Tần Trang nhìn Sở Du ngã xuống, y vô thức chạy về phía trước hai bước, lại bất chợt dừng chân.
Sớm có người đỡ Sở Du dậy, cách thật xa, Tần Tranh nhìn thấy khuôn mặt Sở Du không chút huyết sắc, người đó im lặng khép hai mắt nhìn không có chút khí thế nào.
“Hầu gia!” Tiếng gọi của quản sự khiến cho Tần Tranh hồi phục tinh thần.
Tần Tranh dừng một chút, cười lạnh một tiếng nói: “Lấy bài tử của Sở Nhị gia mời Trần ngự y tới, thân thể Nhị gia mỏng manh dễ vỡ, không thể chậm trễ.”
Đại quản sự cũng không đoái hoài tới sự giễu cợt trong mắt Hầu gia, bận bịu phân công, lại gọi mấy bộ khúc bên người Nhị gia ôm người trở về Nam uyển. Đợi tới khi an bài thỏa đáng, đại quản sự lúc này mới dành ra chút bản lĩnh, tìm được Hầu gia nhà mình.
Tần Tranh mới vừa tới an ủi Tôn thị, thấy đại quản sự một mực chờ ở phía sau, nhìn không được mới nhướng mày hỏi: “Trung thúc không tới Nam uyển hầu hạ à?”
Đại quản sự nghẹn lời, biết trong lòng Hầu gia có bất mãn đối với mình. Chỉ sợ trong mắt Hầu gia, mình đã sớm trở thành chó săn dưới trướng Nhị gia. Điều này khiến cho lòng đại quản sự có ít nhiều khó chịu, hồi lâu mới khẽ cắn răng mở miệng nói: “Hầu gia, mấy lời này có lẽ ngài cũng nghe không lọt, thế nhưng nếu không nói, trong lòng ta sợ rằng khó mà an bình…”
Trên mặt Tần Tranh không có phản ứng gì, thế nhưng vị trước mắt rốt cục vẫn là lão nhân lâu năm trong phủ, lời như vậy thốt ra, y cũng không thể mở miệng khiển trách.
Mày đại quản sự nhíu lại thành một chữ xuyên thật sâu, căng thẳng nửa ngày, mới chậm rãi thở dài một tiếng nói: “Hầu gia, những năm này Nhị gia quả thực không dễ dàng gì…”
…
Nam uyển là nơi tốt nhất ở Hầu phủ.
Đình đài lầu các, ba bước một cảnh, mái cong ngói xanh, tinh tế lại không mất đi sự rộng rãi.
Đây là nơi ở của chủ nhân Hầu phủ, từ ngày Sở Du được gả tới đã đường hoàng bắt đầu vào ở, tựa như đang tuyên bố chủ quyền tới tất thảy mọi người, chiếm cứ vị trí cao nhất.
Mà chủ nhân chân chính của Hầu phủ là Tần Tranh, lại bị đẩy đến một tiểu viện nhỏ.
Tần Tranh đôi khi thậm chí cảm thấy Sở Du tựa như một gốc mẫu đơn, phú quý lại diễm lệ. Hắn sẽ muốn ở một nơi lộng lẫy nhất, muốn mặc thứ tinh xảo xa xỉ nhất, muốn đi xe ngựa sa hoa nhất, muốn dung mạo được trời xanh ưu ái nhất, muốn tư thế cao quý kiêu ngạo nhất. Thế là hắn sẽ nổi bật tựa như một trang bích họa, cho dù giữa kinh đô tráng lệ, cũng vẫn là một thứ vô cùng bắt mắt.
Mạnh Hàn Y thì chỉ là một bụi văn trúc yếu ớt, không thích khô hạn, không chịu rét nóng, mang sắc xanh biếc nhàn nhạt, không chói mắt không khoe khoang, lại bất giác khiến người ta cảm thấy lịch sự tao nhã tới cực điểm, cần nhiều hơn mấy phần che chở.
Bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Tần Tranh thế mà cảm thấy mình đã mơ hồ không nhớ ra được dáng vẻ của Mạnh Hàn Y, nụ cười của hắn càng ngày càng mờ nhạt đi rồi, tựa như một bức tranh úa màu, dần dần phai đi màu sắc thanh nhã ban sơ. Mà gốc mẫu đơn kia, thế mà vẫn đậm đà rực rỡ, rễ cây vẫn như xưa đâm thật sâu trong đầu y, nụ cười xinh đẹp lại ác độc tựa như ác mộng ấy, quẳng đi không được.
