Edit: gau5555
Beta: meott
Thứ hai Gia Lập đi làm, Tiếu Hàm đứng ở cửa phòng bồi hồi, vừa thấy anh
đến, thần sắc liền lo lắng, muốn nói lại thôi. Gia Lập nhìn vào hai mắt
của hắn, thấy hắn chậm chạp không có biểu hiện, liền đi đến văn phòng.
Tiếu Hàm đột nhiên đến chặn đứng đường của anh, nhưng mà không còn kịp rồi,
Gia Lập đã thấy trong văn phòng, Lý Nghị Duy đang thảnh thơi mà ngồi .
Tiếu Hàm nói: “Nghị Duy muốn tìm cậu nói chuyện.”
Gia Lập trầm mặc, thay đổi áo dài trắng đối mặt với Lý Nghị Duy ngồi xuống, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Trước tiên để cho tôi xem mạch một
chút.”
“Tôi không phải đến xem bệnh. Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Lý Nghị Duy nói.
“Không đến xem bệnh mời ra cửa quẹo trái, nói chuyện sẽ không cần thiết, chúng ta không có gì hay để nói.” Thái độ Gia Lập cương quyết.
“Trình Gia Lập, chuyện tình năm đó …”
Gia Lập chen vào lời hắn: “Năm đó là năm đó, hiện tại chúng ta đã không có
quan hệ gì, mời trở về đi, phía sau còn có bệnh nhân xếp hàng xem bệnh,
không cần lãng phí thời gian của người khác.”
Lý Nghị Duy khẽ cắn môi: “ Tôi sẽ còn tìm cậu.” Nói xong hắn liền đi.
Tiếu Hàm lắc đầu: “Gia Lập, nói chuyện cùng hắn ta một chút cũng sẽ không
chết, cậu làm gì như vậy? Mình cảm thấy Nghị Duy năm đó không phải cố
ý.”
Gia Lập thản nhiên nói: “Không phải cố ý mới đáng sợ, cậu nguyện ý cùng một người trong ngoài không đồng nhất làm bạn bè?”
Tiếu Hàm há mồm, nhưng mà nhìn Gia Lập kia một bộ dạng cự tuyệt như xa ngàn dặm, ngẫm lại cũng đành từ bỏ.
Gia Lập tà nghễ nhìn hắn: “Cậu nói cho hắn mình ở trong này?”
Tiếu Hàm chột dạ cười gượng hai tiếng.
Gia Lập câu môi cười cười, không nói chuyện.
“Đừng a, mình thực không phải cố ý!” Tiếu Hàm nói xong thật muốn đánh vào
miệng mình, vừa rồi người nào đó mới nói “Không phải cố ý mới đáng sợ”,
anh gãi đầu phồng má, ai biết Lý Nghị Duy gọi điện thoại cho anh lại
châm anh kích anh, đầu óc nóng lên liền bại lộ vị trí ẩn nấp của Gia
Lập.
Lúc này Dương Diệu đẩy cửa tiến vào, lôi kéo Tiếu Hàm đi ra
ngoài: “Tiếu Hàm, máy tính của tôi không mở được, anh giúp tôi nhìn xem! Anh chậm chạp cái gì, đi nhanh chút a.”
Tiếu Hàm giả vờ giả vịt: “Cô sao không gọi tôi là bác sĩ Tiếu chứ? Tiếu Hàm Tiếu Hàm, tôi với cô rất quen thuộc sao?”
Dương Diệu mặt đỏ lên, mím mím môi, xoay người bước đi: “Không giúp thì thôi! thực mặc kệ anh, đức hạnh quá nhỉ!”
Tiếu Hàm từng bước chắn phía trước không cho cô đi: “Ai ai, cô mặt đỏ cái gì chứ?”
Dương Diệu đưa tay đẩy anh, anh không di chuyển chút nào, cô nóng nảy, đạp một cước vào chân của anh: “Cút ngay!”
Tiếu Hàm ôm chân gào khóc kêu hai tiếng, liền đi theo.
Trong văn phòng chỉ có một mình Dương diệu, cô thấy có chút cô đơn. Anh giúp
Dương Diệu kiểm tra một chút, tùy tiện đùa nghịch một chút, mở lại máy,
máy tính liền sáng.
