Trương Tâm Liên theo bản năng cảm thấy có nơi nào đó không đúng, hơn nữa, cô ta còn nghĩ dường như mình đã hiểu sai điều gì rồi.
Lúc này, Nghiêm Hạ Khê lên tiếng “Vậy Thẩm thiếu, tôi đủ tư cách đấu với ai?”
Thẩm Tu Lâm sờ cằm, hơi nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ vấn đề này.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển đến một người.
Đó là… Long Thành Uyên.
Được rồi, nếu chỉ xem vẻ bề ngoài, thì không phải là một người, mà là một con… mèo?
Có chút giống, lại cũng có chút không giống mèo.
“Vậy chọn nó đi, nó chỉ có cấp năm thôi, cậu có thể đánh thắng được nó thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
Thẩm Tu Lâm nói “rất chân thành”, thế nhưng lời này vừa nói ra, đã khiến cho mọi người hầu như đều choáng váng.
Cấp năm, dùng một động vật cấp năm để giao đấu với song hệ dị năng giả cấp sáu?
Thẩm Tu Lâm đang tấu hài sao?
Nghiêm Hạ Khê cũng nheo mắt lại, thế nhưng anh ta không cho rằng mấy lời của Thẩm Tú Lâm là tự cao tự đại.
Anh cả nhà mình đánh giá Thẩm Tu Lâm có thể nói là vô cùng cao.
Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê nghiêm túc… đối mặt với Long Thành Uyên.
Mặc dù hiện giờ Long Thành Uyên chỉ là cấp năm, thế nhưng cách cấp năm cao nhất cũng không xa.
Trên thực tế, kỳ thực hồi trước Long Thành Uyên đã có thể đạt tới cấp sáu.
Thế nhưng, trước khi Huyết Sát biến đổi thành con người không phải là bị trọng thương hay sao? Long Thành Uyên chữa trị cho Huyết Sát, bị Huyết Sát hấp thu quá nhiều tinh thần lực, nên mới thành ra như vậy.
Mà dù là thế, tinh thần lực của Long Thành Uyên vẫn vượt qua dị năng giả cấp sáu.
Giao đấu với Nghiêm Hạ Khê, Long Thành Uyên hoàn toàn không sợ một chút nào, thân hình của bản thân lại vô cùng nhỏ bé, tốc độ lao tới nhanh như tia chớp.
Nghiêm Hạ Khê đã từng chiến đấu với rất nhiều người, đến cả động vật biến dị hay tang thi cũng không ít.
Thế nhưng anh ta vẫn rất ngạc nhiên với tốc độ của Long Thành Uyên.
Sau đó, Nghiêm Hạ Khê vội vàng ứng chiến, chỉ là… vẫn có chút ấm ức.
Bản thân mình rõ ràng là dị năng giả cấp sáu, thế mà lại không thể nhanh hơn một động vật biến dị cấp năm.
Loại động vật này thân hình nhỏ, tốc độ nhanh, hơn nữa, còn đang… trêu chọc mình.
Đúng vậy, theo Nghiêm Hạ Khê, đây chính là đang trêu anh ta. Nó cứ bay qua bay lại trên đỉnh đầu, bản thân mình không bắt được, dùng dị năng công kích, đối phương lại hoàn toàn tránh được.
Nếu như vậy, trận chiến này còn muốn đánh như thế nào nữa.
Nghiêm Hạ Khê cảm thấy vô cùng uất ức, đang suy nghĩ xem phải dùng chiến lược nào, thì đầu bỗng nhiên đau nhói.
Công kích bằng tinh thần lực! Sắc mặt Nghiêm Hạ Khê thay đổi.
Mà ngay tại khi anh ta hoảng hốt, móng vuốt của Long Thành Uyên duỗi tới.
“A.” Kêu lên một tiếng, Nghiêm Hạ Khê bị một cái móng vuốt nho nhỏ đánh bay ra ngoài.
“Ngũ thiếu gia.” Lại một người quản gia nữa chạy ra.
Hiển nhiên, đây là quản gia của Nghiêm gia.
Nghiêm quản gia vội vàng đỡ Nghiêm Hạ Khê lên, khẩn trương nhìn đối phương “Ngũ thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Nghiêm Hạ Khê lắc đầu, phun ra một ngụm máu “Tôi không sao.”
Sau đó, Nghiêm Hạ Khê đứng lên, chắp tay với Thẩm Tu Lâm “Người tài ba dưới tay Thẩm thiếu quả nhiên rất mạnh, động vật nhìn thì bình thường mà lại không bình thường chút nào, thật khiến người khác bội phục. Nghiêm Hạ Khê tôi phục rồi.”
Một tiếng “Nghiêm Hạ Khê tôi phục rồi.” rất thẳng thắn nói ra.
Thẩm Tu Lâm cười “Ngũ thiếu gia thẳng thắn phóng khoáng, sau này muốn giao đấu thì có thể tới bất cứ lúc nào.”