Có lẽ là trong đầu hỗn loạn, Tần Tranh vừa nghĩ tới lời đại quản sự nói, không tự chủ lại đi tới Nam uyển.
“Hầu gia.” Trần ngự y mới từ Nam uyển đi ra liền bắt gặp Trấn Bắc Hầu, khẽ vuốt cằm đáp lễ.
Tần Tranh có chút đau đầu gật đầu đáp lại, nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Hắn… hắn không có chuyện gì chứ?”
Trần ngự y khẽ giật mình, nghĩ đến lời đồn trước đó giữa Sở Nhị gia và Trấn Bắc Hầu, hơi do dự trong nháy mắt, lúc này mới chi tiết nói ra.
…
Khi Sở Du tỉnh lại, sắc trời đã muộn.
Đèn đuốc trong phòng ngược lại sáng trưng, hắn giật giật ngón tay, trước mắt còn mơ mơ hồ hồ, thật lâu sau mới nhìn rõ ràng mọi vật.
“Cha!”
Ngón tay Sở Du bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm chặt, hơi nghiêng mặt đi, thấy Chân Nhi đã an vị ở trên giường, hấp háy đôi mắt sưng vù như quả hạch đào.
Sở Du vươn tay, vuốt nhẹ một cái lên cái mũi nhỏ của Chân Nhi, cổ họng khô khốc nặn ra thanh âm khản đặc: “Chân Nhi nhà chúng ta làm sao lại biến thành một con thỏ con rồi?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Chân Nhi hếch lên, chịu không được liền gục đầu vào trong ngực cha khóc thất thanh thành tiếng.
Sở Du đưa tay vỗ vỗ tiểu nha đầu: “Được rồi được rồi, đừng khóc. Đều là cha không tốt, hù đến Tiểu Chân Nhi nhà chúng ta.”
“Cha… Người không được rời Chân Nhi đi đâu.” Tiểu nha đầu khóc đến thở không ra hơi.
Sở Du miễn cưỡng chống người ngồi dậy, kéo Chân Nhi ngồi lên chân mình, cẩn thận lau khuôn mặt đẫm nước mắt kia, cảm giác trong lòng có chút khó chịu. Tâm lý đứa nhỏ rất yếu đuối, Tần Tranh lại xung đột với mình ngay trước mặt Chân Nhi, khó tránh khỏi hù dọa tới đứa nhỏ.
Nhìn đáy mắt khẩn trương cùng sợ hãi của Chân Nhi, Sở Du kéo thân thể nhỏ bé của con bé đối diện với mình, nhìn sâu vào mắt con bé chân thành nói: “Cha sẽ không rời Chân Nhi đi, Chân Nhi là đứa nhỏ mà cha thương yêu nhất. Con chỉ cần nhớ kĩ, người đại phụ thân thương yêu nhất chính là con. Điều này là đủ rồi.”
Chân Nhi bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi lại: “Đại phụ thân… Thật sự thích Chân Nhi sao?”
Tâm lý của đứa nhỏ nhạy cảm, ai đối tốt với nó, ai đối không tốt với nó, nó luôn có thể cảm giác được, đây là đứa trẻ dùng trái tim cực kì non nớt cảm nhận, không liên quan gì tới tuổi tác.
Đầu ngón tay Sở Du nhẹ nhàng lướt qua cổ Chân Nhi, từ váy con bé nhấc lên chiếc khóa trường mệnh. Chất ngọc thượng đẳng, được đánh bóng vô cùng tinh tế, chính diện có hoa văn cát tường, phía sau khắc danh tự của Chân Nhi.
“Đây là lúc Chân Nhi đầy tháng, đại phụ thân tự tay đeo cho Chân Nhi, đại phụ thân hy vọng Chân Nhi bình an, sống lâu trăm tuổi.” Sở Du cầm khóa trường mệnh một lần nữa cẩn thận thả lại trong vạt áo của Chân Nhi, tiếp tục nói: “Cho nên, dù cho Chân Nhi nghe thấy người khác tám nhảm điều gì, đều không nên tin tưởng. Đại phụ thân cũng giống như cha, đều rất yêu con.”
Chân Nhi chớp chớp mắt, hiểu chuyện gật gật đầu.
Sở Du sờ lên đầu nhỏ của nữ nhi: “Còn bà nội con, cô nhỏ của con nữa, các nàng cũng giống như ta, cũng rất thích con. Chẳng qua là có những lúc, các nàng vì chuyện khác mà phiền não, có thể tâm tình sẽ không tốt, thế nhưng những điều đó đều không phải là nhằm vào Chân Nhi.”