Dương Diệu nở nụ cười: “Anh làm như thế nào? Nhanh như vậy đã sửa được, thần kì nha!”
Tiếu Hàm thở dài, “Nên nói cô ngu ngốc hay là nói cô vụng về chứ? Cô không biết mình chưa cắm điện vào máy tính?”
Dương Diệu thè lưỡi, hai má hồng hồng, thật sự là mất mặt quăng về nhà!
“Anh sao lại chưa đi thế?” Dương Diệu bắt đầu làm việc với máy tính, Tiếu Hàm còn ngồi ở đàng kia, vắt chân, nhìn cô.
“Lợi dụng xong liền đuổi tôi đi? Rất không có lương tâm! Thiệt thòi cho tôi
còn có lòng tốt ở lại giúp cô nữa chứ, cô có một mình không phải rất cô
đơn sao. Xuân Hỉ lại không ở đây, không có người cùng nói chuyện với cô
a.”
Dương Diệu mắt trợn trắng: “Anh tưởng tôi ở trong này nhàn hạ
chắc? Lòng dạ thật đen tối, phòng khám bệnh chỉ có một mình Trình bác sĩ ! Anh muốn làm anh ấy mệt chết sao?”
“Hỏi cô một vấn đề ” Tiếu
Hàm tán dóc một câu không chút nào liên quan, “Cô nói, nếu bạn tốt nhất
của cô, hãm hại cô… Không đúng không đúng! Là không thông báo tình huống cho cô, để cô giúp cô ấy chịu tiếng xấu thay cho người khác, cô có thể
tuyệt giao với cô ấy hay không?”
Dương Diệu không hề nghĩ ngợi đã
nói: “Anh đang dùng phổi nói chuyện sao? Nói vô nghĩa! Đương nhiên tuyệt giao, chẳng những tuyệt giao, tôi còn muốn tìm tên côn đồ giáo huấn cô
ta một chút!”
“Nhưng mà… Ai! Tình huống không phải đơn giản như
vậy, nói như thế nào đây? Chính là…” Tiếu Hàm rối rắm làm cho khuôn mặt
đều nhăn lên.
“Tiếu Hàm, anh có phải phạm sai lầm hay không, để
làm cho bác sĩ Trình chịu tiếng xấu thay cho người khác sao? Anh sao có
thể như vậy? Tôi rất khinh thường anh!” Dương Diệu trừng mắt.
Tiếu Hàm ngây ngẩn cả người: “Không phải… Không phải! Cô lại đang nghĩ cái gì đấy!”
Anh giải thích, Dương Diệu căn bản không nhìn anh, mà nhìn chằm chằm máy
tính cách cách đánh chữ, Tiếu Hàm phát điên: “Tôi X, tôi có nói cái quái gì về tôi đâu!”
Tiếu Hàm tức giận bỏ đi, Dương Diệu che miệng
cười trộm, vẻ mặt ngọt ngào, thì ra trêu đùa bác sĩ Tiếu kiêu ngạo tự
đại, cũng là rất thú vị!
-
Ngày đầu tiên Xuân Hỉ đi làm, tốt hơn so với cô tưởng tượng. Phạm vào vài sai lầm nhỏ, Chu Du Minh cũng
không nói cái gì, chỉ cho cô thời gian ba ngày thích ứng. Nhân viên ở
công ty này rất kỳ quái, tất cả mọi người mặt không chút thay đổi, ít
lời thiếu chữ, chính mình làm công việc của mình, rất im lặng.
Thời điểm tan tầm, Xuân Hỉ cùng Gia Lập đứng ở dưới lầu không hẹn mà gặp.
Gia Lập nghiêng thân mình để cho Xuân Hỉ lên lầu trước, hai người trầm
mặc không nói gì bước đến cửa nhà. Lúc Xuân Hỉ tìm chìa khóa, Gia Lập
đột ngột nói: “Hôm nay sinh nhật mẹ anh, em với ba mẹ em sang đây ăn bữa cơm đi.”
Xuân Hỉ không có quay đầu, mở cửa ra nói: “A, được.”
Gia Lập không có về nhà, mà đi xuống dưới lầu. Qua một hồi lâu, anh mới mang một túi đồ ăn lớn trở về.
