Thẩm Tu Lâm và Tuyết Lang đàm luận xong, Đông Phương Hiển đã từ trên xe bước xuống.
“Đông Phương.” Nhìn thấy Đông Phương Hiển đã dậy, Thẩm Tu Lâm vội vàng đi về phía đối phương.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm đi tới, gật đầu “Ừ.”
“Ngủ ngon không?” Thẩm Tu Lâm mỉm cười hỏi.
“Ừm, cũng không tệ lắm.” Đông Phương Hiển nói, liếc nhìn xung quanh “Long Thành Uyên đâu?”
“Không biết, mới vừa rồi còn ở đây.” Vừa nãy đúng là còn ở đây, sau đó khi hắn và Tuyết Lang nói chuyện thì không thấy tăm hơi đâu.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Chúng ta lên đường thôi.”
“Ừm, được.” Thẩm Tu Lâm cười gật đầu “Chờ Long Thành Uyên rồi chúng ta lên đường.”
Long Thành Uyên vốn là không đi quá xa, cho nên đối phương rất nhanh đã quay trở lại.
Vì vậy, đoàn người ăn xong điểm tâm rồi tiếp tục lên đường.
Lần này, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng, chính là năng lượng do con đười ươi bảo vệ.
Ở đây cách chỗ kia cũng không xa cho lắm.
Lần này người lái xe là Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm ngồi ở ghế phó lái.
Sở dĩ hai người thay đổi chỗ, là do Thẩm Tu Lâm muốn dùng dị năng vừa thăng cấp, tiện thể kiểm tra thực lực của chính hắn lúc này.
Hơn nữa, cũng có thể thí nghiệm lại phương pháp công kích một chút.
Mấy việc này đều rất quan trọng.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm ngồi ở ghế bên cạnh.
Hắn mở cửa sổ ra, tất cả tang thi đụng phải trên đường đều dùng tinh thần lực giải quyết.
Tinh thần lực biến ảo ra phong đao cơ hồ tất cả đều có thể xuyên thủng, chỉ một lần lướt qua, không có tang thi nào có thể kiên trì không ngã xuống, sau đó bị Thẩm Tu Lâm lấy đi tinh hạch.
Như vậy, xe một đường đi thẳng về phía trước, thu hoạch của Thẩm Tu Lâm bọn họ có thể nói cũng rất phong phú.
Tinh hạch cấp một hay cấp hai đều bị Thẩm Tu Lâm ném hết cho Thuỷ Bạch Sắc.
Thuỷ Bạch Sắc tuy rằng rất trông ngóng mấy năng lượng thể cao cấp như nội đan, thế nhưng cũng biết chủ nhân của nó sẽ không được mấy lần cho nó nội đan đâu.
Vì vậy, đành phải “chịu thiệt” nhận mấy năng lượng này.
Cũng may, tuy mùi vị kém một chút, thế nhưng có thể tăng thực lực nha, dần dần tích góp cũng coi như đủ số, thế nên không thể quá mức cưỡng cầu.
Vì vậy, Thuỷ Bạch Sắc ôm một đống tinh hạch của động vật biến dị cấp một điên cuồng cắn nuốt năng lượng.
Rõ ràng là hình dạng cái cúc áo, thế nhưng ăn nhiều đồ tới vậy thân hình cũng không phình ra chút nào.
Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang cả một đoạn đường này đều đang suy ngẫm công pháp Thẩm Tu Lâm đưa cho.
Bọn họ phát hiện công pháp này dường như có thể thanh tẩy “tạp chất” bên trong cơ thể.
Điều này khiến cho bọn họ cảm nhận được khi dùng năng lượng cũng thuận tiện hơn một chút.
Cho nên, cả quãng đường, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang đều tập trung tu luyện.
Đương nhiên, khi Thẩm Tu Lâm lấy được tinh hạch cũng cho bọn họ không ít, nếu không thì cũng không thuận lợi tu luyện tiếp được.
Ngay khi Thẩm Tu Lâm hoàn thành xong kiểm tra năng lực, một con sóc biến dị ngăn giữa đường đi.
Con sóc biến dị này to bằng cái xe ô tô luôn, lúc này, nó còn ôm một quả bí ngô rồi nhìn chằm chằm xe của Thẩm Tu Lâm.
“Sóc ôm bí ngô, ta lần đầu tiên nhìn thấy đấy.” Thẩm Tu Lâm không nhịn được nói.
Đông Phương Hiển cũng thấy thú vị nhìn qua “Quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Không bằng chúng ta xem con sóc này muốn làm gì?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Tuỳ ngươi.”
Vì vậy, xe ngừng lại.
Thẩm Tu Lâm mở cửa sổ xe ra.
Không nghĩ tới con sóc kia cũng không có ý định công kích, chính là đứng nhìn đám người Thẩm Tu Lâm mà thôi.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, sau đó trực tiếp xuống xe.
Đông Phương Hiển không nhúc nhích, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang xuống xe đi theo Thẩm Tu Lâm.
Con sóc nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đi xuống, không chạy đi, cũng không công kích, ngược lại, không biết nó nghĩ cái gì, lại đem bí ngô trong tay ném qua.
Thẩm Tu Lâm nháy mắt im lặng, không hiểu nổi ý của đối phương.
Con sóc nhìn qua, chắc vì Thẩm Tu Lâm không động đậy, nó bỗng nhiên chạy tới bụi cỏ ven đường, sau đó lại kéo ra một quả bí to đùng, tiếp tục ném tới chỗ Thẩm Tu Lâm.
Bí ngô rơi xuống trước mặt Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm nhìn mấy quả bí trước mặt, không nhịn được nghĩ rằng, có lẽ, mấy quả bí này là quà con sóc kia cho bọn họ?
Thế nhưng, vì lý do gì?
Ánh mắt con sóc kia không có chút ý tứ lấy lòng nào, ngược lại còn tỏ vẻ mơ hồ.
Chắc nó đang nghĩ, đồ ta đều đưa cho các ngươi rồi, sao không cảm ơn đi.
Thẩm Tu Lâm nhìn cái ánh mắt này, lần thứ hai không nói nổi cái gì. Hắn ho một tiếng, hỏi Long Thành Uyên bên cạnh.
“Các ngươi đều là động vật, có thể nghe hiểu người ta nói cái gì không?”
Bị nói thành động vật, Long Thành Uyên “…”
“Ta là người.” Một lát sau, Long Thành Uyên lên tiếng, giọng rõ ràng cường điệu nhấn mạnh câu trên.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Trước đây thôi, hiện giờ nhìn thế nào cũng thấy là động vật.”
Long Thành Uyên “…”
Tuyết Lang dùng tinh thần lực nói với Thẩm Tu Lâm “Ta thử xem.”
Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái “Vậy được, ngươi mau thử xem sao.”
Vì vậy, Tuyết Lang dùng tinh thần lực thử cùng con sóc kia nói chuyện.
Nhưng mà, Tuyết Lang cũng thất bại, con sóc kia giống như không hiểu được Tuyết Lang đang nói cái gì.
Ánh mắt con sóc rất mơ hồ, nó chỉ nhìn về phía Thẩm Tu Lâm mà thôi.
Thẩm Tu Lâm cũng không hiểu nổi đối phương nhìn mình làm gì.
Lúc này, con sóc kia bỗng nhiên nhảy về phía trước, cách Thẩm Tu Lâm một khoảng không xa, đám người Thẩm Tu Lâm đều bắt đầu đề phòng.
Dù không cảm nhận được sát khí từ con sóc.
Nhưng mà, dù sao cũng là động vật biến dị, bọn họ không thể không đề phòng được.
Thế nhưng, con sóc nhảy tới gần Thẩm Tu Lâm rồi lại đi từng bước một, chậm rãi tới trước mặt bọn họ.
Bởi vì đối phương đi tới rất chậm, cho nên Thẩm Tu Lâm ôm lòng hiếu kỳ, cũng không công kích.
Con sóc đi tới chỗ bí ngô rồi dừng lại, sau đó nó dùng mấy cái móng vuốt sắc nhọn đẩy bí ngô về phía Thẩm Tu Lâm. Lần này, Thẩm Tu Lâm nhìn rõ được ánh mắt lấy lòng của con sóc kia.
“Ngươi muốn gì?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày mở miệng.
Con sóc thấy Thẩm Tu Lâm nói chuyện, bỗng nhiên kích động chỉ vào … ngực của Thẩm Tu Lâm.
Này là sao?