“Được!” Hai mắt Nghiêm Hạ Khê sáng lên “Cảm ơn Thẩm thiếu.”
Lúc này, lại có người đến.
Đối phương thế mà lại là Nghiêm Bính Thắng của Nghiêm gia.
Nghiêm Bính Thắng là ai? Đó là anh cả trong mấy người con của Nghiêm gia Nghiêm Chính, là người có tiếng nói thứ hai sau Nghiêm Chính.
Nghiêm Bính Thắng tới đây, đại biểu cho cái gì?
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút phập phồng.
Ngay dưới ánh mắt của mọi người, Nghiêm Bính Thắng đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cũng nhìn về phía Nghiêm Bính Thắng.
Thái độ của Nghiêm Bính Thắng vô cùng khách khí, phải biết, thân phận của Nghiêm Bính Thắng, chỉ tính bối phận thôi cũng đã cao hơn Trương Tâm Liên, Nghiêm Hạ Khê một bậc rồi.
Nghiêm Bính Thắng đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, khách khí nói “Thẩm thiếu, lão gia tử đã liên lạc với mọi người rồi. Thẩm thiếu đã dùng điểm tâm chưa?”
Mọi người dường như cùng hít sâu một hơi.
Nghiêm Bính Thắng khách sáo với Thẩm Tu Lâm đến mức này rồi hay sao?
Tại sao lại thế? Thẩm Tu Lâm tính theo bối phận thì nhỏ hơn Nghiêm Bính Thắng mới đúng.
Điều khiến cho mọi người khó thở nhất chính là, Thẩm Tu Lâm đối với thái độ hữu hải của Nghiêm Bính Thắng lại hoàn toàn không có chút cảm ơn nào, trái lại, coi như chuyện đương nhiên “Ừm, còn chưa ăn. Ăn xong sẽ lập tức đi qua đó.”
“Được, không cần vội, Thẩm thiếu cứ từ từ tới.” Nghiêm Bính Thắng vốn là người vô cùng nghiêm túc, thế nhưng hiện giờ khuôn mặt lại mang theo nét tươi cười.
Nụ cười kia, quả thực khiến cho mọi người cảm thấy như đang nằm mơ.
Thẩm Tu Lâm cũng thực sự kéo tay Đông Phương Hiển đi vào.
Mọi người ở bên ngoài “…”
“Tiểu Ngũ, lại đây.” Sau khi Thẩm Tu Lâm đi vào trong, Nghiêm Bính Thắng khôi phục vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày.
Mọi người đều cảm thấy, đây mới là Nghiêm Bính Thắng bình thường.
Nghiêm Hạ Khê trước giờ… rất sợ người bác cả này. Anh ta xoa xoa tai, chậm rì rì đi tới.
Vừa đi tới, Nghiêm Bính Thắng còn chưa kịp lên tiếng, Nghiêm Hạ Khê lại ho một cái, khoé miệng chảy ra chút máu.
Nghiêm Bính Thắng hơi nhướng mày “Xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Hạ Khê ấm ức nói “Không đánh thắng được thú cưng của Thẩm thiếu.”
Nghiêm Bính Thắng “…”
Im lặng trong nháy mắt, Nghiêm Bính Thắng nói “Con thật vô dụng.”
Nghiêm Hạ Khê “…”
Trương Tâm Liên đi tới, sắc mặt của cô ta hới trắng “Bác Nghiêm.”
Nghiêm Bính Thắng hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, xách Nghiêm Hạ Khê lên.
Nghiêm Hạ Khê hơi giãy dụa “Bác cả, bác muốn mang con đi đâu.”
Nghiêm Bính Thắng lạnh nhạt nói “Im miệng.”
Được rồi, Nghiêm Hạ Khê ngậm miệng, mặc kệ Nghiêm Bính Thắng xách bản thân mình đi. Tuy rằng cấp bậc di năng của bản thân cao hơn Nghiêm Bính Thắng hai cấp, thế nhưng, đây là bác cả của mình đấy!
Cho nên, vô lực phản kháng.
Một bên khác, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chậm rãi ăn xong điểm tâm “Đông Phương, em không cần đi cùng anh.”
“Ừm, được rồi, nhưng anh luôn cảm thấy thế lực của Đế đô không chỉ giống như những gì đang biểu hiện ra bên ngoài, hơn nữa, em có nhớ một ít tin tức mà chúng ta nghe được tại Thẩm gia căn cứ không?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Tôi hiểu, rất có thể mấy người kia cũng đến Đế đô, nhưng e rằng đều giấu kín bản thân.”
“Phải, cho nên chúng ta phải luôn cẩn thận.”
Vừa nói xong câu này, Ngô Tranh đi tới “Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.”
Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Có chuyện gì không?”
