Trình Gia Có Hỉ

Chương 25

Edit: gau5555

Beta: meott

Từ đầu mùa xuân đến thu muộn, Trình mẹ cùng Cố mẹ dùng hết tâm tư muốn Xuân Hỉ cùng Gia Lập tiến thành một khối, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể thành công, nguyện vọng trở thành thông gia cứ như vậy mà tan biến.

Trình mẹ nói: “Vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ này là thích nhau, cho dù không thích, nhưng lâu như vậy, cũng bồi dưỡng ra cảm tình đi?”

Cố mẹ nói: “Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, quay đầu ngẫm lại giống như Xuân Hỉ nói, cũng hiểu đúng như vậy. Bọn nó nếu có thể tốt hơn, thì cũng đã sớm tốt hơn. Dường như mỗi ngày đều gặp mặt rồi ở cùng một chỗ, cơ hội rất nhiều. Chúng ta tác hợp như vậy, bọn chúng còn như thế này, quên đi, hữu duyên vô phân đi!”

“Ai, tôi rất sốt ruột, Gia Lập tuổi đã không còn nhỏ, đều nói đàn ông ba mươi đã đứng, nhưng nó ngay cả bạn gái còn chưa mang về cho tôi xem. Xuân Hỉ nhà bà còn may mắn, có thời gian chậm rãi tìm. Tôi thật sự là lo lắng suông a!”

“Xuân Hỉ cũng không còn nhỏ, qua hai ba năm nữa cũng thành thừa nữ, tôi xem đầu óc nó cũng chưa thông suốt! Lúc nó còn đi học tôi sợ yêu sớm, ảnh hưởng thành tích, cả ngày nhìn nó không cho nó nói chuyện với nam sinh, hiện tại ngẫm lại quá hối hận. Lão Vương dưới lầu kia, đã có hai đứa cháu, cháu dâu cùng cháu của ông ta chính là yêu sớm từ hồi trung học, tốt nghiệp đại học liền kết hôn, ba năm ôm hai đứa! Xuân Hỉ của chúng ta đã 24 tuổi rồi, cũng không thấy nó yêu đương ai, bà nghĩ xem tôi không nóng nảy sao được!” Cố mẹ nói xong cau mày nghĩ nghĩ, miệng cằn nhằn nói: “Xuân Hỉ của chúng ta… Sẽ không phải không thích nam chứ?”

Trình mẹ vỗ bàn cười ha hả, “Không có! Khẳng định chính là chưa gặp được người thích!”

Cố mẹ cười cười gật gật đầu: “Tục ngữ nói, làm tốt không bằng gả tốt. Tôi cũng không mong đứa nhỏ có thể gả cho người có nhiều tiền, nam nhân đối tốt với Xuân Hỉ của chúng ta, hiếu thuận là được rồi, điều kiện trong nhà dù cho nghèo một chút, nhà chồng sẽ không bắt nạt con mình, tôi cũng vừa lòng. Cho nên a, xem ra nhìn lại, Gia lập nhà bà là thích hợp nhất, nhìn lớn lên, giống như là con của mình, có bao nhiêu ưu tú có bao nhiêu xuất sắc! Xuân Hỉ của chúng tôi không phúc khí này a! Cũng không biết con gái nhà ai có mệnh tốt như vậy gả đến nhà của bà.”

Trình mẹ khoát tay: “Nói lời này có nghĩa gì, cô gái khác tôi liền chướng mắt, chỉ coi trọng Xuân Hỉ nhỏ bé! Từ nhỏ, tôi đã coi nó là con dâu, nói thật, tôi chính là coi Xuân Hỉ như con dâu nuôi từ bé mà đối đãi. Là Gia Lập không có phúc khí, ánh mắt nhìn lên trời rồi, ai cũng không vừa ý!”

Hai bà mẹ ngồi hàn huyên một ngày, than vãn một ngày.

Trình mẹ đêm đó liền gọi cho Gia Lập trở về ăn cơm. Trên bàn cơm, Trình mẹ một miếng cũng chưa ăn, nói liên miên cằn nhằn giáo dục Gia Lập.

Trình mẫu nói: “Hôm nay cùng mẹ của Xuân Hỉ hàn huyên trong chốc lát, chúng ta quyết định không tham dự vào chuyện của con cùng Xuân Hỉ. Các con yêu thế nào cũng được, bức cũng vô dụng. Con quay về nhà đi, đừng chiếm phòng ở của người ta.”

Gia Lập cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói lời nào.

