Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 170

Xe của Thẩm Tu Lâm và Nghiêm Bính Thắng đi tới phố nam ở Đế đô, rồi rẽ vào phía sau viện nghiên cứu.

Diện tích viện nghiên cứu rất rộng, bên trong cũng có khá nhiều quân nhân đang tập luyện, tất cả các nhà đều có mặt.

Phòng họp của viện nghiên cứu khá lớn, nếu có sự kiện trọng đại xảy ra, mọi người trên căn bản đều sẽ tập trung ở đây.

Khi Nghiêm Bính Thắng dẫn Thẩm Tu Lâm tới, người trong phòng họp đã khá đông, còn chờ bọn họ hơn nửa giờ đồng hồ rồi.

Nhưng mà, không có ai bất mãn khi phải chờ đợi cả.

Trong nửa giờ này, mọi người đều đang suy tính kế hoạch của mình.

Mấy gia tộc, nếu lão gia tử vẫn còn, thì đều có mặt ở đây. Có thể thấy được, mọi người coi trọng đồ vật mà Thẩm Tu Lâm mang tới đến cỡ nào.

Đó chính là thứ thực sự có thể khiến cho toàn nhân loại tiến bộ.

Sau khi Thẩm Tu Lâm ngồi xuống thì lập tức uỷ thác cho Chu Hàng toàn quyền lên tiếng.

Chu Hàng lễ phép chào hỏi từng người đang ngồi ở đây, rồi mới nói “Vãn bối Chu Hàng, còn đây là thiếu gia của nhà chúng tôi, Thẩm Tu Lâm.”

Về phần Lô Thuỷ, Chu Hàng không giới thiệu.

Nghiêm lão gia tử khẽ mỉm cười “Thẩm thiếu đúng là tuổi trẻ tài cao, cứ nhìn mấy đứa nhà tôi mà xem, thật không đáng nói.”

“Haha.” Liên lão gia tử cũng cười “Đúng là không đáng nhắc tới. Trước kia tôi cũng cảm thấy mấy đứa nhỏ trong nhà không tệ lắm, nhưng hiện giờ so sánh ra… Chà chà, đúng là không thể sánh kịp.”

Hai vị lão gia tử vừa mở miệng, bầu không khí trong phòng họp lập tức sôi nổi hơn.

Mọi người cùng nhau khen Thẩm Tu Lâm hết lời, Thẩm Tu Lâm cũng không khiêm tốn, tất cả lời khích lệ đều đón nhận.

Chu Hàng cười híp mắt nghe, sau khi mọi người đã khen xong, nói thẳng “Toàn bộ bản thiết kế chúng tôi đều mang đến, tin rằng mọi người đã thí nghiệm qua hiệu quả của loại vũ khí này, hiện tại, chúng ta thương lượng về vấn đề mua vũ khí thôi…”

Chu Hàng dùng một chữ “mua”.

Nếu là “mua”, vậy khẳng định là phải có thứ lấy ra…

Muốn cho không? Haha, các người giỏi nói đùa quá.

Bên phía Thẩm Tu Lâm bắt đầu đàm phán, còn Đông Phương Hiển dẫn theo Huyết Sát, Lon Thành Uyên và Ngô Tranh lái xe tới phía bắc ngoại ô của Đế đô.

Mấy người đi tới nơi này là do Ngô Tranh dẫn đường.

Trước đó, Ngô Tranh còn từng nghi ngờ thứ mình cảm giác được kia có khả năng nằm trên người của mấy kẻ tìm tới cửa lúc sáng sớm.

Đó là một loại năng lượng thể, thế nhưng năng lượng của nó lại nhiều hơn một chút vật chất khác so với năng lượng thể bình thường.

Chính loại vật chất nhiều hơn kia mới là thứ hấp dẫn Ngô Tranh, khiến cho Ngô Tranh muốn đi tìm.

Thể chất của Ngô Tranh rất đặc biệt, tuy rằng không gian tiến bộ rất lớn, thế nhưng thứ cần thiết cũng nhiều vô cùng.

Đặc biệt là năng lượng, hơn nữa phải là loại năng lượng riêng biệt.

Cho nên, Ngô Tranh tới nhờ Đông Phương Hiển, mà Đông Phương Hiển thì lại cần đi một vòng “tìm hiểu” toàn bộ Đế đô, như vậy, điểm xuất phát ở đâu đều được.

