Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 32 - Đồ Đệ Tới Tay

Nguyên lai tuy rằng Tiểu Du Du vốn là trời sinh đạo cơ, nhưng lúc mới sinh cũng chưa có biểu hiện ra bên ngoài, nên cha mẹ của Tiểu Du Du không thông báo với hoàng tộc Đại Tần hoàng triều để tiến hành chế độ bảo hộ đặc thù.

Đến khi cha mẹ của Tiểu Du Du phát hiện ra thể chất nghịch thiên của con trai mình, thì đúng thời điểm này ông nội của nó lại bị mất tích ở một vùng hiểm địa bí ẩn.

Cha mẹ của Tiểu Du Du vì nóng lòng đi tìm kiếm cứu viện cho ông nội nó, chỉ đành phải bất đắc dĩ đem con của mình, lúc này chỉ mới hơn năm tháng tuổi gởi nuôi nhờ ở nhà một người khác trong gia tộc.

Trớ trêu thay, ngay tại thời điểm Tiểu Du Du được gởi nuôi nhờ này, đã xảy ra sự việc đau lòng tàn khốc đến cực điểm đối với đứa nhỏ này.

Hóa ra gia đình mà Tiểu Du Du được gởi nuôi nhờ trong gia tộc cũng có một đứa trẻ tên gọi là Thạch Thiên Nghị, lớn hơn vài tuổi so với Tiểu Du Du, trên người đứa bé này mang theo thần thông dị bẩm Trùng Đồng có thể nhìn thấu mọi vật trong thiên hạ.

Chính nhờ thần thông Trùng Đồng mà Thạch Thiên Nghị đã phát hiện ra thể chất Chí tôn đạo cơ của Tiểu Du Du, sau đó lại đem việc này nói cho mẹ ruột của mình.

Mẹ ruột của Thạch Thiên Nghị vốn là một người phụ nữ tâm tư như rắn rít, xưa nay làm việc gì đều bất chấp thủ đoạn, biết được thể chất Chí tôn đạo cơ của Tiểu Du Du, liền không chút do dự lập mưu tính toán để ám hại đứa nhỏ tội nghiệp.

Kết quả chính là người phụ nữ rắn rít kia đã tàn nhẫn tìm người thực hiện việc rốc xương xé thịt, mạnh mẽ cướp đoạt Chí tôn đạo cơ của Tiểu Du Du, sau đó cấy ghép lên người con trai Thạch Thiên Nghị của bà ta và sau đó lập tức khơi thông quan hệ, thông báo với hoàng tộc Đại Tần hoàng triều để nhờ cậy che chở, bảo hộ cho con mình.

Đợi đến lúc cha mẹ Tiểu Du Du từ vùng hiểm địa bí ẩn trở về thì hết thảy mọi việc đều đã chậm một bước rồi.

Chí tôn đạo cơ đã cùng thân thể của Thạch Thiên Nghị hoàn toàn kết hợp, muốn đoạt Chí tôn đạo cơ trả lại cho Tiểu Du Du nhất định phải giết Thạch Thiên Nghị, đây là điều mà hoàng tộc Đại Tần hoàng triều không thể nào tiếp thu, chấp nhận được.

Thế là cha mẹ của Tiểu Du Du lâm vào tâm trạng cực độ phẫn uất, tiến hành một hồi đại náo long trời lở đất, kết quả mở ra đường máu chạy thoát khỏi kinh thành của Đại Tần hoàng triều.

Cuối cùng vì để cứu sống sinh mệnh của Tiểu Du Du đang đến thời điểm hấp hối, bọn họ không thể không tìm chỗ gởi nhờ con mình, sau đó đi tới tuyệt địa tìm kiếm linh dược dùng để bảo mệnh và hồi sinh cho đứa bé.

Khi tuổi còn trẻ, lão thôn trưởng Thạch thôn đã từng đi ra ngoài thôn làng, rời bỏ quê hương du lịch khắp nơi, lang bạt giang hồ, học hỏi được một chút đạo pháp đơn giản. Hữu duyên thế nào, trong một lần vô tình du ngoạn, lại thành công kết bạn với cha ruột của Tiểu Du Du.

