Lâm Thuyết ngồi đợi trong phòng khách của biệt thự đủ hai giờ, cầu thang mới truyền tới thanh âm.
Lâm Thuyết đột nhiên đứng lên, câu nệ nhìn sang “Đông Phương tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy, ta là Lâm Thuyết.”
Đông Phương Hiển chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.
“Chuyện gì?” Đông Phương Hiển ngồi xuống ghế salon, nhàn nhạt hỏi.
Lâm Thuyết bị khí thế của Đông Phương Hiển ngăn chặn, chỉ cảm thấy không khí trong biệt thự ngưng trệ trong nháy mắt.
Nhịn xuống khó chịu, Lâm Thuyết cung kính nói “Đông Phương tiên sinh, không gian vòng tay tựa hồ có hơi biến hoá, ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng không biết có hay không tạo thành ảnh hưởng đối với các loại cây trồng trong không gian.”
Đông Phương Hiển nghe vậy nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Thuyết.
“Đẳng cấp tinh thần lực của ngươi tăng lên, không gian thực sự sẽ có biến hoá, là thay đổi tốt, sau này chính ngươi sẽ rõ.”
Lâm Thuyết lúc này mới yên tâm, cúi người một cái “Đa tạ Đông Phương tiên sinh chỉ điểm.”
Đông Phương Hiển không nói gì, tầm mắt cũng đã sớm rời khỏi trên người Lâm Thuyết, tựa hồ nhìn gì đó trong biệt thự, lại tựa hồ không nhìn cái gì.
Lâm Thuyết chỉ cảm thấy vị Đông Phương tiên sinh này rất thần bí, tính tình lại cổ quái, khiến cho người khác có chút sợ sệt, mà bản thân chính mình cũng thấy không hợp với biệt thự này.
Vì vậy, Lâm Thuyết nói “Đông Phương tiên sinh, ta trước cáo từ.”
Đông Phương Hiển không đáp lại một tiếng.
Lâm Thuyết cũng không dám nói thêm cái gì, cẩn thận rời đi.
Biệt thự lần nữa khôi phục bình tĩnh, Đông Phương Hiển ngồi trên ghế salon không biết đang suy nghĩ gì.
Đời trước mạt thế hàng lâm là vào 12 giờ khuya.
Cách mạt thế còn sáu tiếng, Thẩm Tu Lâm ở tại Thẩm gia, tỉnh lại từ trong tu luyện.
Nhìn sắc trời bên ngoài, Thẩm Tu Lâm rời phòng, đi xuống dưới lầu.
Dương Phân nhìn thấy cháu trai xuống lầu vội nói “Tu Lâm, chuẩn bị ăn cơm tối.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ông nội và ba con đều ở nhà?”
“Có, bọn họ đều ở trong thư phòng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đợi chút rồi ăn cơm, con cũng vào thư phòng một chút.”
Dương Phân tự nhiên là không phản đối.
Hiện tại chuyện gì quan trọng nhất nàng cũng biết.
Lập tức mọi thứ trước đây đều sẽ thay đổi.
Mạt thế a, thật không biết đó là thế giới đáng sợ đến thế nào.
Thẩm Tu Lâm tới thư phòng, gõ cửa một cái, đi vào.
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm lão gia tử nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đi vào đều đứng lên.
“Tu Lâm.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Còn có sáu tiếng thời gian, mọi người tối hôm nay chú ý nghỉ ngơi.”
Thẩm Hoa Phong gật đầu “Còn con? Ở đây hay quay về biệt thự của con?”
“Chỗ của con chỉ có thể làm cứ điểm tạm thời, ở nơi đó sinh hoạt cũng không được tốt, nhưng có thể đặt đồ.”
Thẩm Hoa Phong gật đầu “Vật tư chúng ta chuẩn bị đã khá đầy đủ, thế nhưng vật tư nhiều như vậy, cũng sẽ khiến cho người khác ghen ghét.”
“Không sao.” Thẩm Tu Lâm cũng không để ý chuyện này “Con sẽ xử lý.”
Thẩm Hoa Phong có chút lo lắng nói “Tu Lâm a, con gần đây cùng vị Đông Phương tiên sinh kia…”
Thẩm Tu Lâm hơi mím chặt môi.
Thẩm Hoa Phong cùng lão gia tử liếc nhìn nhau một cái, lại không biết nên nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Vấn đề bên Đông Phương Hiển mọi người không cần lo lắng, con sẽ giải quyết.”
