Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 240

“Mặc dù trước mắt công việc công ty có chỗ trượt, nhưng cống hiến của Hoắc tổng cho công ty đã qua rõ ràng, ngành khách sạn với dầu mỏ, nguồn năng lượng với bất động sản đều bắt đầu ở trong tay Hoắc tổng, hơn nữa còn mang đến lợi ích và tiền đồ cho công ty rất nhiều, chúng ta không thể chỉ một chút tổn thất trước mắt liền toàn bộ phủ quyết tất cả chỗ tốt Hoắc tổng mang đến cho công ty...”

“Phó tổng Trình nói có đạo lý, dựa vào công việc hơn nửa năm không thể trực tiếp phán định tử hình một người.”

“Mặc kệ nói như thế nào, tôi tin tưởng Hoắc tổng sau khi trở về công ty tình hình nhất định sẽ có thay đổi...”

Đối với những giọng phản đối này, Hoắc Kỷ Vĩ ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói: “Nếu ý kiến không thống nhất, vậy thì tuân theo nguyên lý thiểu số phục tùng đa số.”

Hoắc Kỷ Nghiệp cười lạnh: “Anh cả, em thấy anh là gấp rút muốn ngồi lên vị trí kia đi!”

Tâm tư bị vạch trần Hoắc Kỷ Vĩ thẹn quá thành giận quát: “Em Hai, em nói hưu nói vượn gì đó? Đây là hội nghị cấp cáo của công ty, chỉ nói mấy lời không quan trọng là có ý gì? Chẳng lẽ tất cả quyết sách trọng đại của công ty đều chỉ một mình anh làm? Vậy cũng phải hỏi một chút nhóm người cổ đông đang ngồi có đồng ý hay không mới được.”

Ông ta nói rất đường hoàng, lại càng không đùn đẩy được.

Hoắc Kỷ Nghiệp liếc nhìn Hoắc Kỷ Thành, thấy thần sắc anh đạm mạc, không có ý giúp mình, không khỏi buồn bực: Rốt cuộc em Tư là có ý gì? Chẳng lẽ nó thật sự không để ý đến vị trí này?

Bỏ phiếu bắt đầu, kết quả là không hề nghi ngờ.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đều rất lạnh nhạt, mặc dù nghe thấy kết quả bỏ phiếu của Hội Đồng Quản Trị là mình tạm dừng làm chấp hành đổng sự anh cũng không có biểu hiện thật sự kinh ngạc.

Dường như, đã sớm dự liệu.

Vui vẻ nhất chính là hai ba con Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Cẩm Dương, còn thiếu không đắc ý cười ra tiếng...

Sau khi hội nghị kết thúc, không ít người ngầm nắm cổ tay Hoắc Kỷ Thành, cảm thấy anh thua như vậy quá không đáng giá, rõ ràng nên căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng tại sao...

Hoắc Kỷ Nghiệp thật sự không nhịn được, một đường đi theo đến văn phòng của Hoắc Kỷ Thành: “Em Tư, sao em còn bình thản như vậy? Anh thấy cái đuôi của anh cả đã vểnh lên trời rồi! Vị trí chấp hành đổng sự này một khi bị ba con bọn họ ngồi yên, chỉ sợ hai chúng ta không còn có ngày lành...”

Ông ta thao thao bất tuyệt nói một tràng, Hoắc Kỷ Thành giống như không nghe thấy.

“Anh hai, em còn có thể làm sao? Đây chính là Hội Đồng Quản Trị bỏ phiếu tuyển chọn, coi như em không cam lòng nữa chỉ có thể chấp nhận, trước mắt cũng chỉ có thể tìm thời cơ thích hợp hòa nhau một ván.”

“Em Tư, em có thể nghĩ như vậy là được rồi, dù sao công ty cũng là do em quản lý mới phát triển lớn mạnh như vậy, cứ như vậy chắp tay nhường người ta ngay cả anh cũng không nhìn được.”

“Anh hai nói rất đúng, dù sao phải tranh thủ một chút.”

...

