Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lái xe về tới biệt thự Thẩm gia.
Đi vào nhà, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên vẫn còn đang hôn mê.
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du đã tỉnh.
Thẩm Hoa Phong cũng giống đời trước, là kim hệ dị năng.
Thẩm Tiền Du đời trước là băng hệ, đời này cũng vậy.
Nhưng mà, khác với đời trước, có lẽ bởi vì Thẩm Tu Lâm từng dùng linh khí tu bổ cho bọn họ, dị năng của họ mạnh hơn một ít.
Hơn nữa đời trước, bọn họ gặp nạn mới kích phát dị năng, bây giờ vừa bắt đầu đã có.
Dương Phân và Hứa Du Nhiên tuy rằng còn đang mê man, thế nhưng trạng thái của hai người không kém.
Nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trở về, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du coi như đã thở phào nhẹ nhõm.
Mặt khác, Thẩm gia có tổng cộng hơn 200 người.
Trong đó có năm mươi người biến thành tang thi, đã bị người tỉnh lại tiêu diệt.
Thẩm Hoa Phong tự tay cũng diệt hai cái.
Đồng thời, dựa theo lời Thẩm Tu Lâm từng nói, tinh hạch trong đầu tang thi đều lấy ra.
Tinh hạch của tang thi phổ thông là màu trắng nhạt, tang thi cấp một là màu nhũ trắng, tang thi cấp hai là màu vàng nhạt.
Cấp ba là màu xanh lục, cấp bốn là màu đỏ, cấp năm là màu xanh lam.
Dù là Đông Phương Hiển thì đời trước cũng mới chỉ nhìn thấy qua cấp năm.
Thẩm Tu Lâm chỉ biết tới cấp bốn.
Tinh hạch của tang thi cấp sáu có màu gì cũng không biết.
Vấn đề màu sắc này Thẩm Tu Lâm chỉ nói cho Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du, để cho họ có thể phân biệt được, còn hiện tại vẫn chưa thể nói ra.
Thẩm gia hiện tại còn hơn 150 người, tất cả đều trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, gần như trung thành tuyệt đối với dòng chính Thẩm gia.
Người nhà của những người này cũng được sắp xếp, bây giờ đều đang ở tại một địa điểm phía sau toà nhà của Thẩm gia.
“Có hơn 50 người biến thành tang thi?” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Con đi xem mẹ và bà nội.”
“Được.” Thẩm Hoa Phong vội vàng gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta cùng đi?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Hai người cùng nhau đi lên lầu hai.
Bọn họ trước hết đi tới phòng của Dương Phân, Thẩm Tu Lâm nói “Ta lại dùng linh khí tu bổ thân thể cho họ một lần nữa, có tác dụng không?”
Đông Phương Hiển nghĩ một chút, nói “Tác dụng thì chắc chắn có, ngươi thử xem đi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Đem linh khí đưa vào trong cơ thể Dương Phân, dù sao tuổi tác Dương Phân đã lớn, động tác của Thẩm Tu Lâm cũng rất tỉ mỉ, một lát sau, Thẩm Tu Lâm mới dừng lại.
Nhìn sắc mặt của Dương Phân, đối phương tựa hồ dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Tu Lâm thở phào nhẹ nhõm “Đi qua chỗ mẹ ta.”
Đông Phương Hiển gật đầu, cùng đi theo.
Tình huống của Hứa Du Nhiên so với Dương Phân thì tốt hơn một chút, Thẩm Tu Lâm cũng vẫn chuyển một chút linh khí cho đối phương.
Sau khi dừng lại, Thẩm Tu Lâm chăm chú quan sát sắc mặt của Hứa Du Nhiên, dùng tinh thần lực của mình kiểm tra, xác định đối phương không có vấn đề gì, Thẩm Tu Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc sẽ không có vấn đề gì.” Thẩm Tu Lâm nói.
Đông Phương Hiển gật đầu.
Lúc này, bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn.
