Người nhân viên kia bưng khay rượu đi vào.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chỉ liếc nhìn qua.
Nhân viên kia đặt khay rượu xuống trước mặt Lãnh Thu Ngôn một cách tự nhiên nhất.
Lãnh Thu Ngôn mở chai rượu, rót ra.
“Thẩm thiếu, uống thêm vài chén đi.”
Những người khác cũng dồn dập mời uống.
Thẩm Tu Lâm không có vấn đề gì nói “Được.”
Đông Phương Hiển cũng không có ý kiến gì.
Chén rượu được rót đầy, đưa đến trước mặt Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm nhấc chén rượu lên, ngửi một cái “Rất thơm.”
“Mùi vị càng tuyệt hơn.” Lãnh Thu Ngôn cười nói.
“Vậy sao?” Thẩm Tu Lâm tuỳ ý đáp một tiếng, sau đó chuyển hướng sang Đông Phương Hiển bên cạnh.
“Đông Phương, ngửi một chút?”
Đông Phương Hiển nhận chén rượu, ngửi một cái, sau đó nhàn nhạt nói “Cũng không tệ lắm.” Ngón tay y sờ một cái trên chén rượu.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười uống một hơi cạn sạch chén rượu kia.
Ánh mắt Lãnh Thu Ngôn nhất thời loé lên.
Ánh mắt mấy người khác cũng sáng lên.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm liên tục uống hai chén.
Ngay cả Đông Phương Hiển cũng uống một chút.
Hơn mười phút sau, cửa phòng lần thứ hai mở ra, sau đó vài thiếu niên thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đi vào.
Mấy người nam nữ này không ai là không đẹp, nối đuôi nhau tiến vào, liên tiếp đi tới bên người mấy vị đại thiếu gia.
Bên phía Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không ngoại lệ.
Nhưng Thẩm Tu Lâm không cho người khác tới gần Đông Phương Hiển, bên phía hắn cũng chỉ cần một người bồi rượu.
Thiếu niên này cũng phi thường hiểu ý, tựa hồ biết rằng Thẩm Tu Lâm không thích tiếp xúc gần gũi. Cậu ta chỉ đứng rót rượu.
Sau đó, thiếu niên cầm tới một gói thuốc lá, đốt một điếu cho Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm thiếu, mời hút.”
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối.
Khi Thẩm Tu Lâm vừa hút thuốc, Lãnh Thu Ngôn đứng lên “Ta đi vệ sinh chút.” Nói xong, Lãnh Thu Ngôn đánh tiếng với mọi người rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn, tiếp tục hút thuốc.
Lãnh Thu Ngôn vừa đi chưa đến ba phút, Thẩm Tu Lâm còn chưa kịp hút xong điếu thuốc, mới hút được một nửa thì cửa phòng bị phá từ bên ngoài.
Sau đó, mấy người cảnh sát trên tay đeo băng “Tập độc” trực tiếp chạy vào. (“Tập độc” là bất ngờ tập kích để bắt người dùng/mua/bán ma tuý, một kiểu chống tệ nạn liên quan đến ma tuý, thuốc phiện)
Mấy vị thiếu gia sắc mặt đều thay đổi.
“Đồng chí cảnh sát, chúng ta chỉ uống rượu thôi, không dùng ma tuý.”
“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, chuyện gì thế này, chúng ta chỉ đang tụ hội thôi. Các ngươi muốn làm gì?”
“Đồng chí cảnh sát…”
Một đám Đại thiếu gia ngươi một lời, ta một câu nói ra.
Những người cảnh sát này chỉ nhàn nhạt nói “Chúng ta nhận được tin, có người ở đây dùng ma tuý.”
Vị cảnh sát kia nói, tầm mắt chuyển hướng tới bên phía Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm.
Hiện tại, trên tay Thẩm Tu Lâm còn có thuốc lá.
Cảnh sát kia giơ tay, “Lấy tới kiểm tra đi.”
Phía sau người này, một cảnh sát khác tiến lên, trong tay còn cầm theo máy kiểm tra ma tuý.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Ma tuý? Ta đường đường là Thẩm gia Đại thiếu gia lại dùng ma tuý? Ha ha, thực sự là trò cười bậc nhất thiên hạ. Các ngươi có thể kiểm tra, thế nhưng, nếu như kiểm tra được đây không phải là ma tuý, các ngươi muốn xử lý như thế nào?”
Mặc dù giống như đang đàm phán, lại giống như đang nói chuyện cười, nhưng đôi mắt Thẩm Tu Lâm lại có chút doạ người.
Cảnh sát kia phát hiện chính mình bị đôi mắt này doạ sợ.
Người này cảm thấy bản thân cũng bắt đầu lo lắng.
Nghĩ tới thân phận của mấy vị đại thiếu gia này… kỳ thực vẫn có chút e ngại.
Nhưng mà, cảnh sát cũng biết, mọi chuyện vốn đã được chuẩn bị tốt.