Cuối cùng Thuỷ Bạch Sắc lên tiếng “Không cần để ý tới tên ngốc đó.”
Thẩm Tu Lâm suy ngẫm “Ngươi biết nó?”
Thuỷ Bạch Sắc không tình nguyện nói “Nó là vật cộng sinh với bản linh sinh vật của ta.”
Bản linh sinh vật trong câu của Thuỷ Bạch Sắc chính là bản thổ sinh vật mà Đông Phương Hiển từng nói tới, chúng lớn lên ở nơi sinh ra, cho nên gọi là bản thổ sinh vật.
Ngũ Sắc Thập Quang như Thuỷ Bạch Sắc đều gọi sinh vật bảo hộ chính mình là bản linh sinh vật.
Thẩm Tu Lâm lần này là thực sự kinh ngạc “Vật cộng sinh với bản linh sinh vật của ngươi?”
“Đúng thế. Nhưng mà năng lực duy nhất của nó chính là chạy nhanh, hơn nữa lại rất ngốc, chẳng vui gì cả.”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, sau đó hỏi “Vậy sao? Nói cách khác, nó cản đường, là vì biết ngươi ở nơi này?”
Thuỷ Bạch Sắc lắc lắc thân thể, không tình nguyện nói “Đúng vậy.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, lông mày lần thứ hai giật giật, sau đó đi tới cạnh xe, nói cho Đông Phương Hiển biết mấy lời Thuỷ Bạch Sắc vừa nói.
Đông Phương Hiển cũng nhíu mày, từ trên xe đi xuống.
�
Con sóc kia thấy Thẩm Tu Lâm đi thì cũng ngơ ngơ ngác ngác chạy theo sau.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển liếc nhìn, sau đó cũng không từ chối.
Thẩm Tu Lâm khoé môi đều cong lên, sau đó, hắn nói với Thuỷ Bạch Sắc “Ngươi hỏi nó xem, nó muốn cái gì?”
Thuỷ Bạch Sắc nói chuyện với con sóc.
Con sóc vui vẻ chít chít, sau đó nhảy tưng tưng lên.
Một lát sau, Thuỷ Bạch Sắc buồn rầu “Nó nói nó rất nhớ ta, muốn đi theo ta.”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn, thực không biết nên nói cái gì nữa.
Đông Phương Hiển nói “Nó quá lớn, không phù hợp.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừ, ta cũng thấy như vậy.”
Thuỷ Bạch Sắc nói “Nó có thể biến lớn biến nhỏ. Vật cộng sinh nào cũng thế.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Còn như vậy nữa sao? Thế vật cộng sinh lần trước chúng ta giải quyết, nó cũng có thể?”
“Đúng vậy, hẳn là thế, chỉ là nó hình như thích to một chút thôi.”
Thẩm Tu Lâm đối với việc đem theo một động vật nữa cũng không có hứng thú gì, thế nhưng phản đối cũng không được, nhưng mà, có chút vấn đề vẫn cần làm rõ.
“Nó trừ chạy nhanh một chút, còn có công dụng gì khác không?”
“Mũi thính.” Thuỷ Bạch Sắc nói “Mùi vị nào nó ngửi qua một lần đều có thể nhớ, dù đổi bề ngoài cũng thế.”
Thẩm Tu Lâm tương đối tò mò với năng lực này, liền nói “Vậy được, nếu là như vậy, nó đi cùng chúng ta cũng được.”
Vì vậy, con sóc này được ở lại, nhưng mà phải biến thành bé tẹo như con sóc bình thường.
Hơn nữa, Thuỷ Bạch Sắc cũng thay đổi hình dạng, không biến thành cúc áo nữa, cũng không bám vào trên người Thẩm Tu Lâm, mà biến thành một sợi lông, giấu ở trên đầu con sóc.
Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm vô cùng, vô cùng hài lòng.
Tuy rằng khi hắn không muốn Thuỷ Bạch Sắc làm kỳ đà cản mũi, hắn có thể ném nó vào ý thức hải, thế nhưng có lúc cũng sẽ quên.
Hơn nữa, hắn cũng không thích có một cái vật sống treo trên người chính mình. Bây giờ Thuỷ Bạch Sắc theo con sóc, bớt làm phiền hắn. Không tồi.
Xe tiếp tục lên đường, chỉ là thêm một con sóc mà thôi…