Từ văn phòng Hoắc Kỷ Thành ra ngoài, Hoắc Kỷ Nghiệp vẫn cảm thấy dường như không đúng, đây là em Tư chuẩn bị thời cơ tấn công?

Nhưng nói thật, nhóm người cổ đông nhao nhao đứng thành hàng ở bên lão Đại, cũng làm cho người ta không biết làm thế nào, chỉ trách em ấy núp quá sâu.

Thôi! Lão Đại đấu với lão Tứ ông vẫn không nên tham dự, quan trọng nhất bây giờ ông phải nghĩ cách thúc đẩy hôn sự Cố Nam Châu Ngũ thiếu nhà họ Cố với con gái Thái Vi.

Một khi con gái gả đến nhà họ Cố, khí thế mình nói chuyện ở trước mặt ba cũng sẽ hơn lên rất nhiều!

...

Hoắc Kỷ Vĩ với Hoắc Cẩm Dương đang ở trong phòng làm việc uống sâm banh chúc mừng lẫn nhau.

“Ba, trận hôm nay chúng ta thắng được quá đẹp! Ba không thấy ánh mắt bực bội của chú ba kia, đặc biệt sảng khoái rồi!”

“Chính xác! Hôm nay thật sự ả thể xác và tinh thần đều khoan khoái! Đoán chừng lúc này Lão Tứ cũng không ngờ đến.”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Vĩ đắc ý, còn kém không lấy loa lớn tuyên bố với toàn bộ thế giới.

Đột nhiên Hoắc Cẩm Dương nói: “Ba, ba nói xem có thể chú ba còn làm gì mờ ám ở sau lưng không?”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Vĩ sa sầm: “Trong khoảng thời gian này phải dán mắt nhìn chú ấy một chút, không thể lại có bất kỳ sai lầm gì, chúng ta rất vất vả mới có được cơ hội ngồi lên.”

Hoắc Cẩm Dương gật đầu: “Vâng, con hiểu.”

...

Sau khi Hoắc Kỷ Nghiệp rời khỏi, thì Trình Sâm đi vào: “BOSS, bên Đại thiếu đang hỏi thăm tin tức công ty thần bí kia, chúng ta...”

Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua ý cười bí hiểm: “Để cho bọn họ đi thăm dò!”

Trình Sâm do dự vài giây: “Nhưng...”

Hoắc Kỷ Thành không hề gì nói: “Không sao, nếu đã cho ngon ngọt, vậy thì cho hết một lần.”

Trình Sâm dừng một chút: “Vẫn là BOSS suy nghĩ chu đáo.”

Ý cười ở đáy mắt Hoắc Kỷ Thành rất sâu: “Chờ xem! Không đến ba ngày, bọn họ phải đến cầu xin tôi. Nhưng tôi quyết định cho bọn họ một tuần, đúng lúc tôi có thể nghỉ ngơi chút.”

Trên trán Trình Sâm lướt qua ba đường vạch đen, đại thiếu chọn đấu với BOSS, thật sự là không biết tự lượng sức mình! Trình độ phúc hắc của BOSS cũng không thể so với người bình thường được...

“Thuộc hạ hiểu.”

“Ừ, cậu bận thì đi đi!”

“Vâng.”

*****

Sân bay Hongkong.

Sau khi máy bay Tần Lạc hạ xuống, cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cách thời gian Tiểu Kim đến sân bay còn gần nửa giờ, cô ngồi ở kia lật lại nhìn hòm thư một lần, bên trong còn lưu không ít các cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Kim.

Từ trong nội dung nói chuyện không khó nhìn ra Tiểu Kim là cô gái có tính cách rất hoạt bát rộng rãi, nhỏ hơn cô một tuổi, cho nên gọi cô là chị Tần.

Nói thật, cô hoàn toàn không nhớ được dáng dấp của Tiểu Kim, cũng chỉ có thể chờ cô ấy nhận ra mình trước.

Cô đẩy rương hành lí tìm một chỗ ngồi xuống, muốn cố gắng nhớ lại một chút gì, nhưng đầu hoàn toàn trống rỗng, chuyện từ năm thứ hai đại học về sau hoàn toàn không nhớ ra...

“Tần Lạc?”