Thẩm Hoa Phong thở phào một cái “Vậy được, con tự mình quyết định là được.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Con đề nghị mọi người tối nay vẫn là tách ra ngủ, như vậy tương đối an toàn hơn.”
Thẩm Hoa Phong lắc đầu “Không cần, ta và mẹ con nhất định sẽ ở bên cạnh nhau, ông nội cùng bà nội cũng không muốn tách ra. Trong nhà hai người giúp việc cùng tất cả thủ hạ cũng an bài xong, đều tách nhau ra, con yên tâm đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Sắp xếp xong xuôi là được rồi.”
Thẩm lão gia tử nói “Được rồi, không nói nữa, đến giờ cơm tối rồi. Bên dưới chắc đang sốt ruột chờ, chúng ta nên đi xuống.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vâng, chúng ta đi xuống thôi.”
Trong lúc ăn cơm tối, Hứa Du Nhiên không ngừng gắp đồ ăn cho con trai.
“Tu Lâm, con ăn nhiều một chút.”
Bà nội Dương Phân cũng nói “Đúng thế, Tu Lâm, con ăn nhiều thêm đi.”
Thẩm Tu lâm bất đắc dĩ nói “Con biết rồi, mọi người cũng ăn đi, con muốn ăn cái gì thì sẽ tự gắp.”
“Được rồi.” Dương Phân cười nói “Vậy con ăn nhiều chút, về sau cũng không biết có thể còn nhàn nhã ăn cơm như thế này không nữa.”
Dương Phân dâng lên chút thương cảm.
Không nghĩ tới, già rồi, phút cuối cùng, phút cuối cùng lại phải đối mặt với mạt thế…
“Được rồi, so với mọi người, chúng ta biết sớm hơn, đồng thời có chuẩn bị, đã không tệ.” Thẩm lão gia tử mở miệng nói.
Dương Phân cười vỗ đầu của mình “Đúng vậy, ta bà già này, suốt ngày thích suy nghĩ.”
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Bà nội cũng không cần lo lắng, chúng ta người một nhà có thể ở bên nhau, so với mọi thứ đều quan trọng hơn.”
“Ừ, ừ.” Dương Phân đột nhiên gật đầu “Tu Lâm nói rất đúng, chúng ta người một nhà ở bên nhau, so với tất cả đều quan trọng hơn.”
Kế tiếp, bữa cơm này, mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong cơm tối, nhìn đồng hồ, Thẩm Tu Lâm đứng suy nghĩ một chút, vẫn là lái xe ra ngoài…
Nơi hắn đến, đương nhiên là biệt thự phía đông ngoại thành của hắn.
Sau ngày đó, thời gian kỳ thực cũng không tính mấy ngày, thế nhưng, cảm giác thật giống như đã trải qua mấy đời.
Thẩm Tu Lâm lái xe tới biệt thự, bên trong biệt thự tối đen như mực, một chút ánh đèn đều không nhìn thấy.
Ngồi trong xe, Thẩm Tu Lâm không lập tức xuống xe.
Hắn trước giờ không hút thuốc lá, thế nhưng giờ khắc này lại cảm thấy được có chút buồn bực, vì vậy, hắn lấy một gói thuốc lá từ trong xe ra.
Cầm lấy bật lửa châm một điếu, Thẩm Tu Lâm kẹp thuốc giữa ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải, tuỳ ý thuốc lá tự cháy, thỉnh thoảng mới hút một lần.
Như vậy, hút đủ sáu điếu thuốc, Thẩm Tu Lâm mới phủi hết khói bụi, xuống xe.
Cảm nhận gió thổi tới, thực sự khó tưởng tượng sau đó không lâu mạt thế sẽ hàng lâm.
Thẩm Tu Lâm tình nguyện một đời trước của chính mình chỉ là một giấc mơ, tình nguyện đời này tất cả mọi thứ đều sẽ không xảy ra…
Mạt thế, không chỉ là một danh từ.
Nó đại biểu, là vô tận tử vong cùng giết chóc.
Loại tử vong cùng giết chóc kia quá mức đáng sợ, mặc dù là người cứng rắn nhất cũng sẽ có thời điểm mệt mỏi.
Loại mệt mỏi kia, không chỉ tới từ thân thế, càng là ảnh hưởng tới thần kinh con người.
Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu nhìn một chút chân trời, sau đó chậm rãi đi vào biệt thự.
