Thẩm Tu Lâm trực tiếp mang Đông Phương Hiển rời đi.
Lúc đi thực sự là vừa tiêu sái vừa hung hăng.
Mấy vị luật sư Thẩm Tu Lâm gọi tới không đi. Họ chính là muốn tạo phiền phức cho mấy vị cảnh sát tập độc kia.
Nói chính xác hơn, thật ra là đang gây sự với Lãnh Thu Ngôn.
“Lãnh đại thiếu tổ chức tụ hội, sao có thể có mấy thứ đồ rác thải như ma tuý được chứ? Có phải Lãnh đại thiếu cũng bị người tính kế không?”
“Lãnh đại thiếu, Thẩm thiếu của chúng ta cư nhiên bị tiếng oan là dùng ma tuý, ngươi biết có chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Lãnh đại thiếu, thứ lỗi cho ta mạo muội, hiện tại bên ngoài ai cũng biết Thẩm gia cùng Lãnh gia có mâu thuẫn trong thương nghiệp, xin hỏi Lãnh đại thiếu vì lý do gì mà tổ chức tụ hội vào hôm nay?”
“Lãnh đại thiếu…”
Nói chung, mấy vị luật sư này thực sự học theo tác phong của Thẩm Tu Lâm, nói câu nào thì câu đấy đều đắc tội với người ta hết cả.
Đến cuối cùng, sắc mặt Lãnh Thu Ngôn đã hoàn toàn đen kịt.
Mấy thứ này, Thẩm Tu Ngôn lại không nhìn thấy, hắn hiện giờ đã cùng Đông Phương Hiển ra đến bên ngoài, cũng đã ngồi lên xe của bọn họ.
“Ha ha ha.” Thẩm Tu Lâm liên tiếp cười ra tiếng.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương một chút, vừa không hiểu lắm, vừa cảm thấy cũng có chút buồn cười.
“Buồn cười như vậy?” Đông Phương Hiển nói.
“Dĩ nhiên.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Quả thật là rất buồn cười. Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn quá khó coi. Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương trốn ra cũng không biết có thể thoát khỏi cạm bẫy của người kia hay không?”
Nói tới đây, khoé miệng Thẩm Tu Lâm hơi hơi nhếch lên ý cười.
Đông Phương Hiển nghe vậy nói “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cái này muốn xem bọn họ có bao nhiêu thông minh.” Thẩm Tu Lâm cười nói.
Đông Phương Hiển không nói gì nữa.
Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên xoay qua “Hôm nay Đông Phương có mệt không?”
Đông Phương Hiển có chút ngoài ý muốn lắc đầu “Làm sao lại mệt được.”
Thẩm Tu Lâm cười cười “Không mệt là tốt rồi.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm một chút, chậm rãi rũ mắt xuống, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói nữa, khởi động xe.
Ngày thứ hai, N thị có hai tin tức lớn.
Tin đầu tiên, trong buổi tụ hội của Lãnh gia Đại thiếu gia Lãnh Thu Ngôn, thậm chí có người vu oan Thẩm gia Đại thiếu gia dùng ma tuý. Đây chính là tụ hội của Lãnh gia Đại thiếu gia a.
Tin thứ hai, nghe đâu, cũng trong buổi tụ hội của Lãnh đại thiếu, Châu gia Đại thiếu gia Châu Hải Ninh cùng Chu gia Đại thiếu gia Chu Cửu Dương rời đi trước, ở trên đường cùng người chơi xe rung. (xe rung có nghĩa là ** trên xe, xe nó rung rung cho vui đó mà, ai kêu mãnh liệt quá thì nó mới rung được chứ.)
Hai người vốn nên về thăm Châu gia lão gia lại ở trên đường cùng người khác chơi xe rung?
Đây thật là thiên hạ kỳ văn a.
Hai tin tức lớn ngày hôm nay cơ hồ “vang danh” toàn bộ N thị.
Châu gia lão gia tử cùng Chu gia lão gia tử nổi giận lôi đình.
Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều bị gia pháp trừng phạt.
Hai người liên tục cường điệu bọn họ là bị người khác tính kế.
Thế nhưng, nếu đúng như vậy thì sao?