Lần hành động này là lại do chính thượng cấp trực tiếp phát lệnh.
Cho nên, người cảnh sát này tuy cảm thấy ánh mắt Thẩm Tu Lâm khiến cho người khác sợ hãi, vẫn căng thẳng lên tiếng “Vị tiên sinh này, mời ngài hợp tác kiểm tra.”
“Ta cũng không nói không hợp tác cái gì.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Ta chỉ nói là, vạn nhất không phải, như vậy, các ngươi phải làm gì bây giờ?”
Cảnh sát kia cả người nhất thời cứng ngắc hai phần.
Trong lúc cảnh sát còn muốn nói gì, Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Kiểm tra, ta nhất định sẽ hợp tác. Thế nhưng trong lúc mấy vị anh em chúng ta đang tụ họp, lại vô duyên vô cớ tới kiểm tra… Điểm này, ta khẳng định là có việc muốn làm, ta cần gọi điện thoai cho đoàn luật sư.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm trực tiếp gọi điện thoại.
Gọi đến cho đoàn luật sư danh tiếng của Thẩm thị.
Mấy vị cảnh sát không dám ngăn cản, hoặc là nói, không có lý do để ngăn cản.
Cho dù thực sự bị bắt vì dùng ma tuý, ở đồn cảnh sát, điện thoại cần gọi thì vẫn có thể gọi.
Điện thoại của Thẩm Tu Lâm gọi không tới sáu phút đồng hồ, tổng cộng mười vị luật sư nổi tiếng chạy đến.
Tốc độ nhanh như vậy thực làm cho người khác hoài nghi, những người này căn bản là sớm đã chờ ở bên ngoài, bằng không sao có thể đến nhanh như thế này.
Mấy vị cảnh sát đến bắt người, lại thấy Thẩm Tu Lâm bình tĩnh như thế thì trong lòng không khỏi đều có chút bồn chồn.
Đoàn luật sư vừa đến, ngay lập tức khiếu nại cảnh sát.
Mấy cái miệng của luật sư bình thường đương nhiên là chết đều có thể nói thành sống, chứ đừng nói đến luật sư nổi tiếng có tài.
Bàn bạc một lúc, một vị luật sư dẫn người cảnh sát cầm theo máy móc đến trước mặt Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm thiếu, có thể kiểm tra.”
Thẩm Tu Lâm không có vấn đề gì nói “Được, vậy bắt đầu đi.”
Người cảnh sát kia cứng ngắc sử dụng máy móc, cẩn thận kiểm tra…
Nhưng là, cuối cùng, mặt vị cảnh sát này càng ngày càng tái đi.
Luật sư lạnh lùng nói “Đây không phải là ngoại trừ chất cồn thì cái gì khác cũng không có hay sao?”
Vị cảnh sát dẫn đầu trong lòng liền bắt đầu hồi hộp.
Luật sư đi đến trước mặt người này, ghi lại mã số cảnh sát của đối phương, nhàn nhạt nói một câu “Chờ giấy gọi của toà án đi, cảnh sát Vương.”
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lãnh Thu Ngôn xuất hiện.
“Chuyện gì thế này?” Lãnh Thu Ngôn nhíu mày “Đây là chúng ta mấy người anh em tụ hội thôi, tại sao lại có nhiều cảnh sát xuất hiện như vậy?”
Vị cảnh sát kia thấy Lãnh Thu Ngôn xuất hiện, ánh mắt hơi ảm đạm, cắn răng nói “Xin lỗi, là chúng ta không có điều tra rõ ràng, thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi à?” Thẩm Tu Lâm cười ha ha “Thế giới này, nếu xin lỗi có tác dụng, như vậy còn cần đến cảnh sát làm cái gì? A, quên mất, các ngươi đều là cảnh sát hết…”
Mọi người một câu đều không dám nhiều lời.
Thẩm Tu Lâm lười biếng đứng lên “Nếu kiểm tra ra ta không dùng ma tuý, như vậy thiếu gia ta đây có thể rời khỏi chưa?”
Cảnh sát tự nhiên không ai dám nói không thể.
Lãnh Thu Ngôn nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Xin lỗi Thẩm thiếu, xảy ra sự việc như vậy, là do ta sai lầm.”
“Ha ha.” Thẩm Tu Lâm trào phúng nở nụ cười “Đương nhiên là sai lầm của Lãnh đại thiếu. Lần sau tụ hội như vậy Lãnh đại thiếu vẫn là đừng tiếp tục tìm ta, ta cũng không muốn vô duyên vô cớ vào đồn cảnh sát ngồi, bị truyền thông đồn đãi tin tức cái gì mà Thẩm gia Đại thiếu gia dùng ma tuý, đây không phải là… lừa dối người khác à?”
Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn hơi đổi một chút.
Dưới trường hợp nhiều người như vậy mà bị mất mặt, Lãnh Thu Ngôn trong lòng cực kỳ hận, nhưng lại không thể không nuốt xuống cơn giận này…