Một ít dân chúng đã tỉnh lại đang chờ chính phủ tới cứu viện, thế nhưng Thẩm Tu Lâm biết, chính phủ, bao gồm cả quân đội, đều căn bản không có khả năng đưa người tới cứu viện bọn họ.
Tại mạt thế ăn thịt người này, muốn được cứu vớt, chỉ có tự mình cứu lấy mình.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi xuống phòng khách biệt thự.
Vật tư của Thẩm gia không ít, thế nhưng những chỗ vật tư này không thể để lộ trước mặt mọi người.
Thẩm gia bây giờ còn chưa muốn trở thành nơi cho mọi người chỉ trích.
Như vậy, hiện tại, điều phải làm chính là đi cướp vật tư.
Người của Thẩm gia cũng nhiều, hơn 150 người, lưu lại hơn 50 người ở lại phòng thủ, còn lại 100 người tất cả đều đi ra tìm kiếm vật tư.
Trong hơn 100 người này, đã có mười người dị năng giả, chia thành năm tiểu đội.
Mỗi tiểu đội có 20 người.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không gia nhập vào trong mấy tiểu đội đó, mà dự định hành động đơn độc.
Mục tiêu bây giờ của Thẩm Tu Lâm cũng rất rõ ràng, chính là muốn chiêu nạp nhân tài cho Thẩm gia, sau đó tìm kiếm những đồ Đông Phương Hiển cần.
Thế nhưng, ít nhất, trước mắt cần phải giúp Thẩm gia ổn định được, rồi báo thù cho chính mình, khiến cho ba đại gia tộc kia không thể uy hiếp tới Thẩm gia.
Hoặc là, trực tiếp khiến cho ba nhà kia biến mất trong thành phố này.
Thẩm Tu Lâm lái xe, Đông Phương Hiển ngồi ở ghế bên cạnh, hai người lái xe ra khỏi biệt thự Thẩm gia.
Trên đường lớn không tránh khỏi được hỗn loạn, thỉnh thoảng có thể nghe đến tiếng kêu thảm thiết.
“Cứu mạng a cứu mạng a.” Một bà lão liều mạng kêu, phía sau đuổi theo một nam trung niên tang thi, hẳn là con trai của bà lão kia.
Bà lão vừa chạy vừa kêu “Ngươi không được ăn mẹ, ta là mẹ ngươi a.”
Bà lão kêu thảm thiết, xung quanh có nhiều người đang lẩn trốn, thế nhưng không có một ai ra tay cứu giúp.
Không phải họ lạnh lùng. Giờ phút này chỉ có thể vô tâm như vậy, khi chính mình còn không tự lo được, làm sao còn giúp người khác.
Ngay tại lúc này, một mũi tên ánh sáng vô hình bắn về tang thi phía sau bà lão.
Tên trúng ngay giữa trán, tang thi ầm ầm ngã xuống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
Bà lão lúc đầu cũng không kịp phản ứng, chờ người phản ứng được lại vội vã chạy về phía tang thi kia, ôm vào trong ngực.
“Con trai ơi, con ta a, là người nào giết người a. Con trai ơi.”
Trong đám người có người “Hừ” một tiếng.
“Lão bà, đó là quái vật, đã không còn là con trai ngươi, ngươi còn không mau chạy.”
“Trời ơi, con trai của ta đã chết, ta cũng không muốn sống nữa. Đền đi. Ai? Ai giết con trai của ta, mau đem con trai của ta trả lại cho ta a.”
Người bắn ra mũi tên ánh sáng chính là Thẩm Tu Lâm, thế nhưng đối với trò khôi hài bên ngoài thì hắn căn bản không có dự định dừng lại, ngược lại, Đông Phương Hiển hơi nhíu mày, liếc nhìn bà lão đang kêu khóc bên ngoài.
Tiếng gào khóc của bà ta lôi kéo nhiều tang thi hơn, vừa rồi chỉ có mình con trai của bà ta đuổi theo, giờ nhờ tiếng gào khóc kia hấp dẫn, tang thi chạy lại càng nhiều.
