Mạnh Hàn Y là tự mình ra đi.
Lão Hầu gia vừa nhập thổ, hắn liền biến mất. Người trong phủ chỉ biết là, Mạnh Hàn Y đi tìm Sở Du, hai người đơn độc ngồi trong phòng chờ một canh giờ. Sau đó, Mạnh Hàn Y đã không còn thấy bóng dáng.
Tần Tranh lật tung cả thượng kinh tựa như phát điên phát dại, chỉ hận không thể đào sâu cả ba tấc đất. Thế nhưng rốt cuộc cũng chẳng tìm được Mạnh Hàn Y, chỉ nghe thủ vệ ở cửa thành nói, hình như là đã rời khỏi thành.
Mạnh Hàn Y rời đi tựa như đã lấy mất cọng rơm cuối cùng của Tần Tranh, khiến y triệt để rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tần Tranh đã dùng qua vô số thủ đoạn, thậm chí đã dùng kiếm chĩa lên cổ Sở Du, ép hỏi Mạnh Hàn Y tại sao lại rời đi.
Sở Du mắt cũng không chớp, hời hợt nói: “Hầu gia lưu lại hắn làm gì? Làm thiếp sao? Vì sao rời đi, trong lòng Hầu gia không phải đã rất rõ ràng rồi à.”
Lời nói của Sở Du luôn có thể nghiền nát chút ít lừa mình dối người cuối cùng sót lại trong lòng người ta, khơi lên những tối tăm ở chỗ sâu xa nhất bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, khiến người ta không còn chỗ ẩn náu.
Tần Tranh hiểu rõ, tại khoảnh khắc y đáp ứng Sở Du, là đã định trước không có cách nào có được Mạnh Hàn Y một cách nguyên vẹn.
Mạnh Hàn Y tựa như một gốc văn trúc, vừa yếu ớt vừa kiêu ngạo. Hắn tự ti với xuất thân của mình, mỗi một bước sánh đôi cùng Tần Tranh đều nơm nớp lo âu, sợ hãi… Vì vậy màn băng mỏng lạnh lẽo kia rốt cục đến thời khắc này liền vỡ vụn trong tay Sở Du, việc người kia rời đi chính là thể diện sau cùng đối với cả ba người.
Chỉ là kết quả này, Tần Tranh không chịu tiếp nhận, cũng không chịu cam lòng mà thôi.
Năm năm qua, mỗi một ngày Tần Tranh đều không cam lòng. Đường hoa hẻm liễu, đắm chìm thanh sắc, đây là cách y im lặng kháng cự tiểu tiện nhân kia.
Tần Tranh có thể lựa chọn buông thả, thế nhưng Sở Du thì không được.
Lời thề trước mặt lão Hầu gia, năm năm qua Sở Du chưa từng quên.
Nghĩ đến năm xưa, Sở Du nheo mắt hít sâu một hơi, đè xuống hỗn loạn trong lòng, lúc này mới mở to mắt.
Vừa muốn đi với Tần Tranh tìm Chân Nhi, liền nghe thấy hạ nhân đến báo: “Nhị gia, lão phu nhân bên kia không xong rồi.”
Sở Du đứng lên, tập mãi thành thói quen nói: “Lần này thì thế nào?”
Hạ nhân ngượng nghịu không thôi: “Lão nhân vừa ăn được nửa bát cơm đã đập bát đũa, khóc lóc náo loạn nói là sống cũng không có ý nghĩa gì, nhất định phải lấy lụa trắng ba thước…”
Sở Du thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Vào nhà kho lấy mười thước vải gấm, đưa đến Tây uyển.”
Hầu phủ lão phu nhân Tôn thị là mẹ của Tần Tranh và Tần Dao, là vợ lớn của lão Hầu gia.
Năm đó khi còn chinh chiến ở chiến trường Tây Bắc, lão Hầu gia có lần gặp cảnh bao vây, cửu tử nhất sinh mới phá được vòng vây xông ra ngoài, trọng thương chống đỡ không hổi, hôn mê bên một thôn nhỏ, được thiếu nữ Tôn thị lúc đó còn chưa xuất giá nhặt về.
Theo hồi ức của lão Hầu gia, lúc ông mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tôn thị đang cãi nhau với người nhà.
Nhà nghèo xóm nhỏ nhặt được một người kì lạ trở về, trong nhà đương nhiên là không tán đồng, Tôn thị nhìn nghiêng mang theo mấy phần ngang tàng, chặn ở cửa phòng, chống hông nói: “Bây giờ ta nói với ca ca tẩu tẩu thế này nhé, chỉ cần ta có một miếng ăn, liền không để hắn phải chết đói, đạo lý cứu người tuyệt đối không có gì phải bàn cãi!”