Trình mẹ vừa mới làm xong đồ ăn, tò mò hỏi: “Con mua nhiều đồ ăn thế kia làm gì, trong nhà vẫn còn.”
Gia Lập nói: “Hôm nay thêm đồ ăn đi. Không phải sinh nhật mẹ hay sao, con đến làm.”
Trình mẹ cười cười toe tóe: “ Mẹ nhiều tuổi còn sinh nhật cái gì a! Gọi ba
miệng ăn nhà Xuân Hỉ cũng kêu lên đến đây đi, thêm chút náo nhiệt.”
“Vâng.”
Buổi tối, sáu nguời vây quanh cái bàn nâng chén cộng ẩm. Hai bà mẹ đang nói
chuyện phiếm, đề tài liền vòng quanh chuyện chung thân đại sự của hai
đứa nhỏ.
Trình mẹ hỏi: “Xuân Hỉ, gần nhất có yêu đương gì không a? Muốn Trình mẹ giới thiệu cho con vài người hay không ?”
Xuân Hỉ cắn chiếc đũa lắc đầu.
Cố mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Quên đi quên đi, tùy nó đi.”
Trình mẹ nói: “Làm con cái sẽ không biết được tâm của người làm mẹ thế nào!
Tuần trước, giới thiệu cô gái kia cho Gia Lập, thật tốt a, kết quả người khác tìm tới tính sổ, nói Gia Lập rõ ràng đã có bạn gái, còn nổi giận
đùng đùng hắt nước vào mặt nó. Cái mặt của tôi, đều mất hết !”
Xuân Hỉ chột dạ cúi đầu dùng bữa, không rên một tiếng.
Trình mẹ quay đầu hỏi Gia Lập: “Con có bạn gái lúc nào cũng không nói với mẹ? Da mặt của ba mẹ con dày cũng không phải bình thường rồi! Dày đến dọa
người như thế!”
“Con không có bạn gái.” Gia Lập nói.
“Không có? Người đó …. cô gái kia là ai? không có giáo dưỡng như vậy!” Trình mẹ càng thêm bất mãn.
Xuân Hỉ chỉ cảm thấy như ngồi trên kim, hai má hơi hơi nóng lên, khẩn trương muốn chết.
Gia Lập chỉ thản nhiên nói: “Không có ai, hiểu lầm thôi, mẹ đừng hỏi.”
Cơm nước xong, song phương tộc trưởng thương lượng chơi mạt chược. Xuân Hỉ
hỗ trợ thu dọn cái bàn xong nói phải đi về. Cố mẹ hô một tiếng: “Chờ một chút.” Lại nói với Gia Lập: “Gia Lập, phòng đèn của Xuân Hỉ bị hỏng
rồi, ba nó thay bóng mới mà cũng không sáng, cháu đi xem một chút.”
Gia Lập dạ một tiếng, theo Xuân Hỉ đi vào nhà cô.
Xuân Hỉ chuyển ghế chắc chắn, để cho Gia Lập đứng lên trên. Gia Lập làm
trong chốc lát, đem bóng đèn thay thế, nhảy xuống ghế nói: “Bóng đèn mới cũng là đèn hỏng, hiện tại có dùng vội không? Anh đi mua một cái, siêu
thị hẳn là không đóng cửa.”
“Không vội. Ngày mai em tự mình đi mua là được rồi, không phiền toái anh.” Xuân Hỉ nói xong, rót nước cho Gia Lập.
Gia Lập nắm cái chén, nhấp mím môi: “Công việc mới đã quen chưa?”
Xuân Hỉ gật đầu: “Rất tốt .”
Vẫn xấu hổ trầm mặc.
Xuân Hỉ mở miệng đánh vỡ: “Ách, em muốn nghỉ ngơi, anh trở về đi.”
Xuân Hỉ đưa anh ra cửa, Gia Lập nói: “Trước tiên đừng nghỉ ngơi, anh bây giờ đi mua bóng đèn về thay cho em.”
Xuân Hỉ lắc đầu: “Gia Lập, kỳ thật có rất nhiều chuyện em có thể không thuận theo anh, hơn nữa em cũng không thể ỷ lại anh như vậy cả đời. Đều do
anh chăm sóc, ba mẹ chăm sóc, em mới có thể ở trong xã hội tồi tệ này.