Đến một nơi ở phía bắc ngoại ô, Ngô Tranh nhíu mày “Sao tôi lại thấy… Nơi này có vẻ khá hoang vu.”

Nơi này đúng thật là rất vắng vẻ. Diện tích Đế đô lớn như vậy, chu vi tường thành bao vây rất rộng. Phía Bắc ngoại ô này cũng nằm trong phạm vi bao vây của tường thành.

Thế nhưng, người ở đây lại không có mấy.

Đến ngay cả vấn đề phòng thủ cũng không cẩn thận như các nơi khác.

Chỉ bố trí đơn giản như vậy, căn bản là không thể chống đỡ tang thi và động vật biến dị mới đúng?

Đông Phương Hiển cũng đang nghi ngờ vấn đề này.

Long Thành Uyên nói “Có khi nào họ ẩn trong bóng tối, hoặc là nơi này có các loại camera theo dõi nào đó không? Nếu không, tang thi vây thành, hoặc chỉ cần động vật biến dị lợi hại một chút xuất hiện ở đây thì chắc chắn hậu quả sẽ rất thảm.”

“Camera theo dõi?” Ngô Tranh cảm thấy không hợp lý “Hiện tại không phải là trước mạt thế đâu.”

Sau khi từ trường biến dị, rất nhiều thiết bị điện tử đã không thể dùng nữa.

Đến cả thứ mà hiện tại Đế đô gọi là thiết bị liên lạc, cũng là loại thô sơ nhất, hơn nữa, chỉ để truyền tin mà thôi.

Ra khỏi phạm vi Đế đô thì không thể sử dụng.

Huyết Sát không hiểu mấy vấn đề này, cho nên không lên tiếng.

Đông Phương Hiển đột nhiên nói “Dưới đất.”

“Hả?” Mấy người còn lại đều giật mình, sau đó, ngô tranh phản ứng lại đầu tiên, thử dò xét phía bên dưới mặt đất, thế nhưng cũng không cảm nhận thấy thứ gì.

Huyết Sát lại nói “Có thứ gì đó.”

Long Thành Uyên hơi run lên, bản thân mình là người có thực lực thấp nhất ở đây, tự nhiên sẽ lo lắng chính mình trở thành trói buộc của mọi người.

Long Thành Uyên nói “Dưới đất có cái gì? Tôi không nhận thấy được, chẳng lẽ lại là quái vật giống như ở thành Song Ưu sao?”

Nếu thực sự như vậy, Đế đô gặp rắc rối lớn rồi.

Hơn nữa, Đế đô này cũng không phải chỉ có một thế lực cai quản duy nhất, nếu gặp phải loại quái vật kia, không nói chắc tất cả mọi người có thể đồng tâm hiệp lực đối phó.

Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu “Không phải?”

“Vậy là cái gì?” Long Thành Uyên càng không hiểu.

Ngay đúng lúc này, một đội người xuất hiện “Đông Phương tiên sinh.”

Người dẫn đầu là một trung niên, Đông Phương Hiển đương nhiên là không quen biết đối phương, thế nhưng đối phương lại ngay lập tức nhận ra thân phận của Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Nơi này có ít người trông coi như vậy, là do bên dưới lòng đất có người?”

Người trung niên kia thẳng thắn gật đầu “Đúng vậy.”

Ngô Tranh nhíu mày, nói “Thực lực của mọi người rất mạnh? Người bên dưới đất cũng không kém hơn đúng không? Thế nhưng vì sao tôi lại không cảm nhận được?”

Người kia bình tĩnh nói “Thực lực đương nhiên là không sánh bằng Đông Phương tiên sinh, đây chẳng qua là áp dụng khoa học kỹ thuật trước mạt thế mà thôi.”

Khoa học kỹ thuật trước mạt thế? Ngô Tranh phát hiện, chính mình vẫn quá xem nhẹ vị diện cấp thấp này rồi.

Đông Phương Hiển lại cảm thấy điều này rất bình thường. Nơi này là Đế đô, nếu như không có một ít vật đặc biệt, những người nắm quyền kia cũng sẽ không an ổn.

Thực lực ở thủ đô trung ương, ở một số khía cạnh, hẳn là vượt qua các nơi khác rất nhiều.

