“Xoạt! Xoạt!”.
Ở bên trong núi rừng hiểm trở, thân ảnh Nguyễn Thế Luân một đường lao nhanh về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất của chính mình chạy tới địa phương phát ra ánh sáng màu tím.
Không bao lâu sau, rốt cuộc Nguyễn Thế Luân cũng đã đến được mục tiêu và nhìn thấy vật mà hắn muốn tìm kiếm.
Đó là một khối nham thạch màu xám đen nhô ra trên một vách núi cheo leo.
Từ bên trong khối nham thạch màu xám đen có hào quang màu tím phát ra theo quy luật nhịp nhàng, phảng phất giống như quy luật hô hấp của con người, nhịp điệu chớp lóe đều đặn của hào quang màu tím không khác gì nhịp thở một người bình thường.
"Ầm ầm ầm".
Cứ mỗi lần ánh sáng màu tím lấp lóe, thì cùng lúc cũng tương ứng phát sinh ra âm thanh tiếng sấm rền trầm thấp, vang vọng khắp không gian xung quanh.
Nguyễn Thế Luân cẩn trọng quét mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng xung quanh, sau khi đã chắc chắn không có phát hiện người nào khác mai phục ở khu vực này, thần kinh hắn mới thư giãn thở ra một hơi, thầm lẩm bẩm:
- Hôm nay vận khí cũng không tệ, xem ra chính mình là người thứ nhất chạy tới nơi này.
Dứt lời, Nguyễn Thế Luân cấp tốc bật người leo lên vách núi, một bàn tay giống như móc trảo bám vào nham thạch, bàn tay còn lại tích súc pháp lực đánh một quyền về phía điểm kết nối giữa khối nham thạch màu xám đen và vách núi đá.
“Rầm!”.
Dưới tác động của ngoại lực, khối nham thạch lập tức bị bức phải thoát ly khỏi vách núi đá, rơi xuống đáy vực ở phía dưới.
Nguyễn Thế Luân thấy vậy liền không chút do dự nhảy theo xuống phía dưới vách núi để tìm tới khối nham thạch.
Tuy rằng khối nham thạch này đã thoát ly khỏi vách núi đá, nhưng ánh sáng màu tím từ nó phát ra vẫn cứ tuần tự lóe lên đều đặn tựa như một thực thể sinh mệnh, mỗi lần hào quang màu tím chớp lóe đều phát sinh từng trận tiếng sấm ầm ỉ.
Vừa mới tới gần, Nguyễn Thế Luân đã dùng quyền đánh nát lớp nham thạch phía bên ngoài ra làm từng mảnh, bảo vật giấu ở bên trong lập tức lộ ra, đó là một khối tinh thạch màu tím, có hình cầu tròn to bằng nắm tay, từ bên trong truyền ra tiếng sấm sét nổ vang rền.
Tinh thạch màu tím mặt ngoài lồi lõm, loang lổ ngẫu nhiên, không tuân theo quy tắc cụ thể nào.
Tìm tòi nghiên cứu trong chốc lát, Nguyễn Thế Luân phát hiện khối tinh thạch màu tím này dường như không phải là bản thể bảo vật, ngược lại có chút giống như là tầng vỏ đá bao vây bên ngoài ngọc thạch.
Nguyễn Thế Luân thận trọng chậm rãi đem pháp lực của chính mình truyền vào trong khối tinh thạch màu tím, nỗ lực liên hệ với bảo vật phía trong khối tinh thạch.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!”
Không chút dự báo trước, phút chốc tâm thần Nguyễn Thế Luân chỉ cảm giác như linh hồn mình tiến vào một cái thế giới khắp nơi đều là lôi điện, phóng tầm mắt quan sát hết thảy khung cảnh xung quanh, tất cả đều chỉ là những tia sấm chớp lấp loé nổ tung.
Một loại vô biên vô hạn đại sợ hãi, đại uy thế tràn ngập khắp không gian.
Cuồng bạo lôi đình, viễn cổ thần phạt.
Hung mãnh chớp giật, hồng hoang thiên phạt.