Kết quả đã có, coi như biết rõ là bị tính kế, hậu quả cũng do chính bản thân chịu.
Huống chi, làm Đại thiếu gia Châu gia và Chu gia, bị thiệt thòi như vậy là do năng lực bản thân thôi.
Ngươi lợi hại chút, ngươi cẩn thận chút, có thể xảy ra chuyện như vậy sao?
Cho nên, Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều bị phạt gia pháp.
Cũng vào lúc này, Lãnh Thu Ngôn đang ở cùng Lãnh Truyện Phong.
“Ngươi nói ngươi cũng không biết nguyên nhân Thẩm Tu Lâm đột nhiên thay đổi?”
“Đúng thế.” Liếc nhìn anh cả sắc mặt khó coi, Lãnh Truyện Phong nhẹ nhàng nói “Trước đây vẫn luôn rất tốt, bỗng nhiên liền biến thành như vậy, ta cũng không hiểu nguyên nhân là cái gì.”
“Ngươi có đi tìm hắn chưa?”
“Đã tìm, sắc mặt của hắn rất lạnh lùng, căn bản không muốn thấy ta, vào lúc đó bên cạnh hắn đã có nam nhân khác kia.”
Lời nói này của Lãnh Truyện Phong rất bình tĩnh, thế nhưng đáy mắt còn có chút không cam lòng.
Lãnh Thu Ngôn cắn môi, một lát sau, nhàn nhạt nói “Ngươi lại hẹn gặp hắn một lần, tìm cơ hội…”
Trong mắt Lãnh Thu Ngôn loé lên ánh sáng lạnh, trong lúc hai anh em đang mưu đồ bí mật, Thẩm Tu Lâm bên kia đang cùng Đông Phương Hiển tu luyện.
Có Đông Phương Hiển chỉ điểm, tốc độ Thẩm Tu Lâm tiến bộ cực kỳ nhanh.
Khi cách mạt thế mười chín ngày, một tầng luyện thể của Thẩm Tu Lâm rốt cuộc đạt được đại viên mãn, chính thức tiến vào tầng thứ hai – Kéo dài.
Kéo dài có ý là dùng tinh thần lực biến thành hình dạng sợi tơ, sợi tơ kéo dài đến đâu thì có thể công kích đến đó.
Như hiện tại, tinh thần lực dù chỉ có thể kéo dài dưới hình dạng sợi, nhưng đạt tới tầng thứ ba, có thể dùng hình dạng lưới để kéo dài.
Đương nhiên, có thể kéo dài được bao nhiêu, tạo được lực công kích mạnh như thế nào, hoàn toàn dựa vào độ mạnh yếu của người triển khai.
Khi công pháp tu luyện tinh thần lực đạt đến tầng thứ hai, đẳng cấp dị năng của Thẩm Tu Lâm cũng đạt đến cấp ba cao nhất, gần đến cấp bốn.
Tốc độ tu luyện nhanh như vậy là điều Thẩm Tu Lâm trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Hôm đó, Thẩm Tu Lâm kết thúc tu luyện lúc hơn năm giờ chiều.
Đông Phương Hiển đúng lúc này cũng từ gian phòng của mình đi ra.
Thẩm Tu Lâm nghe thấy tiếng động nên bước nhanh ra mở cửa phòng, ngay khi Đông Phương Hiển vừa đi tới trước cửa phòng Thẩm Tu Lâm.
Hành động của Thẩm Tu Lâm gây ra tiếng động lớn, làm cho Đông Phương Hiển dừng lại nhìn.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Đông Phương, cách mạt thế cũng không còn bao nhiêu ngày, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nhất thời không nói gì.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, chờ đối phương trả lời.
Một lát sau, Đông Phương Hiển đáp ứng lời mời này.
Thẩm Tu Lâm thấy Đông Phương Hiển đồng ý, không thể không thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nói “Vậy chúng ta đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm miệng hơi nhếch, đi lên phía trước.
Đông Phương Hiển đáp ứng khiến tâm tình của hắn rất sung sướng, còn nguyên nhân, hắn tạm thời không dám nghĩ sâu…
Đông Phương Hiển đi ở phía sau nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tu Lâm rõ ràng vui vẻ hoạt bát hơn hai phần, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút phức tạp…