Quý nữ vọng tộc, nghe ra là xuất thân khiến người ta hâm mộ đến cỡ nào, thế nhưng sự lục đục trong gia đình thì nào ai thấu. Bao nhiêu minh tranh ám đấu ở trạch môn, bao nhiêu tiểu thư khuê các lớn lên giữa đấu đá tranh giành, nếu như có thể, Sở Du hy vọng Chân Nhi cả đời cũng đừng bị những thứ này ô uế.
Dù cho người bên ngoài đối tới nữ nhi của hắn chỉ có một phần thiện tâm, hắn cũng khiến con bé phải nhớ kỹ, không vì cái gì khác, chỉ là hy vọng trong mắt Chân Nhi, thế giới này đều vì con bé mà hướng thiện, đáp lại sự thứ tha, để những băng giá kia đều dịu dàng hơn so với tưởng tượng.
Còn mặt u tối không chịu nổi kia, thân là cha, sống lưng hắn không phải đều nên vì con gái mà ngăn cản hay sao?
…
Tần Tranh không biết mình đã đứng ở ngoài cửa bao lâu, cách cánh cửa y có thể nghe được những lời an ủi mềm mại của Sở Du đối với Chân Nhi bên trong.
“Ây u, Hầu gia tới rồi sao vẫn đứng ở ngoài vậy?” Đại nha hoàn trong phòng Sở Du là Thu Nguyệt vừa đúng lúc mang thuốc vào, thấy Tần Tranh vẫn một mực đứng ở cửa, liền cố ý lớn tiếng.
Trong phòng yên tĩnh.
Tần Tranh trong lòng hơi hồi hộp một chút, muốn rời đi lại cảm thấy quá là giấu đầu hở đuôi, càng che càng lộ, đành phải kiên trì đi vào. Vòng qua gian ngoài, đi vào noãn các* bên trong, ngay lập tức liền nhìn thấy Sở Du đang ngồi trên giường.
*Noãn các: phòng có lò sưởi.
Cởi ra những vàng bạc đá quý khiến Sở Du ngoài ý muốn lại có chút đơn bạc, vạt áo tơ tằm màu tuyết trắng hé ra một phần nhỏ ngực, mái tóc dài mềm mại tản ra dọc theo tấm lưng gầy gò chầm chậm buông xuống, như lông vũ quạ đen xếp trên giường, cho dù tái nhợt như vậy, vẫn hiện lên một gương mặt như ngọc.
Sở Du chậm chạp nhướng mày, điều này khiến khí thế của hắn lại lần nữa trở về, đến lúc này Tần Tranh mới nhẹ nhàng thở ra, đây mới là Sở Du mà y biết.
Về phần vì sao y lại muốn thở phào, ngay cả chính y còn không ý thức được.
“Thu Nguyệt, mang cô nương trở về phòng nghỉ ngơi.” Sở Du cho tới bây giờ đều chưa từng sợ đối kháng đến ta chết ngươi sống với Tần Tranh, thế nhưng hắn không muốn để Chân Nhi dính vào.
Thu Nguyệt đáp tiếng dạ, sau đó mang theo Chân Nhi vẫn không thôi quyến luyến cha mà lui ra ngoài.
Sở Du cảm thấy thua người chứ không thua thế, có điều hắn thì nằm còn Tần Tranh thì đứng rõ ràng khiến cho hắn thấp hơn một đoạn, vô cùng khó chịu. Vì vậy liền chỉ chỉ về phía đôn bọc gấm: “Ngồi.”
Tần Tranh ngẩn ra, có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó lập tức muốn tát mình một bạt tai, đây là nhà y, tại sao y lại phải thụ sủng nhược kinh chứ…
Sở Du thấy biểu hiện trên mặt Tần Tranh biến đổi khó lường, lại ngồi hồi lâu không nói lời nào, trong lòng cảm thấy không đúng. Âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Tranh có chuyện cầu xin thì mới đắn đo không ngừng như vậy, thế nhưng đó là chuyện gì mới có thể khiến người coi mình là kẻ thù kia phải cúi đầu.
“Ngươi… Ngươi giết người?” Sở Du cau mày, thử thăm dò nói.
Tần Tranh cũng là sững sờ: “Cái gì?”
Nhìn bộ dạng này hẳn là không phải, Sở Du nhất thời cũng không nghĩ ra được nếu không phải chuyện liên can tới mạng người, thì là vấn đề gì.