Ví dụ như địa phương dưới lòng đất này, ở thành phố N nơi Thẩm gia đang cai quản là không có, cũng sẽ không cho phép nó tồn tại.

Nghĩ đến Thẩm Tu Lâm, ánh mắt Đông Phương Hiển hơi dịu xuống một chút.

“Đông Phương tiên sinh đến nơi này là có nhu cầu gì? Nếu có gì cần, chúng tôi không chừng cũng có thể giúp đỡ một chút.”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Tự chúng ta là được rồi.”

Xem ra là không muốn phía bên mình biết được, người trung niên kia tự hiểu rõ, cũng không kiên trì hỏi nữa.

Mệnh lệnh của phía trên là tuyệt đối hữu hảo, mình đương nhiên sẽ nghe theo.

Nhưng vào lúc này, có hai người vội vã chạy tới.

“Đội trưởng, chỗ kia lại xuất hiện ba tang thi cấp sáu.” Sắc mặt của người hạy tới có chút lo lắng “Hơn nữa, một con trong đó có năng lực đặc thù, tiếng gào của nó khiến cho rất nhiều anh em của chúng ta chịu ảnh hưởng, đầu rất đau, dị năng cũng không thể dùng được mấy, hiện tại đã có thương vong.”

Sắc mặt người trung niên hơi đổi, vội vàng nói với Đông Phương Hiển “Đông Phương tiên sinh, tôi có một chút việc phải đi xử lý, Đông Phương tiên sinh cứ tự nhiên. Nếu như có việc gì cần, Đông Phương tiên sinh cứ gọi một tiếng, người của chúng tôi có thể nghe thấy được.”

Đông Phương Hiển nhíu mày, nói “Ta đi cùng ngươi xem một chút.”

Người kia ngẩn ra, rồi vui vẻ “Vậy thì cảm ơn Đông Phương tiên sinh.”

Hiện giờ bọn họ đã biết Thẩm Tu Lâm là dị năng giả cấp bảy, hơn nữa, người yêu của hắn cũng có cấp bậc giống như vậy, dù kém hơn cũng không được bao nhiêu.

Ở Đế đô cũng không phải là chưa từng thấy qua dị năng giả cấp bảy, thế nhưng những dị năng giả kia đều được bảo vệ, được giấu đi, không hề xuất hiện ở bên ngoài. Cho nên, bọn họ rất ít khi được thấy, cơ hội hợp tác cũng không có.

Đông Phương Hiển nói muốn ra tay, bọn họ đương nhiên rất vui vẻ.

Chỉ là, vui thì vui, bọn họ cũng biết Đông Phương Hiển quan trọng thế nào đối với Thẩm Tu Lâm. Nếu như y bị thương, bọn họ cũng khó mà bàn giao với Thẩm thiếu.

Cho nên, bọn họ nhất định phải vừa quan sát học hỏi kinh nghiệm, vừa tập trung tinh thần không thể để cho đối phương bị thương.

Mấy người Đông Phương Hiển đi theo người trung niêm kia tới một nơi.

Nơi này khá giống với trang viên, bên ngoài nối liền với một hồ nước.

Hiện tại, tất cả mọi người đều tập trung ở bên cạnh hồ nước.

Ven hồ lúc này xuất hiện ba con tang thi cấp sáu.

Một con tang thi trong đó là song hệ dị năng, vô cùng lợi hại… Nó phất tay một cái đã khiến cho dị năng giả phía đối diện bay ngược ra ngoài, hơn nữa, dị năng của nó còn mang theo độc tính.

Đông Phương Hiển hơi híp mắt lại, cảm giác trên người của ba tang thi này… có gì đó khá kỳ quái.

Ánh mắt của Ngô Tranh cũng tập trung tại trên người ba tang thi kia, truyền âm nói với Đông Phương Hiển “Cảm giác ấy lại xuất hiện, tôi muốn nghiên cứu tinh hạch của chúng nó.”

“Chúng nó” mà Ngô Tranh nói tới chính là ba con tang thi đối diện. Nguồn:

Đông Phương Hiển gật đầu.

Ngô Tranh nói “Tôi thử đối phó với chúng nó xem sao, nhưng tôi nói trước, nếu chúng nó bị tôi giết, tất cả tinh hạch thuộc về tôi.”