Đông Phương Hiển lúc Thẩm Tu Lâm vừa tới kỳ thực đã biết.
Nhưng mà cũng chỉ biết mà thôi.
Đông Phương Hiển không có ý định đi xuống, y thậm chí không có ý định chú ý tới.
Chỉ là, tinh thần lực có chút mất khống chế, vẫn không tự chủ được hướng về phía bên kia.
Vì vậy, “nhìn thấy” cảnh tượng đối phương hút thuốc lá.
Đông Phương Hiển bỗng nhiên có chút trầm mặc.
Không, xác thực mà nói, y vẫn luôn trầm mặc như vậy.
Chỉ là, lúc này tựa hồ có thêm chút gì đó.
Sau đó, Đông Phương Hiển thấy được tình cảnh Thẩm Tu Lâm nhìn bầu trời.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng tinh thần lực không cảm giác được tâm tình đối phương, chỉ có thể “nhìn thấy” được động tác của đối phương, mà y lại có thể cảm giác được khí tức trên người Thẩm Tu Lâm truyền tới.
Ngoại trừ cô tịch, tựa hồ còn có một chút thê lương, mà loại thê lương này khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Đông Phương Hiển chậm rãi rũ mắt.
Lúc này, mặc dù không dùng tinh thần lực cũng nghe được phía dưới cửa chính biệt thự truyền tới thanh âm mở ra.
Thân thể Đông Phương Hiển không tự chủ được căng thẳng.
Sau khi Thẩm Tu Lâm đi vào biệt thự, cũng không mở đèn lên.
Đối với hắn bây giờ mà nói, ban đêm có thể nhìn thấy mọi thứ đã không phải là vấn đề.
Cho nên, mặc dù không có mở đèn, thế nhưng Thẩm Tu Lâm đều có thể nhìn rõ tất cả bài trí trong phòng.
Nhìn một chút phòng khách, Thẩm Tu Lâm mím môi, đi lên lầu hai.
Đến trước cửa phòng mình, Thẩm Tu Lâm dừng lại, ánh mắt nhìn hướng gian phòng bên kia của Đông Phương Hiển một lúc, sau đó mới đi vào phòng của mình.
Vào đến trong phòng, Thẩm Tu Lâm mở đèn lên.
Đèn bật, Thẩm Tu Lâm nhìn cách bài trí gian phòng có chút quen thuộc, trong lòng lại thấy hơi phức tạp.
Hắn không đi nữa, nằm xuống trên giường.
So với đời trước vô tri vô giác đón đợi mạt thế hàng lâm, hiện tại, chờ đợi mạt thế bắt đầu là một loại cảm nhận khác.
Thẩm Tu Lâm mở cửa sổ phòng ra, gió từ bên ngoài thổi vào.
Gió thổi qua người Thẩm Tu Lâm, cả người hắn dựa ở đầu giường, tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Còn kém một canh giờ là đến 12 giờ đêm, Thẩm Tu Lâm từ trên giường đứng dậy, sau đó đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ này vốn là cửa sổ rất lớn nằm sát đất, Thẩm Tu Lâm ngồi ở bên cạnh cửa sổ, sau đó dựa lưng vào vách tường bên cạnh.
Hắn tin rằng, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Thời gian từng chút một nhích tới 12 giờ.
Khu biệt thự ngoại thành phía đông vốn ít người, yên tĩnh, không khí cũng rất tốt.
Đây chính là nguyên nhân lúc trước Thẩm Tu Lâm lựa chọn ở nơi đây.
Đèn đường bên ngoài khu biệt thự vẫn rất sáng, Thẩm Tu Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.
Tiếng chuông báo 12 giờ còn chưa vang lên, bỗng nhiên, chân trời xuất hiện mưa sao băng.
Không, đây không phải là mưa sao băng, là biến dị thiên thạch.
Thẩm Tu Lâm trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nhìn từng cái điểm sáng nhỏ kia.
Chính những điểm sáng nhỏ này, trở thành mồi dẫn lửa biến đổi lớn vô cùng.
Nếu như không có những thứ này, mặc dù thật sự như Đông Phương Hiển nói, thiên địa linh khí mất thăng bằng, cũng sẽ thực sự chế tạo ra ý thức hải.
Thẩm Tu Lâm vội vã thay đổi thành tư thái tu luyện, hắn cảm giác được có một chút không rõ là đồ vật gì tựa hồ đang muốn tiến vào ý thức hải của hắn.