Tần Tranh tỉnh táo lại, trong đầu không nén được giận: “Không nhọc Nhị gia phí công phí sức, nếu thật là dính đến mạng người, bản hầu thà rằng tù mọt gông cũng không cần Nhị gia xuất thủ.”
Sở Du cười lạnh một tiếng: “Không được nhìn thấy Hầu gia ngồi tù mục xương, thật sự là đáng tiếc.”
Sắc mặt Tần Tranh âm trầm bất định, hồi lâu mới bất chợt mở miệng nói: “Thực ra… miễn cưỡng cũng có thể coi như vấn đề nhân mạng…”
Bàn tay đang bưng chén thuốc dừng lại, giật thót. Vấn đề nhân mạng? Quả nhiên là vấn đề nhân mạng? Người chết là ai, bình dân bách tính hay là danh gia vọng tộc? Nếu là bình dân bách tính, vậy thì trước hết trấn an người nhà người ta, sau đó tự mình đến xử lý thích đáng, nếu là vọng tộc, chỉ có thể đi trước quan hệ. Cũng không biết chuyện bây giờ đã đến bước nào rồi.
Chẳng qua mới trong nháy mắt, Sở Du đã dự tính trăm ngàn phương pháp, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh hất cằm: “Mạng người không xuất hiện ở chỗ bản hầu, mà là xuất hiện trên người Nhị gia.”
Sở Du sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Tần Tranh lãnh đạm nói: “Nhị gia cho là thứ trong tay là thuốc gì?”
Sở Du đầu tiên có chút mờ mịt cúi thấp đầu, chén thuốc nhỏ trong tay ấm nóng, nước thuốc đen sì đắng ngắt gay mũi, gợn nước thoáng động, in lên đôi mắt của hắn.
Tần Tranh mở miệng, gằn từng chữ: “Nhị gia của ta à, đây là một bát thuốc an thai.”
Đôi con ngươi in xuống chén thuốc đen sì đó bỗng nhiên co lại, Sở Du chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay run rẩy bưng không nổi chén thuốc nhỏ, keng một tiếng vỡ nát trên mặt đất, nước thuốc thấm ướt giường.
Tần Tranh nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, lần đầu trông thấy Sở Du ở trước mặt mình lộ ra bộ dáng mờ mịt luống cuống, vừa cảm thấy mình hèn hạ nhỏ nhen, lại nhịn không được sinh ra mấy phần khoái cảm.
Sở Du quá mạnh mẽ, ở trước mặt hắn Tần Tranh lúc nào cũng bị đè ép. Chỉ có ở một nơi Tần Tranh có thể đè ép được Sở Du, trên giường.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, có lẽ là qua thời gian uống cạn một chung trà, có lẽ là qua thời gian một nén nhang, đầu ngón tay tái nhợt của Sở Du mới gắt gao xoắn chặt chăn đệm, giống như tự nhủ: “Không có khả năng, lúc ấy ta đã dùng dược tránh thai rồi.”
Tần Tranh nhíu nhíu mày, nửa ngày mới cười khảy một tiếng, một lần nữa lấy tư thái uể oải ngồi trở về đôn gấm, có điều đôn gấm quá thấp, đôi chân dài của y cũng không có chỗ để, chỉ có thể chìa ra trước mặt, nói: “Ta nhớ đến lúc ấy cùng một chỗ với Sở gia là Trữ bá gia, Ninh gia vận chuyển muối ở Giang Chiết, cuối năm đối thủ cạnh tranh Trữ gia muốn đòi đường muối từ chỗ Nhị gia sợ là không quá dễ dàng, nếu như Nhị gia không có tinh lực quản thì việc kêu gọi đầu tư trong phủ năm nay sẽ ra sao? Giở chút tay chân đối với thanh lâu quán xá sợ là không khó, người được lợi là ai?”
(Raph: Anh lảm nhảm cái vẹo gì vậy??? @__@)Sắc mặt Sở Du ảm đạm, đầu ngón tay vô ý lại siết chặt thêm mấy phần.
Tần Tranh không bị rượu chuốc say tựa như một lần nữa suy tính, mạch suy nghĩ rõ ràng đến không thể bắt bẻ.
Tần Tranh liếc nhìn Sở Du, nói: “Đích thân Trần ngự y chẩn bệnh, mang thai hai tháng, nếu như không phải Nhị gia chấm mút bên ngoài, có niềm vui mới, theo lý thì chính là vào lúc đó.”
Hai tháng trước…
Nghĩ đến đêm đó, trên mặt Sở Du tựa như kết một tầng băng lạnh.
Hoàn chương 7