Trình mẹ tiếp theo nói: “Thứ Bảy hẹn con gái đồng nghiệp của ba ăn cơm, con đi gặp đi, con gái nhà người ta cũng không tồi, bộ dạng đẹp, công tác cũng xuất sắc, các phương diện điều kiện đều thích hợp với con.”

Gia Lập rất nhanh ăn xong cơm nước, buông bát đũa nói: “Mẹ vẫn là đang ép con. Gặp mặt này con sẽ không đi, lại càng không trở về nhà.”

Trình mẹ biết đứa con này của bà luôn luôn là nói một không hai, đơn giản mềm giọng, nói: “Lúc này đây, mẹ xin con đi gặp một lần! Dù sao cũng không thể huỷ bỏ với người ta, khuôn mặt già nua kia của ba con vứt đi chỗ nào đây?”

Gia Lập trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Chỉ một lần này.”

Buổi tối, Gia Lập ở trong phòng đọc sách một lát, nhưng một chữ cũng không đọc vào. Trên bàn học có ảnh chụp của Xuân Hỉ, vẫn là tấm hình duy nhất của cô, không biết khi nào bị Trình mẹ chụp để vào đây. Anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Xuân Hỉ trong ảnh chụp, đứng dậy đi ra ban công.

Quả nhiên như anh sở liệu, Xuân Hỉ đang ở trên ban công nhảy dây.

Xuân Hỉ vừa thấy anh đến, lòng bàn chân đứng không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cô không nhìn anh, cố gắng tiếp tục mục đích nhảy của bản thân, nhảy xong 100 cái cuối cùng, thu hồi dây trở về phòng.

Gia Lập khẽ nhíu mày nhìn qua ban công nhà cô, không biết suy nghĩ cái gì.

Một ngày Xuân Hỉ ở trên mạng xem tin tức thông báo tuyển dụng, điện thoại trong tay vang lên, cô thuận tay tiếp.

“Xin chào, xin hỏi là Cố Xuân Hỉ tiểu thư sao?” Điện thoại bên kia một giọng nói ôn nhu chuyên nghiệp.

“Đúng, là tôi.”

“Đây là văn phòng của công ty Hoa Tường, hiện tại thông báo cho cô, ba giờ buổi chiều ngày thứ bảy đến phỏng vấn. Không thành vấn đề chứ?”

Xuân Hỉ che miệng lại, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng. Lần đầu gửi đi sơ yếu lý lịch rốt cuộc cũng có hồi âm!

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Cám ơn cô nha!”

Thứ Bảy, Xuân Hỉ mặc một bộ quần áo trang nghiêm đi phỏng vấn. Cô xem địa chỉ tìm được công ty Hoa Tường, phát hiện toà nhà của công ty này cũng không lớn giống như cô tưởng tượng, chỉ là một biển hiệu viết ở trên lầu một thuê làm văn phòng.

Cô đẩy cửa đi vào, ngay cả một người lễ tân ở đại sảnh cũng không có, thăm dò nhìn mãi, mới tìm được một người để hỏi: “Xin hỏi nơi quý công ty phỏng vấn ở nơi nào?”

Người nọ chỉ chỉ phía trước nói: “Đi thẳng đến phòng thứ hai.”

Xuân Hỉ đi qua phát hiện, trên cửa đề chứng tỏ “Văn phòng Tổng giám đốc”. Hoá ra là lão đại tự mình phỏng vấn sao? Cô không khỏi khẩn trương.

Xuân Hỉ gõ gõ cửa, không phản ứng. Cô lại gõ cửa vài tiếng, cửa mới được mở ra, ra vẻ là đang bị khoá.

Trong văn phòng có một nam một nữ.Namước chừng không đến bốn mươi, tây trang giày da, tròn béo. Nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc trên đầu trên vai, có chút hỗn độn.

“Tôi là Cố Xuân Hỉ, đến đây phỏng vấn.” Xuân Hỉ bày ra khuôn mặt tươi cười.

“A, là cô a.” Đi đến bên người cô, “Xin chào, vị này là Chu Du Minh Chu tổng, người lãnh đạo cao nhất của Hoa Tường, cũng là người phỏng vấn cô. Tôi họ Phương, thư ký củaChutổng, có thể gọi tôi là Phương bí.”

Xuân Hỉ gật gật đầu, cắn môi không dám cười.ChuDu Minh… ? còn không phải kém một chút a!

Phương bí đi ra ngoài,Chutổng từ rất xa đánh giá Xuân Hỉ một phen, sau đó hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tư.”

“Trước kia đã làm cái gì?”