Bản năng trực giác nói cho Thẩm Tu Lâm, vật kia, không thể để nó đi vào.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm triển khai tinh thần lực của mình, đem vật không biết tên ẩn chứa lực lượng kia khống chế ở bên ngoài thân thể.
Ngay tại lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đông Phương Hiển đi vào.
Thẩm Tu Lâm lúc này đã tiến vào trạng thái nhập định, thế nhưng Đông Phương Hiển đến hắn vẫn biết.
Đang muốn mở mắt, lúc này, thanh âm Đông Phương Hiển truyền đến “Không nên cử động, tập trung tu luyện, lực lượng kia có thể luyện hoá được, ngươi đem nó đưa vào ý thức hải, ta trợ giúp ngươi đồng thời luyện hoá nó, đối với ngươi mới có lợi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, tinh thần lực vốn đang điều động ngăn trở nguồn sức mạnh không biết tên kia ở bên ngoài ý thức hải, thế nhưng nếu hiện tại Đông Phương Hiển nói có thể đưa vào ý thức hải, Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục ngăn cản.
Chỉ là, khi nguồn sức mạnh cuồng bạo kia tiến vào ý thức hải của mình, Thẩm Tu Lâm lập tức cảm giác được đau đớn.
Loại đau này khiến cho Thẩm Tu Lâm suýt nữa kêu lên thành tiếng.
“Cảm giác nó, dùng tinh thần lực bao trùm lên nguồn sức mạnh kia, ta dạy cho ngươi phương pháp luyện hoá.”
Thanh âm Đông Phương Hiển lần thứ hai vang lên, Thẩm Tu Lâm lập tức làm theo.
Dẫn dắt tinh thần lực của mình bao trùm lên sức mạnh cuồng bạo kia, Đông Phương Hiển truyền thụ phương pháp cũng vô thanh vô tức truyền vào não của hắn, Thẩm Tu Lâm vội vã làm theo.
Chỉ là cỗ sức mạnh cuồng bạo kia chạy tán loạn lung tung trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm, mặc dù Thẩm Tu Lâm đã dùng tinh thần lực đi trói nó lại, thế nhưng lực tấn công của nó cũng rất mạnh.
Lúc này, bỗng nhiên, một luồng tinh thần lực nhu hoà từ bên ngoài tiến vào.
Luồng tinh thần lực này khiến cho Thẩm Tu Lâm chính mình không có nổi một chút ý tứ muốn phòng bị.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy, sau khi tinh thần lực kia gia nhập, lại ngưng kết trở thành một thể cùng với tinh thần lực của mình.
Tinh thần lực của mình có thể cảm nhận rõ ràng luồng tinh thần lực kia chính là của Đông Phương Hiển.
Thẩm Tu Lâm cảm nhận thấy tinh thần lực của Đông Phương Hiển, tinh thần lực trong ý thức hải của chính mình lại theo bản năng tới gần tinh thần lực của Đông Phương Hiển, cho tới tận lúc hai luồng tinh thần lực triệt để dung nhập vào nhau.
Khi hai nguồn tinh thần lực hợp lại làm một, khoái cảm khiến cho Thẩm Tu Lâm suýt nữa rên lên thành tiếng.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ tại sao có nhiều người lại thích dùng ma tuý.
Hoá ra, thoải mái tới mức tận cùng chính là cảm giác như vậy.
Thẩm Tu Lâm cơ hồ có chút rối loạn.
Lúc này, Đông Phương Hiển nghiêm túc quát “Ổn định tâm thần, luyện hoá nó. Mau lên.”
Thẩm Tu Lâm trong lòng run lên, vội vàng bài trừ tất cả tạp niệm, sau đó chuyên tâm luyện hoá nguồn sức mạnh cuồng bạo vô danh trong ý thức hải của bản thân.
Lực lượng kia cũng không phải dễ dàng có thể luyện hoá được, mặc dù có tinh thần lực của Đông Phương Hiển trợ giúp, Thẩm Tu Lâm cũng gặp phải khó khăn rất lớn.
Đặc biệt, khi Thẩm Tu Lâm luyện hoá, mỗi khi luyện hoá được một chút đều cảm thấy thống khổ như bị đánh mạnh vào. Bạn đang �
Cho nên, đợi đến khi luyện hoá hết tất cả nguồn sức mạnh kia, Thẩm Tu Lâm toàn thân đều là mồ hôi, mà thời gian cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Mở mắt ra, Thẩm Tu Lâm việc đầu tiên là nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đối phương vẫn ở phía sau lưng mình, duy trì tư thái tu luyện.