Đừng tốt với em nữa, em nghĩ em hẳn nên thử độc lập một chút, chính mình tự xử lý vấn đề.”
Nói xong cô liền đóng cửa lại, cười cười, bỗng
nhiên cảm thấy chính mình rất lợi hại có thể nói ra những lời này, nhưng mà lại có chút phiền muộn. Vì cổ vũ chính mình càng tiến thêm một bước
hướng tới mục tiêu không có Gia lập ở bên cạnh, cô ăn hết một hộp sôcôla mới ngủ, trước khi ngủ, cô còn nhớ rõ đánh răng, không có Gia Lập nhắc
nhở, cô cũng có thể tự giác chú ý thân thể.
-
Xuân Hỉ phát
hiện Gia Lập ở nhà cha mẹ gần một tuần, lúc này không thấy anh trở về
nhà trọ. Sau đó Xuân Hỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy anh về nhà, hai
người trao đổi giới hạn vài câu chào hỏi. Xuân Hỉ có đôi khi hoảng hốt
nghĩ đến, cô cùng Gia Lập chỉ là náo loạn một chút, chỉ vài ngày nữa bọn họ lại có thể giống như trước đây.
Bất tri bất giác công tác ở
Hoa tường đã được hơn một tháng, Xuân Hỉ thích ứng tốt lắm. Công tác
thuận buồm xuôi gió không nói, Chu Du Minh còn khen cô. Đây là sau khi
rời đi khỏi sự che chở của Gia Lập, lần đầu tiên có cảm giác thành tựu
mãnh liệt như vậy.
Vào tháng mười hai, Xuân Hỉ nhận được nhiêm vụ
đi công tác, theo Chu Du Minh đi đến thành phố A đàm phán hợp tác về dự
án dài hạn. Chu Du Minh chỉ mang theo một mình cô, bởi vì đối phương là
người ngoại quốc, Xuân Hỉ một mặt làm bổn phận thư ký, còn phải kiêm làm phiên dịch, lượng công việc khá lớn. Cô đảm nhiệm việc chuẩn bị, đến
nhà ga trước.
Thời điểm đến thành phố A, Chu Du Minh nói rõ trước
tiên ở thành phố A đi thăm quan du ngoạn vài ngày, cho là cổ vũ Xuân Hỉ, công việc hợp tác sau bốn ngày thì tiến hành. Xuân Hỉ trong lòng sung
sướng, nghĩ rằng lúc này đã gặp được ông chủ tốt.
Xuân Hỉ nghĩ
rằng ý của Chu Du Minh là để cho cô một mình đi dạo, ông ta có hoạt động khác, ai ngờ sáng sớm, Chu Du Minh liền gõ cửa phòng cô, nói muốn mang
cô đi nhìn phong cảnh xung quanh một cái.
Xuân Hỉ thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ), cô bảo Chu Du Minh chờ một chút, chạy nhanh rửa mặt, thay quần áo.
“Chutổng ngài chờ một chút, tôi thay quần áo một chút là tốt rồi.” Cô cầm quần
áo đi toilet đổi, lúc đi ra đã bị Chu Du Minh giữ chặt.
Ông ta cười cười, đưa tay phủ lên bộ ngực của cô, vỗ vỗ chỗ áo của cô, nói: “Có chút bẩn.”
Xuân Hỉ hơi hơi lui lại phía sau từng bước, cười nói “Cám ơn” .
Chu Du Minh lại từng bước nắm eo của cô: “Bộ dáng Tiểu Cố vừa tỉnh ngủ rất đẹp nha, tôi rất thích.”
Xuân Hỉ nhíu nhíu mày, trong lòng bồn chồn, tim đập gia tốc lên.
Tay Chu Du Minh bỗng nhiên chuyển qua mông của Xuân Hỉ, nhẹ nhàng miết nhẹ, miệng để sát hôn vào bên tai của cô. Xuân Hỉ sợ tới mức vội vàng đẩy
ông ta ra, nhất thời cảm thấy ghê tởm muốn nôn. Cô che ngực, cố gắng để
cho thanh âm nghe qua trấn định: “Chutổng ngài đi ra ngoài chờ đi, tôi
lập tức xong.”