Bỗng dưng, cô chợt nghe có người ở gọi mình, còn là giọng nam.

Cô nghi hoặc quay đầu, khi nhìn thấy mặt đối phương, cố gắng nhớ lại vài giây: “Cố... Nam Châu?”

Cố Nam Châu đối rất bất ngờ nhìn thấy cô ở đây, đúng lúc anh đến Hongkong công tác vài ngày, không ngờ mới vừa xuống máy bay thì thấy vẻ mặt mê mang của Tần Lạc.

Kỳ lạ, vẻ mặt cô nhìn mình... Hoàn toàn giống như là nhìn thấy một bạn học cũ đã lâu không gặp, thiếu chút nữa đã quên tên anh...

“Một mình cô?”

“Ách... Đang đợi một đồng nghiệp.”

“Đi công tác?”

“Ừ, còn anh? Đã lâu không gặp, bây giờ cậu ở đại... a?”

Tần Lạc thiếu chút nữa hỏi câu “Cậu học ở đại học nào” ra, may mắn đúng lúc chặn đứng câu chuyện, chỉ là, tại sao vẻ mặt bạn học Cố nhìn kỳ lạ như vậy?

Cô có nói sai cái gì sao?

Con ngươi đen thâm thúy của Cố Nam Châu nhìn cô một cái: “Tôi không có thay đổi công việc.”

Tần Lạc nhất thời tính tóm lấy tóc che dấu: “Aha... Vậy à! Có thể là tôi lầm, cậu cũng đi công tác sao?”

Trong lòng cô còn đang suy nghĩ: Trời ạ nói nhiều! Chẳng lẽ cô với Cố Nam Châu đã từng gặp còn có giao tiếp sao? Tình huống này thật đúng là muốn chết!

Cố Nam Châu phát hiện cô không đúng: “Ừ, đúng lúc tôi đến Hongkong công tác vài ngày, có vụ kiện rất khó giải quyết.”

Anh cố ý tiết lộ công việc của mình cho cô.

Tần Lạc nhất thời hiểu rõ nói: “Xem ra bây giờ bạn Cố đã trở thành luật sư nổi tiếng...!”

Cô nghĩ thầm: Nói như vậy chắc không sai! Mặc dù trước hai người đã từng gặp, cũng sẽ không quá sâu, dù sao bọn họ cũng không cùng trong một vòng tròn.

Cố Nam Châu càng xác định suy đoán của mình, rốt cuộc Tần Lạc làm sao vậy? Sao cô ấy giống như đã quên rất nhiều chuyện...

“Như nhau, chẳng phải cô có chút danh tiếng ở trong vòng phiên dịch sao? Lúc trước chúng ta hợp tác rất thuận lợi, hi vọng về sau còn có thể thường xuyên hợp tác.”

“Ách... Được!”

Tần Lạc lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng lại giống như lo lắng: Không thể nào! Mình lại còn từng hợp tác với Cố Nam Châu?

Lần này có phải bị lộ rồi phải không?

Cố Nam Châu thấy dáng vẻ của cô thì trong lòng có tính toán: “Số điện thoại của cô không thay đổi chứ?”

Tần Lạc lắc đầu: “Không.”

Khóe môi Cố Nam Châu hơi vểnh: “Vậy tôi đi trước, liên lạc sau.”

Tần Lạc gật đầu: “Được!”

Sau khi thấy Cố Nam Châu đi xa, mặt Tần Lạc lập tức kéo xuống, xong đời! Nếu cô còn chưa nhớ ra thì từ nay về sau có phải gặp mỗi một người quen cũng phải xuyên chuỗi không...

“Chị Tần!”

Lại một giọng nữ, nhưng lần này Tần Lạc không cần đoán cũng biết đó là Tiểu Kim đồng nghiệp của cô, lập tức cười hề hề xoay người chào hỏi với cô ấy: “Đến rồi!”

Tiểu Kim nhìn thấy cô thì rất vui vẻ: “Chị Tần, anh chàng đẹp trai vừa rồi kia là ai vậy? Dáng vẻ rất đẹp trai nha!”
Bình Luận (0)
Comment