Hai mắt của đối phương đóng chặt, lông mi thật dài tại khoé mắt mang theo một chút bóng tối..
Ngũ quan đối phương hết sức tuấn mỹ, đẹp giống như người trong bức hoạ, tinh xảo tới cực điểm. Thẩm Tu Lâm lần đầu tiên đánh giá tỉ mỉ khuôn mặt của Đông Phương Hiển.
Phát hiện khuôn mặt này của đối phương thật sự có thể dùng năm chữ “Hoàn mỹ không tì vết” để hình dung.
Hoảng hốt, Thẩm Tu Lâm nghĩ, hoá ra, nam nhân cũng có thể dùng đẹp để hình dung, đồng thời lại không có chút nào đột ngột.
Ước chừng là ánh mắt Thẩm Tu Lâm có chút quá mức, Đông Phương Hiển mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, lần này, ai cũng không dời tầm mắt đi.
Hình ảnh lúc này giống như bị cố định lại.
Thẩm Tu Lâm nhìn dung nhan có phần quá mức tinh xảo trước mắt này, giống như trúng độc mà chậm rãi vươn tay lên.
Tay nhấc lên cao, lại dùng tư thái nhẹ nhàng nhất chạm vào gò má Đông Phương Hiển.
Cảm giác mềm mại dưới tay khiến cho thanh âm của Thẩm Tu Lâm khàn đi hai phần.
“Đông Phương…”
Một tiếng gọi “Đông Phương” này, Thẩm Tu Lâm gọi cực kỳ thân mật.
Thân thể Đông Phương Hiển cũng không tự chủ được cứng đờ.
Thẩm Tu Lâm lẩm bẩm gọi tên của đối phương, đầu hơi hạ thấp một chút, Đông Phương Hiển không biết xuất phát từ nguyên cớ gì lại không né ra.
Thẩm Tu Lâm từng chút tới gần, mắt thấy môi của mình sắp chạm tới trên môi của đối phương, bên ngoài, một tiếng hét thảm vang lên.
Tiếng hét thảm kia cũng khiến cho bầu không khí có chút ái muội trong phòng biến mất hết sạch.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song có chút lảng tránh tầm mắt của đối phương.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, nói “Khụ khụ, Đông Phương, cũng không biết đã qua bao lâu?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Đã là sáng ngày thứ hai mạt thế, một nhóm người đã tỉnh lại.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy thì sắc mặt cũng cứng lại “Cái gì? Đã qua hai ngày?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm hít sâu “Ta phải nhanh về xem tình huống của mọi người trong nhà.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Cùng đi thôi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm không nói nhiều lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đông Phương Hiển sau đó đuổi theo.
Ngăn cách mấy ngày trước đó dường như tan thành mây khói, đương nhiên chỉ là dường như mà thôi, ai cũng biết đây không phải là thời điểm thích hợp để nhắc tới, cho nên cứ như vậy bỏ qua trước.
Hai người nhanh chóng đi xuống lầu, mở cửa biệt thự, trong gara của biệt thự đã sớm đặt một chiếc Hummer được trang bị tốt nhất, Thẩm Tu Lâm đi thẳng tới chiếc Hummer kia.
Bên cạnh Hummer còn có một chiếc Land Rover đã được cải tạo.
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi thu chiếc Land Rover này vào trong không gian đi, sau này khi cần thì có thể sử dụng.”
Đông Phương Hiển cũng không từ chối, trực tiếp thu chiếc Land Rover vào trong không gian.
Thẩm Tu Lâm lái xe ra bên ngoài.
Nơi này là phía đông ngoại thành, thế nhưng trên đường cũng đã có tang thi đi lang thang.
Đối với mấy tang thi rải rác này, Thẩm Tu Lâm chỉ dùng có một cách, đó là trực tiếp chèn xe qua.
Lực mạnh quá thì còn đem tang thi trực tiếp đánh bay.
Hiện tại, sức mạnh của tang thi vẫn còn quá yếu.
“Đông Phương, chúng ta trước đi đoạt trạm xăng đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Phía đông ngoại thành bao quát cả trạm xăng dầu tư nhân thì tổng cộng có sáu nơi, thế nhưng khoảng cách giữa các nơi cũng hơi xa.