“Phiên dịch, văn bí, văn viên đều đã làm.”

“Có bạn trai chưa?”

“A?” Xuân Hỉ ngẩn người, phỏng vấn cũng phải trả lời chuyện này sao?

“Độc thân càng phù hợp với tiêu chuẩn thông báo tuyển dụng của chúng tôi, các cô gái trẻ không có việc gì hay nói chuyện yêu đương còn có tâm tư công tác sao!”Chutổng châm một điếu thuốc, nhìn Xuân Hỉ.

Thì ra là như vậy, Xuân Hỉ lắc đầu: “Tôi không có bạn trai.”

Chutổng phun ra một vòng khói trắng, híp mắt, nhìn lại Xuân Hỉ từ đầu đến chân một lần, gật gật đầu: “Thứ Hai tuần sau chính thức bắt đầu đi làm, chức vị là thư ký riêng của tôi, có vấn đề liền hỏi Phương tiểu thư. Đi ra ngoài đi.”

Như vậy là phỏng vấn xong rồi? Chỉ có một mình cô phỏng vấn sao? Cô không phải đang ở trong mộng chứ?

Thời điểm Xuân Hỉ nhìn thấy biển hiệu dưới lầu, thì điện thoại vang. Cô vừa đi vừa nghe điện thoại: “Alo?”

“Cố Xuân Hỉ, còn nhớ tôi không?” Điện thoại bên kia là một nam nhân.

Xuân Hỉ nhìn nhìn số điện thoại, căn bản chưa thấy qua, vừa cẩn thận nhận nghe rõ thanh âm của hắn một chút, cuối cùng không có đầu mối: “Ai đấy a?”

“Lần trước quen nhau ở quán bar, Lý Nghị Duy.”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: “A! Tôi nhớ ra rồi. Xin chào, có việc sao?”

“Không có việc gì thì không thể tìm cô? Cô sao lại vong tình quên nghĩa như thế a, không nhớ rõ ước định đêm đó của chúng ta sao?”

Xuân Hỉ đi ngang qua một tiệm cà phê, nhìn kính của cửa hàng soi soi vuốt tóc, sau đó, cô liền thấy bên trong tiệm cà phê, Gia Lập đang cười, nói chuyện với một cô gái mà cô chưa bao giờ thấy qua, vừa thấy đã biết đang xem mặt.

“Không nhớ rõ!” Xuân Hỉ tức giận quát vào trong điện thoại.

“Không nhớ rõ thì không nhớ rõ, cô lớn tiếng như vậy làm gì. Ngày đó tôi đã đáp ứng giúp cô tìm việc, bây giờ trả lời, cô giúp tôi hẹn với Trình Gia Lập đi, thế nào?”

Xuân Hỉ nghe được tên Gia Lập sửng sốt một chút, cô nhìn chằm chằm anh trong tiệm cà phê, hô trong điện thoại một câu: “Tôi không biết anh ta!”

Cô ngắt điện thoại, đẩy cửa ra rồi đi vào.

Cô nắm tay thành quyền, thuận tay từ chỗ quầy bar cầm một chén nước, tiến lên hắt vào trên người Gia Lập: “Trình Gia Lập, tôi không thể tưởng tượng được anh lại là người như thế!”

Dám sau lưng cô cùng cô gái khác gặp mặt!

Xuân Hỉ khẽ cắn môi nói: “Cô ta là ai? Anh sau lưng tôi tán gái tôi mặc kệ, nhưng hôm nay để cho tôi nhìn thấy là không được! Cầm thú! Trứng thối! Tôi muốn chia tay với anh!”

Nói xong cô xoay người bỏ chạy ra ngoài, hốc mắt có điểm nóng lên. Cô chỉ có thể dựa vào diễn trò, ngụy trang tự mình đi phá hư anh gặp mặt, cô biết chính mình thực vô dụng, nhưng mà trong lòng cô lại khó chịu nha. Vì sao Gia Lập có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục cuộc sống mỹ mãn của anh ta. Mà cô, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng làm cho chính mình không thèm nghĩ đến anh ta nữa.

Gia Lập phản ứng cực nhanh đối với cô gái trước mặt, nói thanh “Thực xin lỗi”, liền đứng dậy đuổi theo.

Anh ở chỗ rẽ ngã tư đường giữ chặt cánh tay Xuân Hỉ, nước trên mặt tràn qua hai gò má tuấn lãng của anh đọng lại ở mu bàn tay Xuân Hỉ.