Cha mẹ của Tiểu Du Du gặp lúc quẫn bách đành mang theo đứa con bé bỏng tìm đến Thạch thôn nhờ vả bạn cũ, tuy rằng đến thời điểm hôm nay, tu vi của lão thôn trưởng Thạch thôn và cha ruột Tiểu Du Du đã xa cách đến mức một trời một vực, nhưng giao tình vẫn còn, lão thôn trưởng Thạch thôn nghe thấy tình cảnh bi đát của bằng hữu liền không chút do dự nhận chăm sóc đứa nhỏ dùm cha mẹ của nó. Cứ như vậy, Tiểu Du Du được tạm thời gởi nuôi ở nhà lão thôn trưởng Thạch thôn.

Thế nhưng ai mà người được, một lần chia tay nhoáng cái đã qua ba năm, cha mẹ của Tiểu Du Du đi tới tuyệt địa tìm kiếm linh dược đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Câu chuyện được kể đến đây thì lão thôn trưởng bỗng thở dài chua xót:

- Trước khi yêu quái trong cây đào cổ thụ chưa tác quai tác quái, cũng đã từng có người của Vu gia tìm tới nơi này, mục đích là để thăm dò tung tích Tiểu Du Du, mãi cho đến lần này Vu gia mới cho người thật sự ra tay. Cũng xin thông bẩm cho tiên trưởng được rõ, Vu gia chính là nhà bên ngoại của tên Thạch Thiên Nghị kia, chỉ là ta không thể ngờ được rằng bọn họ lại tàn nhẫn đến như vậy, sau khi chiếm đoạt Chí tôn đạo cơ của Tiểu Du Du còn chưa cảm thấy đủ, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, giết đi đứa nhỏ này để diệt trừ hậu họa nữa.

Tiếp theo đó, lão thôn trưởng Thạch thôn giảng giải cho Nguyễn Thế Luân hiểu rõ về kẻ thù của Tiểu Du Du.

Hóa ra gia tộc Vu thị vốn là vốn là một trong tứ đại gia tộc của Đại Tần hoàng triều, cũng được xem là một gia tộc người tu chân mạnh mẽ, bên trong nội bộ gia tộc Vu thị số lượng cường giả nhiều vô số kể, lần này hai người của Vu gia đi đến bên trong ngọn núi lớn này để tìm kiếm tung tích của Tiểu Du Du, bất quá tính ra chỉ là những tên nô bộc cấp thấp nhất mà thôi chứ chẳng phải cao thủ gì cả.

Lão thôn trưởng Thạch thôn sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện liền rơi vào trầm mặc, ánh mắt lão tha thiết mong chờ nhìn về phái Nguyễn Thế Luân. Ở bên này, Nguyễn Thế Luân thì lại đang chăm chú quan sát trạng thái cua Tiểu Du Du.

Trong suốt quá trình lão thôn trưởng Thạch thôn tự thuật lại tiền căn hậu quả của tất cả những việc đã xảy ra, cảm xúc đầu tiên của Tiểu Du Du chính là khiếp sợ.

Nhưng chỉ một lát sau, càng nghe kỹ càng nội dung câu chuyện, tâm lý của Tiểu Du Du càng chấn động mạnh hơn, ánh mắt thơ ngây bé nhỏ giờ đây toàn là một mảnh mờ mịt, cuối cùng tràn đầy bi thương, nước mắt không ngừng từng giọt từ khóe mắt chảy xuống, lăn dài trên gò má của nó.

- Ông ơi! Con nhớ hết rồi … nhớ lại hết tất cả mọi thứ rồi … ông ơi … hu hu hu ...