Người trung niên hơi ngạc nhiên, rồi lập tức đồng ý “Đương nhiên là được.”

Ngô Tranh lại nói “Để cho người của anh đều lui về phía sau đi, miễn cho sau khi tôi giết xong tang thi bọn họ lại không chịu để tôi lấy tinh hạch, muốn tranh công với tôi.”

Khoé miệng người trung niên hơi giật giật, cảm thấy cách nói chuyện của người này thực sự quá trực tiếp, có chút… không êm tai.

Nhưng mà tính tình của những người có thực lực mạnh đều rất kỳ quái, chính mình gặp qua cũng không thiếu.

Hiện giờ là mạt thế, cường giả đứng đầu!

Vì vậy, người trung niên này nói “Không thành vấn đề, nhưng vị tiên sinh này xin bảo trọng chính mình, nếu cần giúp đỡ, cứ lên tiếng là được.”

Đây là muốn Ngô Tranh tự lượng sức mình, làm theo khả năng.

Ngô Tranh không thèm để ý, lao thẳng tới chỗ tang thi.

Người trung niên ra lệnh, cho người của mình rút lui về phía sau.

Người ở đây đều là quân nhân, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, toàn bộ đám người lập tức rút lui.

Phía bên kia, Ngô Tranh bắt đầu tấn công…

Vốn là người trung niên còn có chút nghi ngờ năng lực của Ngô Tranh, thế nhưng hiện tại… hoàn toàn không thể nói được cái gì nữa.

Phương thức chiến đấu mà Ngô Tranh lựa chọn là… lao vào vật lộn, đánh tay không với ba con tang thi. Phương thức như thế thực sự là không có người nào dám lựa chọn.

Nếu bị móng vuốt của tang thi cấp sáu túm được, thì không phải là chuyện đùa nữa rồi.

Coi như là dị năng giả cũng sẽ bị nhiễm bệnh độc.

Thế nhưng, Ngô Tranh nhìn gầy yếu như thế mà lại dám chọn phương thức chiến đấu này, hơn nữa, móng vuốt của tang thi đều không thể chạm được vào Ngô Tranh.

Không tới năm phút, Ngô Tranh đã xử lý xong hai con tang thi cấp sáu, song hệ tang thi mạnh nhất còn dư lại muốn chạy trốn, cuối cùng cũng bị Ngô Tranh túm trở lại, lập tức giải quyết.

Ba viên tinh hạch xuất hiện trong tay Ngô Tranh. Ngô Tranh nhìn ba viên tinh hạch có chút xuất thần.

Từ khi Ngô Tranh bắt đầu chiến đấu cho tới khi cầm được ba viên tinh hạch trong tay, tổng thời gian cũng chỉ là sáu phút mà thôi.

Trong lòng người trung niên lúc này vô cùng mất bình tĩnh, thế nhưng vẫn cố nén xuống.

Thấy Ngô Tranh nhìn chằm chằm ba viên tinh hạch kia, người này cẩn thận hỏi “Có điều gì không đúng sao?”

Ngô Tranh không trả lời đối phương, chỉ tập trung nhìn tinh hạch, một lát sau mới cất tinh hạch đi.

Đông Phương Hiển hỏi “Những tang thi này từ đâu tới?”

“Mọi người nhất định không tin, nhưng chúng nó thực sự từ trong hồ nước kia bò lên.”

“Cái gì? Hồ nước?” Huyết Sát không hiểu “Hồ nước này cũng không lớn cho lắm, trong đó lại có tang thi?”

“Ngoại trừ tang thi còn có rất nhiều động vật biến dị đều từ trong đó bò lên. Chúng tôi đã từng nghĩ cách thanh lý triệt để hồ nước này, thế nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù nước bên trong hồ bị rút cạn, cũng không phát hiện ra tang thi. Đến ngày tiếp theo, nước hồ lại đầy như cũ. Rồi sau đó, tang thi và các thứ khác lại từ bên trong bò lên.”

Người trung niên ngừng một chút, lại nói “Trước đây thì chỉ có tang thi cấp ba, cấp bốn xuất hiện thôi. Hiện giờ thì đều biến thành cấp năm, cấp sáu. Mỗi lần chúng xuất hiện, phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới có thể giải quyết.”
Bình Luận (0)
Comment