Ngô Tranh gật đầu “Vừa nãy cảm nhận được ở bên ngoài có thứ gì đó, nếu Đông Phương tiên sinh ra ngoài thì dẫn tôi theo với.”
Đông Phương Hiển không phản đối, gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nói “Hai người cẩn thận một chút, mang cả Huyết Sát và Long Thành Uyên theo đi.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Trói buộc.”
Thẩm Tu Lâm dở khóc dở cười “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển quay đầu đi “Biết rồi.”
Nếu không phải ở đây còn có nhiều người, Thẩm Tu Lâm thực muốn túm Đông Phương Hiển lại hung hăng hôn vài cái.
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm đành tiếc nuối bỏ qua, chỉ cọ cọ nhéo nhéo lòng bàn tay Đông Phương Hiển một chút.
Sau đó, Đông Phương Hiển, Ngô Tranh, Huyết Sát và Long Thành Uyên đi khỏi.
Thẩm Tu Lâm thì dẫn theo thư ký Chu Hàng cùng đi.
Trước đây, Chu Hàng vốn là người thân tín của Thẩm gia, cũng làm trong tập đoàn. Nhưng người này thường thường phải lén lút xử lý một ít chuyện, cho nên chức vị không cao.
Sau mạt thế, anh ta thức tỉnh thuỷ hệ dị năng.
Dị năng của Chu Hàng mặc dù có chút vô dụng, thế nhưng sau khi được Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ đạo, lực chiến đấu của thuỷ hệ dị năng lại kỳ quái tăng lên, còn mạnh hơn so với dị năng mang tính công kích bình thường. Chỉ là, vẻ bề ngoài của Chu Hàng khá lịch sự nhã nhặn, cho nên bị đội ngũ xếp cho công việc thư ký.
Thẩm Tu Lâm mặc dù tự bản thân ra mặt, nhưng cũng không muốn chính mình tự ra trận cò kè mặc cả với người khác.
Tính ra thì việc này vốn phải là chức trách của Lưu Tương Vân, nhưng không biết vì sao tên kia cùng Khâu Dương Dương đến hiện giờ còn chưa trở về.
Thẩm Tu Lâm quyết định, nếu như chờ chút nữa mà hai người vẫn chưa về, vậy phái người đi tìm xem sao.
Ngoài ra, ngoại trừ Chu Hàng, Thẩm Tu Lâm còn dẫn theo một người, Lô Thuỷ.
Lô Thuỷ là phái nữ, tâm tư tương đối nhạy cảm. Thẩm Tu Lâm dẫn Lô Thuỷ theo cũng là để cho cô ấy quan sát một chút “biến hoá” trong quân đội Đế đô.
Hơn nữa, cũng đưa ra một vài ứng cử viên “vừa mắt”.
Cho nên, Lô Thuỷ cũng đi theo.
Thẩm Tu Lâm chỉ dẫn theo hai người như thế, Lô Thuỷ lái xe, Chu Hàng ngồi ở ghế phó lái, còn Thẩm Tu Lâm ngồi ở ghế sau.
Xe của Nghiêm Bính Thắng đi trước dẫn đường.
Cứ như vậy, đoàn người tiếp tục đi về phía trước…
Vào lúc này, Trương Tâm Liên cũng nhận được tin tức trong nhà truyền đến. Chính bởi vì tin tức này, sắc mặt của cô ta lại thay đổi…
Sau đó, Trương Tâm Liên đi tới Hoả Ưng đoàn.
Về phần tới Hoả Ưng làm cái gì, đại khái chỉ có mình cô ta biết mà thôi…
Đời trước, Thẩm Tu Lâm chưa từng tới Đế đô, Đông Phương Hiển theo đó cũng chưa từng xuất hiện.
Quan hệ của Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân vẫn luôn mơ hồ ám muội.
Trương Tâm Liên liên tục xen vào giữa hai người, Lâm Duệ bởi vì đủ mọi loại nguyên nhân mà một mực lui bước tránh đi, Tiếu Thành Quân cũng không cứng rắn từ chối, càng không thẳng thắn bày tỏ hoàn toàn với Lâm Duệ.
Cuối cùng, Lâm Duệ chết vì một âm mưu thần bí nào đó.
Sau đó, Tiếu Thành Quân phát điên, báo thù cho Lâm Duệ, nhưng lại phải chịu nỗi đau mất đi người mình yêu.
Đời này, chính vì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngang trời xuất hiện, khiến cho Tiếu Thành Quân đột nhiên hiểu rõ lòng mình, đêm hôm đó thẳng thắn cự tuyệt, không gặp Trương Tâm Liên.
Thay đổi đã xảy ra.
Hiện giờ, sự tồn tại của mấy người Thẩm Tu Lâm rất có thể sẽ mang đến thay đổi long trời lở đất cho Đế đô, bi kịch đời trước liệu có xảy ra hay không, đã không còn biết được…