Chấn động hủy diệt đến từ sâu trong tâm hồn khiến cho người khác đối mặt với nó đều phải sợ hãi không ngừng run rẩy, thế nhưng sức mạnh của nó lại khiến cho người ta khao khát muốn tự động nhào tới cướp đoạt, để rồi cuối cùng bị vô tận sấm sét đánh cho hồn phi phách tán.
Một loại uy thế tựa như Thái sơn áp đỉnh, chân chính áp lực của một tòa núi lớn từ trên đè xuống, trong khoảnh khắc có thể ép vỡ tất cả mọi thứ cản trở thành bột mịn.
Nhìn huyễn cảnh hoành tráng xung quanh, Nguyễn Thế Luân âm thầm giật mình kinh ngạc, đột nhiên thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” từ bên trong túi đồ của hệ thống tự động vận chuyển hô ứng với thế giới lôi đình ở bên ngoài, không phải chống lại, không phải đồng hóa, mà là điều động.
Vào lúc này, Nguyễn Thế Luân tự thân trải qua một cảm giác kỳ diệu.
Tựa như chính hắn là chủ nhân của hàng ngàn hàng vạn tia sấm sét, chấp chưởng lôi đình khắp mọi nơi trong gầm trời này.
Phảng phất chỉ như nháy mắt, nhưng lại phảng phất như đã qua hồi lâu.
Khi thần trí Nguyễn Thế Luân một lần nữa tỉnh táo trở lại, quan sát khối tinh thạch màu tím trong tay mình thì thấy nó đã vỡ thành hai mảnh, lộ ra một viên bảo châu tròn trịa màu vàng nhạt ở trung tâm.
Tiếng sấm cùng ánh chớp lấp lóe cũng biến mất không còn tăm hơi, tất cả chỉ còn sót lại mỗi viên bảo châu to bằng nắm tay, đang nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng màu vàng óng này mà thôi.
Viên bảo châu tỏa ra ánh sáng màu vàng óng này nếu nhìn qua bên ngoài thì chỉ cảm thấy nó cực kỳ vô hại, nhưng bản thân Nguyễn Thế Luân lại có thể cảm giác được rất rõ ràng từng luồng linh khí hệ sét cực kỳ khủng bố đang ẩn chứa bên trong hạt châu này.
Nếu toàn bộ những linh khí hệ sét này cùng được kích nổ ra, sức công phá đủ để đem cả dãy núi rừng liên miên nơi bản thân Nguyễn Thế Luân đang đứng này nổ thành một cái bồn địa hố sâu, uy lực hủy thiên diệt địa.
“Vật phẩm có tư liệu như sau:
Tên gọi: Thiên lôi ngọc phách.
Chủng loại: Ngọc phách.
Đẳng cấp: Siêu hiếm.
Hiệu ứng: Phụ trợ tất cả công pháp, thần thông và trận pháp hệ lôi tăng thêm một đẳng cấp so với đẳng cấp ban đầu.”
Tìm hiểu bên trong hệ thống hối đoái, Nguyễn Thế Luân nhanh chóng tìm thấy đồ vật cùng viên bảo châu tròn trịa màu vàng nhạt này giống nhau như đúc. Món vật này có tên là Thiên lôi ngọc phách, muốn trao đổi phải có đầy đủ 2000 hối đoái điểm.
Dựa theo hệ thống hối đoái diễn giải, vật này cực kỳ trân quý hiếm gặp, cần đến hàng ngàn đạo thiên lôi, liên tục đánh xuống ở cùng trên một khối nham thạch, mới có 1% xác suất sinh ra.
Thiên lôi ngọc phách ẩn chứa lượng lớn tinh hoa linh khí hệ sét, đối với người tu chân tu luyện đạo pháp hệ sét mà nói chính là bảo vật vô giá.
Còn nếu dùng Thiên lôi ngọc phách để bày trận pháp hệ sét hoặc thi triển đạo pháp Lôi hệ, lực sát thương sẽ tăng lên một mảnh lớn, thậm chí có thể vượt cấp diệt sát tu sĩ có đẳng cấp cao hơn bản thân.
Nguyễn Thế Luân cười vui vẻ đến nỗi đôi con mắt của hắn đều nhanh híp thành hình trăng lưỡi liềm, đắc ý thu lấy Thiên lôi ngọc phách đưa vào trong không gian túi đồ của hệ thống.