Nơi đầu tiên hai người Thẩm Tu Lâm đến thì bên ngoài không có một ai, chỉ có vài ba tang thi lắc lư đi qua, thế nhưng bên trong siêu thị của trạm xăng dầu tựa hồ có người, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển sẽ không quan tâm đến.
Hai người đi tới chỗ cây xăng, trực tiếp lấy thùng lớn từ trong xe ra.
Ầm ầm ầm, xăng bị rút từ trong cây xăng ra, đựng bên trong mấy thùng lớn kia.
Hai người Thẩm Tu Lâm mang thùng đặt lên xe, khoảng sau mười phút, xăng ở nơi này chỉ còn dư lại không tới một phần mười.
Sở dĩ để lại một ít cũng vì hai người Thẩm Tu Lâm không muốn chặn đứt đường lui của người khác.
Nếu nơi này còn có người tới, tự nhiên có thể lấy được một chút, ít nhất để đổ xăng gấp rút lên đường sẽ không thành vấn đề.
Khi đến trạm xăng thứ ba, người bắt đầu tăng lên.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Một người đàn ông cao to nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thuần thục dùng thùng để chứa xăng thì chạy lại ngăn cản.
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nhìn người kia một cái “Muốn làm gì thì ngươi không có mắt sao? Hay là ngươi muốn ngăn cản?”
“Ngươi… Ngươi đừng ngông cuồng, ta cho ngươi biết, xăng nơi này đều do huynh đệ chúng ta quản, các ngươi thức thời thì nhanh chóng cút đi.”
Người này nói xong, một nơi khác quả nhiên chạy tới ba người đàn ông.
Ba người này trong tay mỗi người đều ôm một cái túi lớn, bên trong nhét kín hết, khẳng định đều là đồ ăn vặt bán trong siêu thị của trạm xăng.
Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng, cũng không phí lời, trực tiếp dùng tinh thần lực công kích.
“A.” Người đàn ông cao to kia hét thảm, ôm đầu ngã lăn ra đất.
Ba người khác kinh hãi, vội vã chạy tới bên này.
“Lão Chu.”
Thẩm Tu Lâm thuần thục rót xăng, chứa vào thùng, sau đó đem thùng chuyển lên xe.
Lần này, ba người kia nổi giận.
Một người trong đó trực tiếp chạy tới “Ngươi muốn chết.”
Người kia gào lên một tiếng, giống như đạn bắn thẳng về phía Thẩm Tu Lâm.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi híp lại, hoá ra là lực lượng dị năng giả, thế nên ngông cuồng như vậy, muốn chiếm lấy trạm xăng dầu này.
Thẩm Tu Lâm đối với người đang xông tới kia chỉ đơn giản phất tay một cái, sau đó, người kia cảm thấy trên người mình giống như có núi Thái Sơn đè lên, không cách nào nhúc nhích được.
Tiếp đó, người kia đột nhiên ngã nhào ra đất.
Lại một người ngã xuống, hai người còn lại tuy rằng phẫn nộ, thế nhưng tỉnh táo rất nhiều.
Lúc này, có mấy tang thi thấy được mùi con người ở bên này nên chạy lại đây.
Sắc mặt bọn họ hơi đổi một chút, nhanh chóng lôi kéo nhau chạy vào trong siêu thị của trạm xăng, cũng không quan tâm tới hai người Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cười nhạo một tiếng, nhanh chóng rót xăng.
Trạm xăng dầu ở nơi này mặc dù bị người đoạt trước, thế nhưng những người này chỉ chú tâm vào đồ ăn, đối với xăng dầu còn chưa động tới.
Cho nên, thu hoạch của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vẫn là rất phong phú.
Lưu lại một ít như cũ, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dự định rời đi.
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc rất hợp thời trang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên này.
“Đừng đi a. Đợi ta. Cứu mạng a.”
Cô gái này ăn mặc rất đẹp, trước mạt thế chắc chắn là một mỹ nữ, đi tới đâu cũng có thể hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Thế nhưng hiện tại…
Gặp phải Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, hai người lúc này cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục tổng kết công tác.
Đợi đến khi cô gái kia chạy tới, Thẩm Tu Lâm đã nhanh chóng lái xe rời đi…
Cô gái kia nhất thời giận điên lên.
“Có phải đàn ông hay không a, không thấy ta đang cầu cứu sao?”
Cô gái tức giận, thế nhưng hai người Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lúc này đã đi rất xa…