, con đường tu luyện của Tiểu Du Du cho dù khó khăn khúc chiết, nhưng tiền đồ cuối cùng nhất định sẽ là một mảnh quang minh.
Huống chi, lùi lại một bước mà nói, bản thân Nguyễn Thế Luân nắm giữ hệ thống siêu cấp Triệu hoán tổ sư này, có nhiệm vụ tối thượng là muốn thành lập đệ nhất tông môn mạnh mẽ nhất trong lịch sử Thánh Nguyên Đại thế giới, để hoàn thành nhiệm vụ khó xơi này, dĩ nhiên chắc chắn phải cùng các thế lực lớn hiện hữu trên thế giới phát sinh mâu thuẫn va chạm.
Sớm không có phiền phức thì muộn cũng sẽ có phiền phức, như vậy thì cần gì phải so đo lo nghĩ nữa, cứ chơi tới bến thôi, tới đâu thì tới, dù sao Nguyễn Thế Luân vẫn có chỗ dựa để hắn tự tin, hắn bật hack, hắn có hệ thống, thế là đủ.
Ánh mắt của Nguyễn Thế Luân thâm thúy suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng thoáng nhếch lên tạo thành một vệt cười khẽ, nhưng không nói gì.
Vẻ biến hóa trên khuôn mặt của Nguyễn Thế Luân đã sáng tỏ ý nghĩ của hắn, đồng thời gián tiếp nói cho lão thôn trưởng hiểu rõ, hắn biết phân lượng của đối thủ, nhưng hắn đã có dự tính trước kỹ càng, hoàn toàn không thèm kiêng kỵ đối thủ.
Quả nhiên, nhìn thấy cử chỉ của Nguyễn Thế Luân, lão thôn trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Là lão phu quê mùa thô kệch, không có kiến thức, xin tiên trưởng chớ trách.
Nói xong, lão thôn trưởng thở dài một hơi, ánh mắt từ ái nhìn về phía Tiểu Du Du, chậm rãi kể tiếp câu chuyện:
- Đứa nhỏ này, xuất thân cao quý không tả nổi, nhưng cuộc đời nó cũng lắm tai nạn ...
Hóa ra Tiểu Du Du dĩ nhiên cũng có tên chính thức, tên chính thức của đứa nhỏ này gọi là Thạch Du, xuất thân từ một mạch của hoàng tộc Đại Tần hoàng triều, tuy rằng không phải dòng máu chính thống của hoàng thất, nhưng cũng đã là huyết thống cao quý không thể tả nổi.
Ông nội cùng cha ruột của Thạch Du đều là người tu chân có đẳng cấp cảnh giới cực cao.
Thiên phú của Thạch Du càng thêm bất phàm, vừa mới xuất sinh đã đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Khi đứa nhỏ này còn nằm trong tã lót, cảnh giới của nó cũng đã vượt qua ngưỡng cửa mà hàng vạn chúng sinh khổ cực cả đời cũng chưa chắc có thể lướt qua được.
Võ giả thế tục hấp dẫn đạo khí du nhập cơ thể mình thành công, liền trở thành tu sĩ đẳng cấp Luyện Khí kỳ. Tu sĩ cảnh giới Luyện Khí kỳ tu luyện xây thành đạo cơ, thì lại thăng cấp trở thành tu sĩ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ.
Mà trong nội bộ đạo cơ cũng có phân chia cấp bậc cao thấp.
Tu luyện đạo pháp chất lượng cao thấp khác nhau, cộng với thiên phú của bản thân người tu chân, đều sẽ ảnh hưởng cấp bậc đạo cơ.
Trong tình huống thông thường mà nói, đạo cơ được chia làm bốn đẳng cấp cơ bản, bao gồm: Phàm cấp, Linh cấp, Địa cấp, Thiên cấp.
Chất lượng tốt xấu của đạo cơ không chỉ có làm cho thực lực của các tu sĩ tương đồng đẳng cấp với nhau xuất hiện sai biệt, mà còn chính là yếu tố quyết định đến tiền đồ tu luyện của bản thân tu sĩ ở tương lai sau này.
Mà đứa nhỏ Tiểu Du Du hay chính là Thạch Du này, không chỉ có được trời sinh đạo cơ, mà đạo cơ của nó còn là loại đạo cơ xưa nay hiếm thấy, chất lượng cùng đẳng cấp còn nằm ở vị trí bên trên hơn cả Thiên cấp đạo cơ, gọi là Chí tôn đạo cơ.
Nguyễn Thế Luân chăm chú lắng nghe nội dung câu chuyện do lão thôn trưởng Thạch thôn kể lại, trên mặt biểu hiện bất động, kỳ thực lại lén lút đem hai hàm răng cắn chặt muốn rụng răng, trong lòng hắn liên tục suy nghĩ linh tinh:
"Bảo sao Tiểu Du Du lại được đến 10 điểm gân cốt, 10 điểm gân cốt lận đó trời..."
Tuy nhiên sau khi nghe hết đoạn giới thiệu thiên phú của đứa nhỏ Tiểu Du Du này, tâm tình Nguyễn Thế Luân đột nhiên có chút suy nghĩ nghi vấn không hiểu nổi.
Đáng ra thiên phú của Tiểu Du Du kinh người đến như thế, thì dù đem để ở chỗ nào đều cũng sẽ được xem như bảo vật, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chỉ sợ gia tộc sẽ lo bảo vệ còn không kịp, làm sao sẽ để thiên tài như vậy gặp phải kiếp nạn tùm lum tùm la như vầy đây?
Nội dung câu chuyện tự thuật tiếp theo của lão thôn trưởng đã giải thích rõ ràng nghi vấn trong đầu của Nguyễn Thế Luân.