Ánh sáng ngoài cửa tựa như dát lên thân hình nhỏ bé xinh xắn của Tôn thị một tầng bụi vàng, khăn hoa thô cứng trên đầu nàng trong đôi mắt mệt mỏi của tướng quân, còn đẹp đẽ hơn bất kể gấm hoa ngọc lụa nào…
Tướng quân cưới thôn phụ, cả đời chưa từng có thiếp thất nào. Cho dù đến tận lúc chết, điều lão Hầu gia không yên tâm nhất còn là tính cách đanh đá, không biết cấp bậc lễ nghĩa này của bà, thế nhưng ông vẫn luôn móc tim móc phổi mà đối tốt với người phụ nữ của mình…
Tôn thị xuất thân quá thấp, dù đã trở thành Hầu phủ phu nhân, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi thói quen của một tiểu môn hộ, chạy theo mấy vọng tộc thượng kinh có chút không hợp. Bà có lẽ cũng biết mình chẳng có gì để nói với đám phu nhân nhà quyền quý kia, dần dần cũng không ra ngoài nữa.
Lão Hầu gia khi còn sống, Tôn thị còn có tâm tư xử lý chút chuyện trong nhà, dạy dỗ hai đứa con. Từ khi lão Hầu gia ra đi, Tôn thị tựa như đã mất đi người tin tưởng, cả ngày đều sa sút tinh thần, tính cách càng trở nên dễ dàng phát cáu một cách thất thường.
Thời điểm Sở Du đi đến Tây uyển, Tôn thị đang đập vỡ một bình sứ.
“Hôm nay tinh thần mẹ thoạt nhìn không tệ.” Sở Du tựa như không nhìn thấy mảnh vụn bên chân, đi thẳng vào trong phòng.
Tôn thị trông thấy Sở Du thì nhất thời trợn trừng hai mắt, sau đó bỗng nhiên bổ nhào qua, bộ dáng muốn túm cổ áo Sở Du, liền bị người hầu ở bên ngăn lại.
Tôn thị tựa như thấy quỷ ngón tay run rẩy chỉ Sở Du: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng của Tần gia… Trêu chọc tới hồ ly ngươi, đây là muốn chặt đứt vận mệnh của Tần gia này sao!”
Sở Du ra hiệu cho hạ nhân ép Tôn thị ngồi xuống ghế, lúc này mới nói: “Mẹ ít nghe mấy lời nói ngoài đầu đường xó chợ một chút đi.”
Tôn thị che mặt khóc lớn: “Ngươi chính là tên hồ ly tinh trời đánh thánh vật, hại chết lão Hầu gia, ép điên con trai ta, lại còn tới hại con gái ta…”
Sở Du nhịn không được thở dài: “Mẹ à…”
Tôn thị bỗng nhiên ngừng khóc, nhìn chằm chằm Sở Du: “Ngươi là muốn Tần gia nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn.”
Mày Sở Du khẽ cau lại.
Tôn thị chỉ hắn nghiêm túc nói: “Ngươi nói! Có phải ngươi muốn cắt đứt hương hỏa của Tần gia nhà chúng ta không!”
Sở Du mím chặt đôi môi đã tái nhợt: “Mẹ, nhà chúng ta có Chân Nhi…”
“Ngươi im miệng!” Tôn thị chặn họng hắn: “Một nha đầu không đáng tiền thì tính cái gì! Tiểu hồ ly kia giống hệt ngươi, đều đến là để đòi nợ!”
Ánh mắt Sở Du lạnh lại, Chân Nhi là nữ nhi hắn đối xử như châu như ngọc, ai cũng không thể ức hiếp: “Hầu phủ dù cho nghèo túng, lớn nhỏ gì cũng vẫn là hầu tước, người thân là lão phu nhân Hầu phủ, những lời nói không phù hợp hẳn là nên nói ít chút, chớ khiến Hầu phủ trở thành trò cười. Chân Nhi đường đường chính chính là cô nương con chính thất nhà Hầu gia, ngay cả người cũng không thể nói như vậy.”
Tôn thị không biết lấy khí lực ở đâu ra, tránh thoát khỏi nô bộc, đánh về phía Sở Du, đưa tay ra muốn bóp chết hắn.
“Nhị gia!” Nha hoàn xung quanh đều hít vào một hơi.
Thân hình Sở Du cực kì cao gầy, mới tầm hai mươi tuổi, tiện tay đẩy liền hất Tôn thị như đang phát điên ngã nhào xuống đất.
Tôn thị cũng không đứng lên, lúc này đặt mông ngồi dưới đất, xuất ra khí thế của người đàn bà chanh chua quê mùa, vỗ đùi gào khóc: “Ông trời không có mắt! Hầu phủ đang yên đang lành nói mất liền mất! Hồ ly tinh quấy phá hại người không tầm thường! Yêu nghiệt trời đánh này ai đến thu phục đây!”
Lời khóc than cứ từ này nối tiếp từ kia, Tôn thị vỗ đùi ngã nghiêng ngã ngửa có cảm giác cực kì nhịp nhàng tiết tấu.
Sở Du giận quá hóa cười, ngoắc tay ra hiệu cho người làm bưng tới mười thước lụa trắng, tự mình dâng tới tận tay Tôn thị: “Người muốn ba thước, ta mang cho người thêm bảy thước, không cần cám ơn.”
Trong đầu đại quản sự kêu lộp bộp, muốn khuyên giải, lại bị một ánh mắt thoáng qua của Sở Du làm cho im bặt.