Một tang thi suýt chút nữa nắm được ống quần của bà ta, bà ta lập tức thả con trai còn đang ôm trong ngực ra, dùng sức chạy về phía trước.
“Cứu mạng a. Cứu mạng a. Mau cứu ta a. Quái vật muốn ăn thịt người a.”
Mới vừa rồi còn có Thẩm Tu Lâm ra tay cứu viện, bây giờ thì, không quản bà lão kia khóc gào thế nào, đều không có ai cứu, tuổi của bà ta dù sao cũng lớn, rất nhanh bị tang thi khác đuổi kịp. Kết cục, có thể tưởng tượng được.
Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực.
Thẩm Tu Lâm đột nhiên nở nụ cười “Đông Phương đang xem bà lão kia?”
Đổng Phương Hiển dừng lại, không trả lời.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Con người đều là như vậy, có thời khắc nguy hiểm sợ chết, thoát chết rồi liền muốn thân bằng hảo hữu.”
“Ngươi cũng vậy?” Đông Phương Hiển mím môi nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.
“Ta?” Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu “Có lẽ vậy.”
Đông Phương Hiển quay đầu sang chỗ khác.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói thêm cái gì.
Xe rất nhanh đến một toà siêu thị lớn nhất trong trung tâm thành phố.
Lúc này, bên ngoài siêu thị đã vây quanh rất nhiều tang thi, mấy cánh cửa bên ngoài siêu thị đã bị ngăn lại, hẳn là do người sống sót bên trong làm.
Thẩm Tu Lâm nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói “Đông Phương, chúng ta đi từ phía trên xuống.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Siêu thị tổng cộng có sáu tầng lầu.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chạy tới một góc phía bắc, sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Từ nơi này đi lên thôi.”
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.
Thẩm Tu Lâm ngưng tụ tinh thần lực xuống dưới chân, tăng thêm trọng lực dưới chân mình, sau đó nghiêng người trực tiếp leo lên.
Đông Phương Hiển theo sau lưng Thẩm Tu Lâm, càng giống như đi trên mặt đất.
Nhưng mà, phương pháp này của Thẩm Tu Lâm cũng chỉ có thể sử dụng ở mấy toà nhà cao tầng, nếu ở địa điểm có địa hình phức tạp, dưới chân không có điểm trụ, thì cũng không thực hiện được.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển leo lên tầng sáu, sau đó đánh vỡ một cánh cửa sổ, hai người cùng nhau chui vào.
Sau khi tiến vào, phát hiện, rất đúng lúc.
Thật là không phải oan gia thì không gặp mặt nhau.
Lầu sáu này, một đám người đã được băng bó xong đang ngồi, theo thứ tự là người của Lãnh gia và Châu gia.
Trong Lãnh gia, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Lãnh Truyện Phong cùng người con trai thứ hai của Lãnh gia, Lãnh Túc Châu.
Bên phía Châu gia, Thẩm Tu Lâm thấy được Châu Hải Ninh.
Số người Lãnh gia cùng Châu gia mang theo gộp lại được khoảng hơn 50 người.
Có thể thấy được, mục tiêu của bọn họ cũng là cả toà siêu thị này.
Cách Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi vào khiến cho mọi người đều nhìn sang hướng bên này.
Khi nhìn thấy Thẩm Tu Lâm, mắt hai anh em họ Lãnh đều rõ ràng híp lại.
Thẩm Tu Lâm ngược lại nhếch miệng nở nụ cười “Ồ, nhiều người như vậy a.”
Châu Hải Ninh đứng dậy “Đây không phải là Thẩm thiếu sao? Thẩm thiếu cũng coi trọng cái siêu thị này? Chỉ là giống như mang theo không đủ người a.”
“Người?” Thẩm Tu Lâm lần thứ hai nở nụ cười, cười giống như ngày càng ngông cuồng hơn.