Khuôn mặt Tiểu Du Du tràn đầy nước mắt, làm sao mà không khóc cho được, đứa nhỏ này vốn là trời sinh Trúc Cơ, trí tuệ vốn phát triển sớm hơn nhiều so với trẻ con bình thường, những ký ức đau đớn thê thảm thấu gan tím ruột đã diễn ra thời tuổi ấu thơ thực ra Tiểu Du Du đều nhận biết được tất cả, nhưng chính bởi vì những sự việc trong quá khứ mà đứa nhỏ này đã trải qua quá mức bi thảm, vì lẽ đó có rất nhiều sự việc kỳ thực bị chính ký ức của bản thân nó tự động phong cấm vào sâu trong não hải, không muốn nhớ lại.

Nhìn thấy đứa nhỏ đã nhớ lại chuyện xưa, tâm tình trở nên đau đớn tột độ, lão thôn trưởng chỉ đành lắc đầu liên tục thở dài, Nguyễn Thế Luân ngồi bên cạnh thì lại bình tĩnh nhìn Tiểu Du Du phát tiết hết cảm xúc, một lúc sau, thấy đứa nhỏ đã tạm bình tâm lại, mới nhẹ nhàng hỏi:

- Chuyện trước kia con đã nhớ lại hết, như vậy hiện tại con có suy nghĩ như thế nào?

Tiểu Du Du không ngừng thương tâm rơi lệ, thút thít trả lời:

- Con … con rất đau lòng! Cha! Mẹ! Cha mẹ ở đâu? Lúc này các ngươi ở nơi nào rồi? Sao không về lại với con? Hu hu hu.

Nguyễn Thế Luân nghe thấy âm thanh non nót Tiểu Du Du thương tâm tự hỏi, không khỏi thương cảm gật gù:

- Đứa nhỏ này đúng là số khổ! Thật là một đứa bé thiện lương!

Tiếp theo Nguyễn Thế Luân lại tiếp tục mở miệng, ngữ khí tiếc nuối nói:

- Con đã mất đi Chí tôn đạo cơ, vậy con có lòng tin trả được mối hận thù này không? Người tên Thạch Thiên Nghị kia chính là huynh đệ đồng tộc với con, bản thân hắn vốn mang thần thông dị bẩm Trùng Đồng, lại đạt được thể chất Chí tôn đạo cơ từ con, bây giờ nếu chỉ luận về thiên phú thì coi như những nhân vật thiên tài khác trong thiên hạ e rằng cũng khó có thể đuổi theo bóng lưng của hắn.

Tâm lý Tiểu Du Du dần dần bình tĩnh lại, nó đưa bàn tay nhỏ bé lên mặt lau khô nước mắt, kiên cường nói ra:

- Không phải chỉ là đạo cơ thôi sao, danh hiệu chí tôn cũng không phải có được do người khác hay đạo cơ phong cho, mà phải dùng thực lực bản thân từng bước từng bước một đánh ra uy danh của chính mình, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, lúc trước như thế nào thì bây giờ cũng vẫn như vậy, ta vẫn luôn đứng ở trên một đẳng cấp cao hơn nhiều so với tên kia!

Nguyễn Thế Luân nhìn thấy đứa nhỏ này tự tin với năng lực của bản thân như vậy, thì liền nở nụ cười vừa lòng mãn ý, Tiểu Du Du nhìn thấy vị tiên trưởng mỉm cười vui vẻ, đầu có đột nhiên thông suốt, vội vàng vươn mình quỳ gối khẩn cầu:

- Xin sư phụ nhận lấy con làm đệ tử, dạy con đạo pháp, hành tẩu thiên hạ, báo huyết hải thâm thù.

Ngay tại thời khắc Tiểu Du Du nói ra cầu khẩn bái sư, âm thanh gợi ý của hệ thống tựa như tiên âm tự động vang lên ở trong đầu Nguyễn Thế Luân, khiến hắn hưng phấn quá độ suýt nữa làm hỏng hình tượng thế ngoại cao nhân của mình:

"Chúc mừng kí chủ thu được người đệ tử thân truyền đầu tiên, tên gọi Thạch Du."

"Kí chủ thu được khen thưởng giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ chính tuyến 1.0:

Cơ hội nhận thưởng. Số lượng: 01.

300 điểm hối đoái."

Bình Luận (0)
Comment