“Bảng thông số nhân vật:
Họ tên: Nguyễn Thế Luân.
Cấp bậc: Triệu hoán học đồ (Luyện Khí) tầng bốn.
Danh hiệu: Không.
Chức vụ: Không.
Hối đoái điểm hiện có: 00.
Thần thông:
Tiềm Hành thuật.Vũ khí: Không.
Pháp bảo: Không.
Thú cưỡi: Không.
Thế giới triệu hoán:
Samurai Warriors.Trận pháp:
Dẫn Lôi trận.Túi đồ: Thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”. Số lượng: 01; Cơ hội nhận thưởng. Số lượng: 01; Thiên lôi ngọc phách. Số lượng: 01.
Đệ tử: Không.”
Nhìn qua Thiên lôi ngọc phách đã nằm yên một góc bên trong túi đồ không gian của mình, Nguyễn Thế Luân rất vô liêm sỉ thầm nghĩ:
"Đồ đệ ngoan! Thiên lôi ngọc phách này coi như là quà lễ bái sư của ngươi. Yên tâm đi! Tương lai sư phụ tuyệt đối sẽ tậm tâm chăm sóc dạy dỗ, không bạc đãi ngươi."
Mơ hồ nghe thấy được bên trong rừng rậm dưới chân núi truyền đến âm thanh, Nguyễn Thế Luân nhanh chóng cẩn thận tập trung tinh thần dò xét xem chuyện gì xảy ra.
Nhìn xuống phía dưới chân núi, Nguyễn Thế Luân nhanh chóng phát hiện, ở mỗi bên của hai bên sườn núi đều có một nhóm người ngựa đang nhanh chóng chạy nhanh tới nơi đây.
Trong đó bên trong nội bộ một nhóm người, Nguyễn Thế Luân phát hiện thân ảnh của Tiểu Du Du, thoạt nhìn giống như một con búp bê sứ phấn bạch đáng yêu, thế nhưng lúc này thân thể Tiểu Du Du lại linh hoạt không khác gì một con hung thú nhỏ, ở bên trong rừng sâu núi thẳm nhanh chóng tiến lên phía trước, tốc độ di chuyển không hề thua kém người trưởng thành.
Trước đó Tiểu Du Du vẫn không có hiển lộ rõ thực lực của mình, hiện tại Nguyễn Thế Luân mới phát hiện, hóa ra đứa nhỏ không tới bốn tuổi này, thế mà lại có tu vi Luyện Khí tầng hai.
Nguyễn Thế Luân theo thói quen đưa tay sờ sờ mũi, cảm thấy sự việc này thực sự quá hoang đường, những cũng đành chấp nhận, thầm thở dài lẩm bẩm:
- Lão thôn trưởng Thạch thôn cũng điên cuồng quá đi chứ? Nghĩ làm sao thế mà lại dạy bảo cách tu luyện đạo pháp cho một đứa con nít chưa đến bốn tuổi, càng lạ kỳ ở chỗ đứa nhỏ lại tu luyện thành công mới hay chứ! Thật là bó tay không hiểu nổi!
Còn nhóm người đang đi lên núi ở bên hướng đối diện, chính là đám người Lang thôn.
Nguyễn Thế Luân tính toán một chút tốc độ của song phương, cuối cùng hắn xác định Tiểu Du Du cùng đám người Thạch thôn sẽ chạy đến trước một bước, liền đem hai miếng vỏ đá còn lại sau khi lấy đi Thiên lôi ngọc phách, cũng chính là khối tinh thạch màu tím nay đã vỡ thành hai mảnh để lại tại chỗ, sau đó chính mình liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường để tránh chạm mặt với người khác.
Tuy rằng Thiên lôi ngọc phách đã bị Nguyễn Thế Luân lấy đi, nhưng khối tinh thạch màu tím vỡ thành hai mảnh này đã được ngọc phách ôn dưỡng thời gian lâu như vậy, bên trong cũng ẩn chứa lượng lớn linh khí hệ sét, tính ra cũng là bảo vật hiếm có.
Trên trời mây đen giăng kín, tiếng sấm rền rĩ, Nguyễn Thế Luân ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lóe lên, tự lẩm bẩm:
- Mưa gió sắp nổi lên rồi đây...