“Người hữu dụng thì một, hai người là đủ rồi, đám người vô dụng lại thích mang một đống lớn theo, cũng không phải rất trói buộc hay sao.”
Một câu nói, Thẩm Tu Lâm đã đắc tội toàn bộ mọi người ở nơi này.
Sắc mặt của đám người cũng toàn bộ thay đổi hẳn.
Hai người bên Châu gia trực tiếp vọt ra.
“Ngươi cũng quá cuồng vọng. Ta thật muốn xem các ngươi làm sao có thể chịu đựng.”
Nói xong, thân thể người nọ đã chạy tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, sau đó một đấm đánh ra.
Người này rõ ràng là lực lượng hệ dị năng giả, vẫn là thức tỉnh sơ kỳ, cho nên khí lực rất lớn.
Nhưng mà, khí lực có lớn hơn nữa thì trước mặt Thẩm Tu Lâm cũng không chịu nổi một đòn.
Không những không chịu nổi một đòn, người kia bị Thẩm Tu Lâm mượn lực trực tiếp vứt ra bên ngoài.
Không sai, chính là vứt ra bên ngoài. Bị Thẩm Tu Lâm ném ra khỏi cửa sổ mà bọn họ vừa đi vào.
Từ khi người kia lao đến rồi bị Thẩm Tu Lâm ném ra, tất cả mọi hành động cũng không vượt qua ba giây.
Thậm chí, mấy người đang chờ xem trò vui trong sảnh cũng chưa kịp phản ứng.
“Ba ba.” Giữa không gian yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay, đó là tiếng vỗ tay của Thẩm Tu Lâm, giống như đang ghét bỏ vật gì bẩn vậy.
“Chút tài này, Châu thiếu vẫn là đừng mang theo ra ngoài, rất mất mặt a.”
Vốn là có hai người chạy ra, hiện tại, người thứ hai kia chưa kịp tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, nhìn kết cục của người thứ nhất, còn dám chạy tới hay sao?
Vì vậy, liền có chút khôi hài mà dừng chân tại chỗ.
Thẩm Tu Lâm tự tiếu phi tiếu nhìn người kia “Ngươi muốn biểu diễn trước mặt của Châu thiếu hay sao?”
Trong đám người không ai dám cười, bọn họ chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm trên người sâu không thể lường.
“Lầu sáu này, ta muốn. Hiện tại cho các ngươi thời gian một phút suy nghĩ. Từ bỏ thì đi xuống ngay, ta không động tay. Không đi xuống, ta liền ngầm hiểu các ngươi muốn tranh với ta, vậy chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả, mỗi người để lại một cánh tay đi.”
Nếu như ban nãy mấy lời Thẩm Tu Lâm nói để hạ thấp đám người được coi là ngông cuồng, thì hiện tại mấy lời này lại trở thành không coi ai ra gì. Sắc mặt của toàn bộ đám người trở nên rất khó coi.
Lãnh Túc Châu mở miệng “Thẩm thiếu không cần quyết tuyệt như vậy? Chúng ta đến nơi này trước.”
“Ồ.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, cho thấy đã hiểu, sau đó nhíu mày “Mà vậy thì sao? Ngươi muốn báo cảnh sát sao?”
Báo cảnh sát? Hiện tại cảnh sát đều đang chạy trối chết, còn rảnh gì mà báo.
Thẩm Tu Lâm khoát tay “Nếu như không muốn báo cảnh sát thì cũng đừng quên, các ngươi còn ba mươi giây, thời gian thật sự không nhiều lắm.”
Châu Hải Ninh cười lạnh một tiếng “Công phu Thẩm thiếu không sai, thế nhưng ngươi có nhanh hơn nữa, cũng có thể nhanh hơn viên đạn của chúng ta hay sao?”
Nói xong, Châu Hải Ninh lấy súng ra, nòng súng nhắm ngay Thẩm Tu Lâm.
Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi lạnh xuống.