Sở Du chắc chắn Tôn thị không hề muốn chết, bát đũa rơi vỡ liểng xiểng trên mặt đất, đều là nước canh, ngay cả chút tăm hơi của cơm thừa canh cặn còn không có. Có thể thấy được Tôn thị ăn no rửng mỡ muốn gây chuyện, nếu thật sự không muốn sống, nào có thể ung dung thong thả ăn sạch sẽ thức ăn chứ.
Quả nhiên tiếng khóc của Tôn thị nhỏ dần, cầm mười thước lụa trắng kia kìm nén đến tím mặt.
Sở Du biết Tôn thị đã đến lúc không đủ sức làm loạn nữa, cũng không muốn nhiều lời, vừa muốn phân phó người làm quét tước nơi này sạch sẽ, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tần Tranh xanh mặt đứng ngoài cửa…
Tần Tranh tức giận đến phát run, y nghe nói mẹ mình ở Tây uyển đã xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy tới, ai ngờ lại nhìn thấy một màn trước mắt này. Sở Du vậy mà sau khi dọa dẫm xong em gái y lại chạy tới bức chết mẹ y. Y chẳng qua mới chỉ ở nhà một ngày, liền liên tiếp nhìn thấy loại chuyện như thế này, thường ngày những lúc không ở nhà, mẹ và em ở dưới tay Sở Du ngày qua ngày là dạng gì…
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Tranh nhìn về phía Sở Du lộ ra vẻ dữ tợn, đằng đằng sát khí.
Sở Du nén giận tới cực điểm, không thể nhịn được nữa mới một cước đạp lăn ghế dựa, rốt cục không duy trì được bất luận cái gì phong độ, hung tợn xông tới chỗ Tần Tranh nói: “Lão tử chính là muốn giày vò chết trên dưới cả nhà ngươi, thế nào!”
Trong ấn tượng của Tần Tranh, Sở Du cực kì ít nổi giận. Cũng không phải do tính tình Sở Du tốt, mà là hắn quá mức kiêu căng, mặc kệ sự việc có khiến người ta tức giận tới mức nào, đáy mắt hắn cũng chỉ lộ vẻ khinh thường, khóe môi ngậm lấy nụ cười lạnh, lời mở miệng nói ra luôn tràn ngập mỉa mai.
Chỉ là…
“Sở Du, ngươi thật cho là ta không dám giết ngươi.” Tần Tranh đưa tay chế ngự cổ Sở Du, viền mắt có chút hồng, bộ dáng nghiêm nghị đầy sát khí hoàn toàn khác biệt với người cả ngày đắm chìm trong thanh sắc kia. Phần cổ dưới tay mang theo hơi ấm, thon dài lại yếu ớt, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể bẻ gãy.
Sở Du mỉm cười, người vừa rồi nổi giận với y tựa như chỉ là ảo giác của Tần Tranh, trong nháy mắt, hắn lại biến thành Sở Nhị gia kiêu căng ngạo mạn.
“Còn có cái gì là Hầu gia không dám? Tay Hầu gia cứ ra sức, chúng ta cùng lắm thì gặp lại nhau kiếp sau. Sau khi Hầu gia bóp chết ta, chớ quên giết sạch toàn bộ viện tử của ngươi, để tránh kẻ nào không có mắt lại tới quan phủ kinh thành báo án. Thừa dịp lúc này Hầu gia còn giữ quyền kiểm soát liền mang theo mẹ yêu và em gái chạy trốn đến cùng trời cuối đất ấy. Lấy khối quan điệp bài tử* bên hông ta, thẳng hướng trốn từ thượng kinh lên phía bắc, đến Nhạn Môn Quan lại tìm một nơi rừng sâu núi thẳm, trốn bên trong tám mười năm, trốn đến khi xương cốt mẹ già của ngươi không cách nào lá rụng về cội, trốn đến khi em gái của ngươi hận ngươi vì sao hủy đi thời gian sung sướng an nhàn của nàng, trốn đến khi Tần Hầu gia ngươi bị chúng bạn xa lánh, cái gì cũng không còn… Khụ…”
*Đại để là một tấm thẻ cho phép đi qua cửa khẩu.Tay y bỗng nhiên siết chặt khiến Sở Du sặc một tiếng, lời nói bị chặn lại.
“Sở Du, kiếp trước ta nợ ngươi sao?” Tay Tần Tranh có chút run rẩy.
Sở Du túm lấy cổ tay y, gỡ từng ngón tay của y ra, cười tựa diễm quỷ: “Đúng vậy đó.”
Lúc Sở Du đạp cửa xông ra, ánh nắng ngoài kia có chút chướng mắt, hắn nheo nheo hai mắt, thế nhưng lại không chịu hạ thấp cằm. Có lẽ là lăn qua lăn lại từ sáng sớm nên trên người còn ngấm sương, trước mắt liền hiện ra từng vòng từng vòng quầng sáng, mặt đất trở nên có chút gập ghềnh…
“Nhị gia!” Giọng đại quản sự chợt vang lên.
Sở Du chỉ cảm thấy trước mắt tối sấm, không còn ý thức.
Hoàn chương 6