Nhưng mà kế hoãn binh không dùng được, Chu Du Minh
tiến lên đem cô để ở trên tường: “Làm tình nhân của tôi, em sẽ được nổi
tiếng sung sướng! Thế nào? Đi theo tôi một tháng? Tôi biết em thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng lại có chút cá tính nữ nhân, năng lực công tác
cũng không tồi. Suy nghĩ một chút đi?”
Ông ta gắt gao để hạ thân
dán vào người cô, Xuân Hỉ có thể cảm giác được độ ấm cùng chỗ mẫn cảm ái muội của thân thể Chu Du Minh.
Cô dùng sức đẩy ông ta: “Cút ngay!”
“A, Con nhím nhỏ tức giận? Khẩu thị tâm phi( nghĩ một đằng nói một nẻo) có
phải hay không? Chúng ta tới trên giường vận động một lần, cam đoan em
sẽ thích muốn cầu xin làm tình nhân của anh!” Chu Du Minh miệng không
ngừng nói những lời xấu xa, miệng dán tại trên cổ Xuân Hỉ, hai tay hạnh
kiểm xấu ở trên người cô sờ loạn.
Sức lực mạnh mẽ của ông ta làm
cho Xuân Hỉ không thể động đậy, Xuân Hỉ dần dần run run lên, dường như
muốn giãy dụa phát điên, môi muốn phát ra tiếng, nhưng lại làm cho Chu
Du Minh càng thêm hưng phấn, rõ ràng thở dốc lên.
“Cút ngay! Cầm thú!” Xuân Hỉ không ngừng thét chói tai , “Ông buông ra! Không cần… Ô ô… Cứu mạng a…”
Đầu óc của cô trống rỗng, sống chết đánh ông ta, giãy dụa, tay Chu Du Minh
tham lam nháy mắt tiến vào trong vạt áo của cô, cô tuyệt vọng hô một
tiếng: “Gia Lập!”
Một tiếng “Gia Lập” này, làm cho Xuân Hỉ quên khóc, cô không thể vô dụng như vậy, Gia Lập không có ở trong này,
cô phải dựa vào chính mình! Cái khó ló cái khôn, Xuân Hỉ liếm liếm môi,
mềm mại đáng yêu hơn nữa nhẹ giọng nói: “Chutổng.”
Chu Du Minh quả nhiên dừng lại động tác, tà nghễ nhìn cô, ra vẻ thực vừa lòng với chuyển biến của cô.
Xuân Hỉ thừa dịp ông ta buông cảnh giác, nhanh chóng nhấc chân, dùng chân
hết sức đá vào hạ thân của Chu Du Minh một cước. Chu Du Minh thoáng chốc thống khổ ôm hạ thân, ngã xuống đất. Xuân Hỉ túm lấy bình hoa trong
phòng hung hăng đập vào ông ta, đập trúng đầu của hắn.
Chu Du Minh gào khóc kêu lên, Xuân Hỉ xoay người chạy vội ra khỏi khách sạn.
Cô vẫn chạy vẫn chạy, chạy qua vài con phố mới đứng ở ven đường, sau đó
mới lên tiếng khóc lớn, cô khóc thật lâu, khóc đến cổ họng đều đau, nước mắt đều chảy khô mới dừng lại.
Gió lạnh lùa vào trong quần áo, cô nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác mờ
mịt không biết làm thế nào, cô không khống chế nổi mà gọi điện thoại cho Gia Lập.
“Xuân Hỉ?” thanh âm Gia Lập thông qua đến màng tai của
cô làm cho tim của cô run lên, lập tức làm cho cô thanh tỉnh. Cô không
phải đã quyết định buông tha cho Gia Lập sao? Không phải là quyết định
không thể ỷ lại anh sao?
“Xuân Hỉ, nói chuyện.” Gia Lập còn nói.
Xuân Hỉ che điện thoại thanh thanh cổ họng khàn khàn, cố dùng thanh âm vui
vẻ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, em ấn sai số, không phải
gọi điện thoại cho anh. Em muốn vào chơi trò chơi đây, không thèm nghe
anh nói nữa.”
Nói xong, cô nhanh chóng ngắt điện thoại, nước mắt
lại một lần chảy ra, trong lòng một lần lại một lần lặp lại: Cố Xuân Hỉ, giả vờ thật tốt, cô có thể dựa vào chính mình!