Mà Thẩm Tu Lâm lại không nói nhảm nữa, hắn trực tiếp hành động.
Khi Thẩm Tu Lâm thực sự hành động, tốc độ của hắn đã nhanh đến mức tàn ảnh đều không nhìn thấy, trong đám người chỉ không ngừng vang lên tiếng hét thảm.
Không tới hai phút, đám người đang đứng toàn bộ ngã xuống.
Bất kể là dị năng giả hay không, lúc này đã toàn bộ ngã xuống.
Bọn họ đều ôm tay của mình, hoá ra, một cánh tay đã bị Thẩm Tu Lâm phế bỏ.
Là thực sự phế bỏ, không phải là chỉ vặn gẫy thôi.
Trên vết thương của bọn họ, Thẩm Tu Lâm đều để lại tinh thần lực, trừ phi bọn họ may mắn gặp được trị liệu hệ dị năng giả, bằng không, muốn khôi phục thì khó như lên trời.
Lãnh Truyện Phong, Lãnh Túc Châu, Châu Hải Ninh ba người lại chỉ bị vặn gãy tay.
Nếu chỉ vặn gẫy, hiện giờ chữa trị, vẫn có thể bình phục.
Sở dĩ nương tay cho ba người này, vì Thẩm Tu Lâm hiện tại còn chưa muốn đối đầu với ba nhà liên hợp lại.
Thực lực Thẩm gia bây giờ còn chưa đủ.
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm tin rằng, chính mình không cần quá vội vàng, chẳng mấy chốc sẽ đến lúc.
“Hiện tại, các ngươi suy nghĩ đi, ở lại hay rời đi?”
Âm thanh Thẩm Tu Lâm rất ôn nhu, thế nhưng vào giờ phút này, người bị thương nằm đầy đất, gương mặt của hắn so với ác ma còn muốn ác hơn rất nhiều.
Có không ít người run bắn lên.
Bọn họ trước giờ chưa từng biết đến vị Thẩm gia Đại thiếu gia này lại là người đáng sợ như vậy.
Châu Hải Ninh cắn răng đứng lên “Chúng ta đi.”
Lãnh Túc Châu cũng đứng lên, còn giúp đỡ Lãnh Truyện Phong.
Mặt Lãnh Truyện Phong lạnh lẽo, quay lại nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại coi như không phát hiện ra tầm mắt của Lãnh Truyện Phong, lúc này hắn đứng ở đây, tà ác như Tu La Địa ngục.
Châu Hải Ninh cùng Lãnh Túc Châu mang theo đám người bị thương rời đi.
Thẩm Tu Lâm đợi người đi hết mới thu lại sắc mặt, nói “Đông Phương, chúng ta cướp từ trên tầng sáu xuống, để lộ không gian cũng không sao. Ta muốn đem những người muốn nhắm vào Thẩm gia đều chỉ tập trung chú ý tới trên một mình ta.
Đông Phương Hiển nghe vậy, liếc nhìn Thẩm Tu Lâm một cái, gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nhếch miệng cười “Vậy chúng ta hành động thôi.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bước nhanh tới những giá hàng trên tầng sáu, thu toàn bộ vỏ chăn, vỏ gối, chăn, giường đệm, quần áo gì đó vào không gian.
Thẩm Tu Lâm biết, mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Số người bị đông chết không biết nhiều đến bao nhiêu.
Những chăn này tại thời điểm đó là có thể cứu mạng.
Lãnh gia cùng Châu gia hai vị gia chủ kia cũng là người có tầm nhìn, để sản xuất mấy cái chăn này tại mạt thế hậu kỳ cũng là phi thường khó khăn, tích trữ nhiều một chút cũng không có gì sai.
Đời trước, Thẩm gia bọn họ cũng làm như vậy.
Chỉ là, hiện giờ, Lãnh gia, Châu gia, Chu gia đừng bao giờ nghĩ có thể thuận buồm xuôi gió giống như đời trước.