“Em có biết mình đang làm gì hay không?” Gia Lập ánh mắt sáng quắc, nhìn không ra cảm xúc.

Xuân Hỉ ngăn chặn cảm xúc chua xót, cười nói: “Anh không phải đã nói không thích gặp mặt sao? Em giúp anh còn không tốt sao!”

Cô đưa tay lau đi ít nước trên mặt anh, ngón tay vừa mới chạm được hai má của anh, đã bị anh bắt được.

Gia Lập cầm tay cô, thật lâu sau, anh trầm ngâm: “Cố Xuân Hỉ, em có phải thích anh hay không ?”

Thanh âm của anh quỷ mị mê hoặc lòng người, trầm thấp thuần hậu, quanh quẩn ở bên tai Xuân Hỉ, giống như từng câu thần chú, làm cho cô thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Há miệng thở dốc, nhưng lại quên phản bác.

“Có phải thích anh hay không?” Gia Lập lại một lần nữa mở miệng.

Xuân Hỉ lúc này mới hoàn hồn, trái tim đột đột nhảy lên, cô nhìn Gia Lập mặt đen tối không rõ, bỗng nhiên cười rộ lên: “Anh nghĩ con gái bây giờ đều điên rồi? Em sẽ thích anh? Làm ơn đi, anh đừng tự kỷ! Em thà thích Tiếu Hàm cũng sẽ không thích anh!”

Cô rút tay về, ở ven đường ngăn lại một chiếc taxi, chật vật không chịu nổi trốn thoát.

Gia Lập đứng ở xa xa, bàn tay nắm chặt không có buông ra, lặp lại liên tục. Cuối cùng tiếng điện thoại lại đánh gãy ngây ngốc của anh.

“Sư huynh, anh mau tới! Nhà của em bị trộm vào!” Tiền Vi San khóc nức nở nói.

Gia Lập đến chỗ ở của Tiền Vi San, giúp cô báo cảnh sát, sau đó xem xét một chút khóa cửa cùng cảnh vật chung quanh.

“Hôm nay trước tiên đừng ở nơi này, em hãy đến nhà ông nội của em ở một hôm đi. Đổi khóa cửa, tốt nhất đổi một cánh cửa phòng trộm nữa.” Gia Lập nói.

Tiền Vi San lắc đầu: “Em không thể trở về nhà ông nội được, ông nếu biết trong nhà có kẻ trộm tiến vào, khẳng định sẽ bắt em quay về nhà! Anh cũng biết ông dông dài thế nào, em không muốn ở cùng ông.”

“Phòng này là em thuê?”

Tiền Vi San gật đầu.

“Nơi này trị an không được tốt, em vẫn nên về nhà ở đi.”

“Em sẽ đổi nơi thuê, nhưng mà đêm nay…”

Gia Lập nhìn nhìn cô, nói: “Trước tiên đến chỗ anh ở một đêm đi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh trở về nhà bố mẹ ở.”

Gia Lập đưa cô đưa đến nhà trọ, Tiền Vi San vào cửa đang muốn thay dép chuyên dụng của Xuân Hỉ, anh bỗng nhiên đưa tay kéo cô một chút, ngồi xổm xuống đem dép của Xuân Hỉ thu vào, lấy từ trong tủ giầy ra một đôi khác đưa cho cô: “Đôi này thoải mái hơn một chút.”

Tiền Vi San là người rất giỏi đoán sắc mặt của người khác, cô hỏi: “Sư huynh, anh có phải đang có chuyện gì không vui hay không? Sắc mặt không tốt lắm nha.”

Gia Lập cười cười, “Thì ra lại rõ ràng như vậy, anh vẫn cho rằng mình khó lộ ra ngoài.”

“Vậy… Là chuyện gì?”

Gia Lập lắc đầu, “Không có gì.”

Tiền Vi San cười cười, cười khẽ nói: “Cho dù không nói, lúc e học đại học là chị cả nổi danh tri âm, không đồng ý để em sắp xếp khó khăn, nỗi buồn của anh, thì chính là tổn thất của anh.”

Gia Lập bật cười.

Tiền Vi San trong lúc vô ý thấy ảnh chụp của Xuân Hỉ trong phòng khách, nhìn nhìn lại Gia Lập, anh đang nhìn ảnh chụp kia hơi hơi xuất thần, một loại cảm giác mất mát xuất hiện, cô nhịn không được hỏi: “Sư huynh, anh.. Có phải thích Cố Xuân Hỉ hay không?”

Gia Lập ánh mắt lóe ra một chút, lại không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment