Sau khi nghe Tần Lạc nói muốn đi Hongkong công tác, Mary khuyên cô: “Lạc Lạc, cô như bây giờ đi công tác thật sự được sao? Nếu không tôi cũng đi cùng với cô?”
Tần Lạc lắc đầu: “Không cần! Tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Hơn nữa, bây giờ tôi là 26 tuổi, không phải 20 tuổi.”
Nói xong, cô cười khẽ chớp mắt về phía Mary.
Mary thật cẩn thận hỏi: “Lạc Lạc, có phải cô nhớ ra cái gì không?”
Tần Lạc nhún vai: “Coi như tôi cái gì cũng không nhớ chẳng lẽ các người cho rằng tôi ở đây liền hoàn toàn ngăn cách với thế giới sao? Phải biết rằng di động bây giờ là công cụ thông tin không gì làm không được.”
Mary: “...”
Được rồi! Mục đích của bọn họ bị nhìn thấu.
Dù sao Tần Lạc cũng là người lớn sống, không thể hoàn toàn ngăn cách cô trao đổi với thế giới bên ngoài, mà một khi có trao đổi, thì cô cho rằng tất cả đều muốn bị phủ định...
Đây là chuyện không ai có thể ngăn cản được.
Tần Lạc mỉm cười: “Được rồi! Tôi biết cô là có ý tốt, nhưng tôi cũng không thể sống trong thế giới hư ảo của mình, nếu bây giờ tôi không phải sinh viên mà là người đã đi làm, đương nhiên phải làm việc bình thường!”
Mary thở dài: “Nhưng thương thế của cô...”
Tần Lạc mỉm cười: “Máu bầm trên mặt chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ từ từ biến mất, gấp cũng vô dụng, mặc dù bây giờ có dấu hiệu tàn phá nhan sắc, nhưng cũng không đến mức quá dọa người, tôi tin khách hàng sẽ phải cảm thấy tôi chuyên nghiệp là nhân viên tốt.”
Lời tự giễu của cô làm Mary không biết phải nói cái gì nữa.
“Vậy cô ở bên ngoài nhất định phải chú ý, thuốc mỡ phải nhớ bôi mỗi ngày, mặt không được thấm nước...”
Mary lại nói liên miên dặn một đống lớn, mặc dù nghe rất dong dài, nhưng Tần Lạc lại cảm thấy cô ấy quan tâm mình phát ra từ nội tâm.
Đối với người quan tâm mình, Tần Lạc đương nhiên sẽ kiên nhẫn.
“Ừ, tôi nhớ rồi!”
...
Sau khi Tần Lạc rời đi, thì Mary gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành, nói cho anh biết Tần Lạc đi công tác ở Hongkong, Hoắc Kỷ Thành trầm ngâm hai giây: “Để cho cô ấy đi! Có lẽ trong lúc công tác có thể làm cho cô ấy nhớ ra cái gì cũng được.”
Mary gật đầu: “Ừ, chỉ hy vọng như thế.”
Cúp điện thoại, Hoắc Kỷ Thành đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất đốt cho mình một điếu thuốc, chỉ chốc lát sau, thì có tiếng đập cửa.
Anh lạnh nhạt nói: “Vào đi.”
Trình Sâm đẩy cửa tiến vào: “Boss, hội nghị sắp bắt đầu.”
Hoắc Kỷ Thành ngước mắt nhìn xe như nước ngoài cửa sổ, khóe môi hiện lên nụ cười bí hiểm, thiết lập một hồng môn yến muốn đánh ngã anh sao?
Hừ!
Thật đúng là suy nghĩ hão huyền!
“Đi thôi! Đi hội họp với bọn họ.”
“Boss, chúng ta thật sự... ngồi chờ chết?”
Trình Sâm hỏi nghi hoặc trong lòng mình ra.
Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Không! Chiêu này của tôi chính là... cố tìm đường sống trong chỗ chết, nếu muốn lật đổ tôi, vậy thì nếm thử mùi vị từ Thiên đường rơi xuống địa ngục.”
Trình Sâm gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”
Từ lúc đi theo Boss, anh ta liền biết Boss là kỳ tài thương giới, anh hành sự thủ đoạn quyết đoán sắc bén, như lang sói hung mãnh quả quyết, lại khí phách vương giả như sư tử...
*****
Cái gọi là “Hồng Môn Yến”, chỉ là Hoắc Kỷ Vĩ cố ý chuẩn bị hội nghị buộc tội em Tư, cậu ta ở bệnh viện trốn tránh lâu như vậy rốt cục đã trở lại, trong khoảng thời gian này cổ phiếu công ty giảm đến rối tinh rối mù, ít nhất cũng tổn thất mấy triệu!
Lại càng không nói đến mấy cái hạng mục đang chuẩn bị ký hợp đồng đều đã ngâm nước nóng rồi...
Tất cả món nợ này ông ta tính hết ở trên đầu Hoắc Kỷ Thành, liền chuẩn bị ở trong hội nghị trước mặt cổ đông công ty cùng cán bộ cao cấp có mặt trách cứ anh một phen, sau đó phát động bỏ phiếu, để cho anh lăn xuống đài!
Ông ta đã nghĩ tất cả bước, chỉ chờ thực thi từng cái.
Giờ phút này, trong văn phòng Hoắc Kỷ Vĩ.
Hoắc Cẩm Dương có chút lo lắng hỏi: “Ba, nếu chú ba phản bác hoặc là nghĩ ra chiêu số gì khác đối phó chúng ta không?”
Hoắc Kỷ Vĩ cười lạnh một tiếng: “Chuyện cho đến bây giờ nó còn có thể nghĩ ra biện pháp gì? Cổ phiếu công ty đã giảm là sự thật, nhưng ba bảo con điều tra một người thần bí khác rốt cuộc điều tra được chưa? Nó chỉ là một công ty? Làm sao có thể tự nhiên xuất hiện? Xu hướng tăng lại còn tốt như vậy?”
Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: “Vẫn đang tra, hình như là một công ty nước ngoài, thật ra gần một năm nay xu hướng tăng nó vẫn rất tốt, chỉ là chúng ta mới phát hiện mà thôi.”
Hoắc Kỷ Vĩ suy nghĩ chốc lát: “Mau chóng tra được ông chủ phía sau màn mua cổ phiếu này, tranh thủ hợp tác với bọn họ! Một khi ký kết hợp đồng hợp tác, đối với chúng ta rất có lợi!”
Hoắc Cẩm Dương gật đầu: “Ba, người yên tâm đi! Lấy danh tiếng "Tập đoàn Đế An" chúng ta, đối phương nhất định sẽ đồng ý hợp tác.”
Hoắc Kỷ Vĩ cũng hiểu là như thế: “Ừ, vậy thì gia tăng tốc độ, chúng ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.”
Lòng hăng hái của Hoắc Cẩm Dương cũng bị khơi dậy, mấy tháng gần đây chú ba uể oải không phấn chấn ngược lại làm cho bọn họ có rất nhiều cơ hội, bây giờ toàn bộ điều kiện có lợi đều hướng về bọn họ, mà chú ba hoàn toàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích...
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta nhảy nhót!
Bỗng dưng nghĩ đến Tần Lạc, chờ anh ta ngồi trên vị trí kia, anh ta thật muốn xem Tần Lạc vẫn quyết một lòng đi theo chú ba không!
Hừ!
Không phải phụ nữ đều thích tiền tài cùng địa vị sao?
...
Mười phút sau.
Hội nghị bắt đầu, phía trước dài dòng đều là làm nền, toàn bộ quá trình Hoắc Kỷ Thành đều chỉ nghe, vẻ mặt lạnh nhạt lạnh lùng, đối với mọi chuyện xảy ra kế tiếp, anh biểu hiện thật sự thản nhiên.
“Chúng ta công ty từ khi thành lập đến nay, cho đến bây giờ đều là trách nhiệm của ai thì người đó gánh vác, lần này cổ phiếu công ty rớt kỷ lục, dẫn đến tổn thất rất lớn, Hoắc tổng, không biết người đối với chuyện này có ý kiến gì không?”
“Đương nhiên là dựa theo quy định của công ty để xử lý.”
“Tháng trước hạng mục hợp tác với tập đoàn Doug gặp phải nguy cơ hủy bỏ, dự tính tổn thất ít nhất ba trăm ngàn.”
“Cùng tập đoàn G&M, xí nghiệp Nhạc Thiên, tập đoàn Phỉ Lợi Tư hợp tác từng cái mắc cạn, đây đối với công ty mà nói là tổn thất rất lớn, hơn nửa năm nay dường như không có bất kỳ công trạng gì, tổn thất rối tinh rối mù...”
...
Trong lúc này, từng người một phát biểu ý kiến của mình, mang tất cả tròn và khuyết hơn nửa năm qua của công ty đều chải chuốt một lần, tất cả hạng mục có lợi nhuận đều qua tay ba con Hoắc Kỷ Vĩ, mà hạng mục tổn thất đều là Hoắc Kỷ Thành phụ trách.
Như vậy, thắng bại đã rõ.
Con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành trong veo mà lạnh lùng, vẻ mặt không buồn không vui, làm cho người ta không nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.
Mắt thấy tình thế tốt, Hoắc Kỷ Vĩ ho nhẹ một tiếng: “Quả thật hơn nửa năm nay công ty tổn thất rất nhiều hạng mục, quan trọng nhất trước mắt chính là mở rộng hạng mục mới, tranh thủ bù vào những tổn thất tài chính này lại...”
Ông ta nói có nạc có mỡ, đơn giản chỉ là trấn an nhóm nhân viên cao cấp công ty, lấy được ủng hộ của bọn họ.
Không biết ai nói câu: “Đại thiếu nói rất đúng, bây giờ chúng ta nên tuyển ra một người quản lý công ty thích hợp hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn phải...”
“Tôi tán thành! Nửa năm qua quá bực tức rồi!”
“Đúng! Đi chỗ nào đều bị người ta đùa cợt: "Tập đoàn Đế an" các người cũng có hôm nay? Nhìn người quản lý chỉ biết bận rộn đi yêu đương phong hoa tuyết nguyệt?”
...
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành luôn giữ độ cong cười như không cười, đối với một số nhân viên cao cấp của công ty chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, anh hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Trải qua chuyện này cũng tốt, dọn sạch toàn bộ những người trong lòng có quỷ này đi, anh đã sớm muốn làm như vậy, còn phải cảm ơn anh cả đã tạo ra cho anh cơ hội.
Anh không nhanh không chậm bưng đến chén trà trước mặt nhất một ngụm, con ngươi đen nhàn nhạt quét từng người đang ngồi một lần.
Đầu không ít người ủng hộ Hoắc Kỷ Vĩ đều hướng ánh mắt thắng lợi về phía anh, dường như muốn nói: Anh chuẩn bị lăn xuống đài đi!
Hoắc Kỷ Thành cũng không giận, anh ẽ nhớ kỹ những gương mặt này!
Hoắc Kỷ Vĩ che dấu vẻ đắc ý ở trên mặt, giả vờ nói: “Em Tư, em xem tình hình hiện giờ, có phải nên một bỏ phiếu tuyển chọn lần nữa không.”
Ông ta không phải hỏi, mà là câu trần thuật.
Hoắc Kỷ Nghiệp không nhịn được: “Anh cả, em thấy anh là lòng dạ Tư Mã Chiêu!”
Hoắc Kỷ Vĩ không vui quát: “Em Hai, em nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh nói nửa câu giả dối? Hơn nửa năm nay công ty biểu hiện còn chưa đủ rõ sao?”
Hoắc Kỷ Nghiệp bị lời của ông ta làm cho nghẹn họng, ông chỉ mong sao em Tư có thể mở miệng phản bác, sau đó ở trước mặt mọi người gây gổ với anh cả.
Chỉ có như vậy, ông mới có một chút phần thắng.
Đáng tiếc, em Tư đối với chuyện này cũng không có bất kỳ dị nghị gì...
Ông cực kì khó hiểu, thậm chí còn rất muốn cổ động em ấy ầm ĩ với anh cả, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Một khi ông làm như vậy, liền vĩnh viễn không có đường sống để trở mình rồi.
“Tôi đồng ý bỏ phiếu tuyển chọn.”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng vậy!”